Máu, vẫn chảy, Tàn Nguyệt cảm thấy, vốn không nhiều khí lực lắm, lúc này biến mất nhanh hơn.
“Ta đây liền đi vào. . . . . .”
Nữ tử sốt ruột trong lòng, nhìn cảnh cửa bị khoá, nàng vội vàng chạy ra ngoài. . . .
Một lát sau, kéo tới một người, cửa rốt cục mở ra, người kia cũng đi theo
vào, nhìn mặt Tàn Nguyệt đầy máu, vội vàng đi qua, nhanh nhẹn giúp Tàn
Nguyệt cầm máu, băng bó. . . .
Bọn họ là sát thủ, trên người mang theo thuốc cầm máu tốt nhất, xử lý vết thương như chuyện thường.
Ngọc Nhi ôm lấy Tàn Nguyệt, vội hỏi:
“Tàn Nguyệt, sao ngươi lại ở chỗ này? Địch Mân đâu? Không phải ngươi ở cùng một chỗ với Địch Mân sao?”
Tàn Nguyệt suy yếu giương mắt, nhìn nữ tử như mộng ảo này, thê thảm cười:
“Mê hương. . . . . .”
Sát thủ hiểu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Ngươi có thuốc giải không? Cho ta. . . .”
Sát thủ do dự một chút, Ngọc Nhi không vui mở to mắt, mang theo chân thật đáng tin.
“Phu nhân, cho người!”
Môn chủ đã thông báo, bảo vệ phu nhân thật tốt. Nhưng hắn không biết Tàn Nguyệt, không biết nữ tử này là ai. . .
Nhận viên thuốc, Ngọc Nhi đút vào miệng Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt chậm thở ra,
đầu vẫn có chút choáng váng, nhưng trên người đã có chút khí lực.
“Ngươi đi ra ngoài đi. . . . . .”
Thấy Tàn Nguyệt muốn nói lại thôi, Ngọc Nhi sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt kiên định nói.
“Người đi với Thanh thúc?”
Bắt lấy tay Ngọc Nhi, Tàn Nguyệt gấp gáp hỏi.
“Đúng vậy, Thanh ca có việc đi ra ngoài. . . . . .”
Ngọc Nhi đau lòng lau vết máu trên mặt Tàn Nguyệt, thở dài:
“Ngươi cũng không chú ý chút, sao luôn bị thương?”
“Ngọc di, Địch Mân đề cập tới người với ta. Đúng vậy, Thanh thúc là gì của người? Không phải là sư huynh chứ?”
Ngày đó, Địch lão tướng quân nói rõ thúc và Hàn phi là sư huynh muội, Ngọc Nhi, không phải là. . . .
“Hắn là sư huynh của ta, sư huynh hiểu rõ ta nhất. . . .”
“Người là Hàn phi? Hàn phi nương nương, Địch Mân là nhi tử của người, hắn vào cung. . .”
Tàn Nguyệt sốt ruột nhìn nàng.
“Ta là Hàn phi? Con ta?”