Tàn Nguyệt lẩm bẩm trừng mắt nhìn Địch Mân một cái, Địch Mân cười ha ha nói:
“Thế thì cũng thế. Có ta ở đây, ngươi cái gì cũng không cần sợ!”
Thấy Tàn Nguyệt ỷ lại hắn như vậy, Địch Mân vui vẻ cười, cảm giác được nữ nhân mình yêu yêu mình, thật tốt.
Tìm sơn động, Địch Mân đốt lửa, Tàn Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu hỏi:
“Mân, sao ngươi biết làm?”
Một tướng quân, được nuông chiều từ bé, mười ngón tay hẳn là cũng sẽ không
dính qua nước xuân, nhưng Địch Mân, lại biết những điều đó, Tàn Nguyệt
cảm thấy có chút kỳ quái.
“Ngươi cho là đánh giặc dễ như vậy sao? Nguyệt Nhi, khi xuất chinh, chuyện gì cũng từng gặp qua, cái này chỉ là kỹ năng sống cơ bản nhất thôi. Được rồi, ngươi trông lửa, ta đi tìm
thức ăn. . . .”
Địch Mân cẩn thận kiểm tra một lần, xác định
chung quanh tất cả không có vấn đề gì, Địch Mân mới đứng lên, yên tâm
bước ra ngoài.
“Mân. . . . . .”
Một mình ở trong này, trong lòng Tàn Nguyệt có chút lo sợ.
“Không có việc gì, Nguyệt Nhi, chờ ta một lúc, một lúc là được. . . . . .”
Cho Tàn Nguyệt ánh mắt trấn an, Địch Mân sải bước ra ngoài, hắn phải nhanh về, Tàn Nguyệt không thể một mình.
Nhìn ánh lửa đỏ rực kia, nghe thanh âm bập bùng tự nhiên, Tàn Nguyệt nhẹ nở nụ cười:
Hắn đi kiếm đồ ăn, mà nàng chờ ở nơi này, cảm giác như thế, giống như là vợ chồng bình thường đến cực điểm, thực thân thiết, cũng hạnh phúc.
“Mân, nếu về sau chúng ta đều như thế này, thật là tốt biết bao. . . . . .”
Sâu kín thở dài, biết rõ ý nghĩ như vậy quá mức xa xỉ, nhưng trong lòng Tàn Nguyệt, vẫn là nhịn không được có chút mong mỏi.
Hai năm, bỗng nhiên trong đầu, lại nghĩ tới lời Chanh Sát nói…, nàng nói
hai năm, nếu trong hai năm nàng vẫn không thể mang thai, về sau nàng
cũng không còn tư cách mang thai. Không muốn để Địch Mân khó xử, nhưng. . . .
Được rồi, kỳ thật trời cao cũng rất thương nàng, tối thiểu, cho nàng một kỳ hạn hai năm, nàng có thể ích kỷ cùng Địch Mân hai năm,
cho dù là chân trời góc biển, nàng cũng nguyện ý.
Rắn. . . .