Tàn Nguyệt ngay cả một người cũng không đối phó được, làm sao có thể thương tổn ngươi?
" Hừ, chết đến nơi rồi, ngươi còn miễn cưỡng?"
Lâm quý phi nhướng mày, một bên công công vội vàng ra ngoài, không tới một lát, liền dẫn một nha đầu đi đến.
Nha đầu cúi thấp đầu, nhưng Tàn Nguyệt vẫn nhận ra nàng! Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, không nghĩ tới, cuối cùng nói ra, vẫn là hắn!
Là Ngũ hoàng tử đưa cho mình một nha đầu, ở trong tiểu viện kia, từng chăm sóc mình, còn đối với mình rất tốt.
" Hừ, ngươi còn có lời gì để nói?"
Lâm quý phi đắc ý cười, Tàn Nguyệt thở dài một tiếng:
" Cho dù là không có nàng, nương nương cũng không có ý định bỏ qua cho ta, không phải sao?"
Nói nói, lười cầu tình , lười so đo. Tàn Nguyệt thở dài, giống như dê đợi làm thịt, chấp nhận số phận.
"Ngươi tự biết rõ. Mang nàng đxuống đi..."
Lâm quý phi phất tay một cái, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt vừa nhìn, cười nói:
"Quý phi nương nương quả nhiên ngoan độc! Ngũ hoàng tử, Địch tướng quân một
lưới bắt hết. Nhưng ngươi nghĩ ta sẽ ký sao? A, có lẽ ngươi có thể làm
cho bọn họ cưỡng chế bắt ta ấn tay, nhưng..."
Tàn Nguyệt thở dài nói:
" Ta biết chữ. Một người biết chữ lại chỉ ấn tay, không biết Hoàng thượng có thể hoàn toàn tin tưởng không?"
"Ngươi.. Ngươi thật cũng không ngốc, nhưng lại nhắc nhở bổn cung. Tàn Nguyệt,
nhưng mà bổn cung sẽ viết ra lời khai coi như là hợp tình hợp lý, hẳn là cũng không có nhiều sai sót? Nghe nói, ngươi ở quý phủ của Ngũ hoàng tử hơn nửa tháng, lúc trước cự tuyệt Thái tử kiên quyết như vậy, hôm nay
đối với Ngũ hoàng tử lại..."
"Im miệng! Ta cùng Ngũ hoàng tử là
trong sạch , ta là thê tử của Địch Mân, cho tới bây giờ không làm qua
chuyện có lỗi với Địch Mân..."
Tàn Nguyệt giận dữ, nàng có thể
chịu khổ, có thể chịu tội, nhưng mà nàng không cho phép, có người hoài
nghi tình cảm nàng đối với Địch Mân!
Cũng không cho phép, có người nói nàng bất trung với Địch Mân!
"Trong sạch? Nửa tháng, cô nam quả nữ, thật là, đủ trong sạch..."