“Mân, lần này ra ngoài, Nguyệt Nhi cảm thấy rất bất an, thật giống như, như
vậy vừa đi, Nguyệt Nhi liền vĩnh viễn không thấy được ngươi. . . .”
Thanh âm của Tàn Nguyệt tuy nhỏ, nhưng Địch Mân vẫn nghe thấy, chỉ là đến bên kia một chuyến mà thôi, không nghĩ tới trong lòng Tàn Nguyệt sẽ bất an
như vậy.
Chợt nhớ tới, lần đó Thanh thúc, tại sao phải muốn đưa Tàn Nguyệt cùng đi?
Bọn họ là ân nhân cứu mạng của hắn, bảo hắn đi qua cũng không kỳ lạ, có thể trách thì trách, tại sao phải bảo mình mang theo Tàn Nguyệt?
Còn có tên của hắn, hắn nói là hắn mộng du nói ra, thật sự là mộng du nói ra sao?
Khi một người mộng du, thật sự có thể nói ra tên mình?
Nếu hắn nói đúng Tàn Nguyệt, vậy còn có thể. Hoặc là nói đúng phó tướng của hắn cũng có khả năng, nhưng gọi mình, vậy thật. . . .
“Nguyệt Nhi, ta muốn hỏi ngươi chuyện, lúc ấy bọn họ làm sao có thể nghĩ rằng thi thể là của ta?”
Tàn Nguyệt nói là không tin, nhưng đó là trực giác, nhưng ở mặt ngoài, nàng cũng tin tưởng.
“Mân, làm sao vậy?”
Tàn Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu, không rõ Địch Mân tại sao phải đột nhiên hỏi vấn đề này.
“Tàn Nguyệt, tình huống lúc đó, ngươi có thể lặp lại lần nữa không?”
Tàn Nguyệt nhíu nhíu mày, thấy bộ dạng vội vàng của Địch Mân, hẳn là nhớ
tới điểm gì không đúng. Tàn Nguyệt thở dài, nay nhớ tới một màn ngay lúc đó, trong lòng vẫn là đau đòi mạng.
“Ngươi nói, bởi vì bớt?”
Tàn Nguyệt gật gật đầu, bi thanh nói :
“Bộ mặt đã nhận không rõ, chỉ là khi rơi núi cũng chỉ có mình ngươi, bọn họ đều nói là ngươi. Ăn mặc, cái đầu, thân thể cái gì cũng không khác, cho nên, ta chờ đợi duy nhất là trên người không có bớt, nhưng khi. . . .”
Câu nói kế tiếp, Tàn Nguyệt một câu cũng nói không được, tuy rằng hiện tại
Địch Mân sống rất tốt, vừa vặn làm một sát thủ, tùy thời cũng có thể gặp chuyện không may, trong lòng của nàng, khi nào từng thực sự an tâm?