Từ khi Thái Tử đi cũng không trở lại, cũng không tới đây đưa cơm.
May mắn Tàn Nguyệt cũng không cảm thấy đói, chỉ ngồi lẳng lặng
Có lẽ, bọn họ đều đã quên, nơi này còn có một người sống?
Thở dài, giương mắt thì nghe được giọng nói hối hả bên ngoài
Có người đến đây, rốt cục có người nhớ tới nàng, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Sau một lúc lâu, chợt nghe đến tiếng cửa mở, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn cửa mở ra, nhìn hơn mười người ăn mặc quần áo nha đầu tiến vào, tiếp theo
hai nha đầu đỡ một nữ tử trung niên vào, phía sau có mười nha đầu tiến
vào
Trong nháy mắt, trong phòng liền đứng đầy người, cũng không
phải là phòng lớn. Bởi vì đột nhiên nhiều người như vậy, chật hơn rất
nhiều
"Điêu dân lớn mật, nhìn thấy quý phi nương nương còn không quỳ xuống?"
Thanh âm nghe quen quen. Đúng là công công ngày hôm qua gặp qua, Tàn Nguyệt nhẹ cười cười:
"Dân nữ thỉnh an nương nương. Chỉ là ngồi một đêm như vậy, đi đứng đều đã tê rần, thật sự là đứng không dậy nổi"
"Lớn mật."
"Thôi!"
Lâm Quý Phi khoát tay, ý bảo thái giám kia im miệng, hai mươi cung nữ trước sau đều lui ra, phòng trong cũng chỉ lưu lại hai người cung nữ và vị
công công kia.
"Ngươi chính là Tàn Nguyệt?"
Thanh nhã
thoát tục, nàng là người có vẻ đẹp hút hồn, nhưng nhẹ nhàng, ôn nhu ,
làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận, nhịn không được muốn bảo bọc nàng
Nữ tử như này trên thế gian có ít, trách không được Phái Nhi si mê nàng như vậy
Nếu, lúc trước không bị gả lầm thật là tốt biết bao!
Đó sẽ là con dâu của nàng , mà Phái Nhi cũng có thể giữ khuôn phép, thành thành thật thật làm chuyện hắn nên làm
Mà không phải, cả ngày...
Hồ nháo như vậy!
Trong lòng suy nghĩ, Lâm Quý Phi thầm nghĩ thiên ý trêu người. Đối với nữ tử
này, có lẽ nàng thật có hảo cảm, nhưng đây cũng chỉ một chút, không thể
ngăn cản nàng báo thù!
Tàn Nguyệt nhẹ nhàng, Tàn Nguyệt cũng là một người rất có tâm cơ !