Lư hương gần giường, cũng không phải rất xa, nếu như là bình thường, đi
lên chừng mười bước cũng đến, nhưng hôm nay, nàng lại bò gần nửa canh
giờ!
Trên người không còn khí lực, ngay cả tay cũng mềm nhũn
không có tí sức lực nào, mỗi khi hoạt động một chút, đều phải dùng hết
khí lực toàn thân.
Đến rồi!
Cắn răng, rốt cục đã bò đến
trước lư hương, lư hương đặt ở trên một cái ghế cao bằng nửa người, Tàn
Nguyệt duỗi duỗi tay, vẫn không đụng đến được!
Nỗ lực vài lần, đều là như thế, chỉ có thể vịn ghế, nhìn xem có thể đứng dậy hay không.
Nhưng thân mình vô lực, động tác nguyên bản đơn giản, lúc này làm, cũng rất gian nan.
Cuối cùng, Tàn Nguyệt chỉ có thể dùng sức thôi, hy vọng có thể đụng vào ghế, nàng cũng có thể làm đổ lư hương. . . .
Nhưng, những chuyện đơn giản này bây giờ lại vô cùng khó khăn, nghe tới một
tiếng ầm trên đầu, Tàn Nguyệt thiếu chút nữa liền ngã xuống đất ngất đi. . . .
Đau quá. . . . . .
Vươn tay, không nghĩ tới nàng
thật ngốc, lư hương kia lại rớt lên đầu Tàn Nguyệt, tiếp theo rơi xuống
mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn. . .
Trời đất quay cuồng, choáng váng đầu muốn ngã!
Nhưng nàng không thể té xỉu, cũng không thể nằm ngủ. . . . . .
Trên đầu đau, khiến nàng thanh tỉnh rất nhiều, nàng vươn tay, đụng đến nong nóng, ẩm ướt gì đó. . .
Là máu. . . .
Nhìn trên tay đỏ tươi, Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng. . . .
Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng bây giờ không phải là thời điểm sợ hãi. . .
Nhặt mảnh sứ vỡ trên đất lên, dùng sức bò qua, dập tắt mùi hương còn chưa tắt. . . .
Nhưng, nàng không có bao nhiêu khí lực, trên đầu lại bắt đầu choáng . . .
Địch Mân, nàng phải ngăn cản. . . . . .
Phịch một tiếng, ngoài cửa có người xô cửa. . . .
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn cánh cửa kia, tụ tập khí lực toàn thân hô:
“Cứu mạng. . . . . .”
“Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thanh âm rất êm tai, là một nữ tử. Nơi này tại sao có thể có nữ tử? Chẳng lẽ là nàng?
Tàn Nguyệt rầu rĩ trong lòng, nhưng hiện tại, nàng cũng là chính mình hy vọng duy nhất:
“Cứu. . . Mạng. . . . Ta sắp chết. . . .”