Không biết, khi ngươi đến nơi đó, khi ngươi nhìn thấy nhiều nam nhân như lang hổ như thế, ngươi còn có thể trấn định như vậy?
Khi bọn hắn một đám trên thân của ngươi hiện lên bò xuống, thân thể của
ngươi dơ bẩn không chịu nổi, ngươi còn có thể lạnh nhạt như vậy?
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cái kế hoạch kia của nàng cũng không được ổn lắm. Phải thay đổi
Nữ tử thanh lâu, có lẽ rất thảm, nhưng trong này tiếp xúc nhiều người, tỷ lệ nàng ta chạy trốn cũng khá lớn.
Tiếp xúc ít người , không thể trốn , ngăn cách , chỗ tốt nhất, không phải nơi đó, mà là
Quân doanh!
Một đóa hoa nhỏ đẹp như vậy, một đóa hoa mềm mại,
Đưa cho bọn họ, khao bọn họ, một đám binh sĩ trường kì kháng chiến, không được phát tiết nhất định sẽ cao hứng
Vô cùng cao hứng! Vô cùng phấn chấn!
Bọn họ sẽ cảm tạ nàng, nhất định!
Mà Tàn Nguyệt, cũng sẽ nhớ kỹ của nàng, sẽ càng nhớ kỹ nếu đắc tội với nàng sẽ chịu kết quả gì.
Nàng cũng biết, chết không đáng sợ, đáng sợ là, sống không bằng chết
Khóe miệng cao hứng nhếch lên, thậm chí, không tự giác tràn ra vạn phần cười đắc ý
Nhìn nàng cười, nghe thanh âm của nàng, Tàn Nguyệt đột nhiên cảm giác lạnh cả người, da gà nổi lên
Tiếng cười kia như quỷ ám mà thần thái của bà ta vô cùng quỷ dị
"Nương nương có chuyện gì cứ nói thẳng Tàn Nguyệt ta!"
"Bổn cung biết! Ngươi làm hại hoàng nhi của ta. Nay thân mình chưa khỏi hẳn, còn mưu hại đứa nhỏ của Thái Tử, nhiêu đó ngươi đều nhận tội sao?"
Lâm Quý Phi thu hồi nụ cười trên mặt, hai mắt phẫn hận nhìn Tàn Nguyệt
"Nương nương cũng biết, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói cũng không thể nói lung
tung. Nương nương nói như vậy, xin hỏi có chứng cớ gì?"
Tàn Nguyệt nhíu mày, thanh âm nhẹ nhàng, không chút nào sợ hãi
Vừa rồi nhìn những nha đầu đi ra ngoài, Tàn Nguyệt chỉ biết, lời nói Lâm Quý Phi lần này, nhất định có ý khác
Nếu như công thẩm, không cần phải cho lui những cung nữ này. Mà bên người nàng bây giờ hẳn đều là tâm phúc của nàng?
Lưu lại ba người cùng nàng cũng là vì sợ chết. Lâm Quý Phi, ngươi cũng không phải rất để mắt Tàn Nguyệt chứ?