Những mưa gió, sóng to gió lớn, Tàn Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng chờ đợi, nàng thích ngày thật yên lặng.
Nguyện một lòng với người, người già không chia lìa, đây mới là lý tưởng cuộc sống của nàng. . . .
Nhưng nay xem ra, giấc mộng này chung quy là mộng tưởng, không có khả năng trở thành sự thật . . . . . .
Địch Mân đang trầm tư, hắn không chú ý tới lạ thường của Tàn Nguyệt, luôn luôn nghĩ chuyện cái bớt.
Người biết bớt của hắn không nhiều, người bình thường, cho dù là cứu hắn, cũng không thể hiểu hắn như vậy.
Hơn nữa, còn có thể làm ra thế thân kia, trên người cũng có bớt giống nhau như đúc.
Đây là trùng hợp sao? Nếu như là trùng hợp, cũng không tránh khỏi quá trùng hợp?
Thực hiển nhiên, không phải. Nhưng Thanh thúc, tại sao lại làm như vậy?
Ngày đó, hắn đem công lực toàn thân cho mình, là sự thật. Hắn biết tên của
hắn, biết bớt trên người hắn, hắn cùng với mình, làm sao có thể không
quen?
Hoặc là, chuyện thế thân kia, có ẩn tình khác?
Có lẽ, hắn nên trở về quân doanh một chuyến, hỏi thăm xem, lúc ấy là thế nào tìm được "Hắn”.
Đúng, trước thẩm tra rồi nói sau! Thanh thúc này, đối với hắn cũng không có ý xấu. Mà Ngọc di, đối với mình lại càng không có ý xấu gì. . . .
Con ngựa, chạy rất chậm, chỉ tùy tiện bước đi.
Bên người, có thể nhìn thấy hoa dại khắp núi, tuy rằng không phải rất đẹp,
nhưng ở trong vùng núi tự do này, cũng nở rộ mỹ lệ mình độc hữu.
Ngựa không chạy, tâm Tàn Nguyệt cũng buông rất nhiều, tựa vào trong ngực của nam nhân yêu thích, nhìn hoa tươi đầy khắp núi đồi, nghe tiếng kêu vang ngẫu nhiên của côn trùng, lòngTàn Nguyệt yên tĩnh rất nhiều, cũng rõ
ràng rất nhiều.
“Giờ không kịp tới khách điếm, Nguyệt Nhi, chúng ta phải tìm một chỗ ở tạm một đêm. . . .”