Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Thiếu Bạch hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn Diệp An Cửu, rõ ràng cô còn nhơ hơn so với anh ta ba tuổi, nhưng từ khi quen biết cô, mỗi lần lúc tâm trí của anh ta dao động, cô đều có thể trở thành viên định tâm hoàn của anh ta.
“An Cửu! Tôi cảm thấy rất bực bội, tôi không quan tâm đến chuyện ông ta cho con riêng của mình bao nhiêu tài sản, nhưng tại sao cố tình ông ta lại muốn đè ép tôi, biến tôi trở thành hòn đá lót đường cho con riêng của ông ta?”
Diệp An Cửu rót hai ly nước đưa tới, mình bưng một ly ôm gối ngồi dựa ở trên ghế sa lon, đôi mắt màu đồng đậm ngập nước, lười biếng mang theo mấy phần tà khí: “Có lẽ là do trong lòng mất thăng bằng, đứa con mình kỳ vọng lại quá kém cỏi, đứa mình chán ghét lại càng ngày càng giỏi, càng như vậy, cán cân lại càng nghiêng nhiều!”
Lục Thiếu Bạch nghe thấy vậy im lặng không nói gì, anh ta nhắm mắt lại, thở dài nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không biết mình cố gắng còn có ý nghĩa gì nữa!”
Diệp An Cửu uống hết ly nước rồi đặt ly xuống, đưa tay quay ly nước, ly nước chuyển động dưới đầu ngón tay, cuối cùng cô nhẹ nhàng điểm, ly nước ngừng quay, chiếc ly thủy tinh trong suốt càng làm nổi bật ngón tay trắng nõn của cô.
“Tiểu Bạch! Anh có cảm giác thấy mình thiếu cái gì hay không?”
Lục Thiếu Bạch mở mắt ra: “Hả? Cái gì?”
“Nói ví dụ như...Dã tâm!”
“Giới giải trí là nơi thay đổi nhanh nhất, chỉ cần anh có núi dựa, có cơ hội, anh có thể dễ dàng quật khởi, vậy tại sao anh lại cứ muốn chết ở Vinh Xán?”
“Anh chỉ mới hai mươi ba tuổi mà thôi, tương lai của anh còn rất dài, anh có thể coi đây là cách trui rèn mình, tích lũy kinh nghiệm và mạng lưới giao thiệp của mình, sau đó...”
Sau đó cái gì, không cần Diệp An Cửu nói anh ta cũng có thể hiểu được, sau đó anh ta sẽ tạo dựng thiên hạ riêng của mình, mà không phải vĩnh viễn sống ở dưới áp chế của cha mình và hội đồng quản trị.
Lục Thiếu Bạch vốn đang mơ mơ hồ hồ chợt giật bắn mình, anh ta luôn đấu tranh với Lục Thiếu Kỳ, cố gắng để đạt được thành tích, muốn nhận được sự công nhận của cha và người trong hội đồng quản trị, muốn chèn ép Lục Thiếu Kỳ, nhưng lại quên mất, trái tim của cha anh ta đã nghiêng lệch, chừng nào trong lòng cha anh ta chỉ có đứa con ngoài giá thú của mình, yếu tố mang tính quyết định này sẽ quyết định sự thất bại của anh ta, và chuyện như hôm nay cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi khai sáng tương lai của mình, Lục Thiếu Bạch cảm thấy hơi điên cuồng, từ nhỏ anh ta đã luôn là đứa bé ngoan ngoãn, vẫn luôn được dạy là phải cố gắng học tập thật giỏi, sau đó thừa kế gia sản, chuyện điên cuồng nhất anh ta đã từng làm có lẽ là làm bạn với Diệp An Cửu và Đường Mật Mật, còn chuyện này anh ta thật sự không nghĩ ra, tuy nhiên giống như Diệp An Cửu đã nói, bây giờ cũng chưa muộn.
Lục Thiếu Bạch lập tức ngồi bật dậy khỏi trên ghế salon, chán chường và mất mác lập tức biến mất, hai mắt sáng lên nhìn Diệp An Cửu: “Tôi sẽ làm ra một kế hoạch, tôi sẽ không để cô thất vọng đâu!”
Nhìn Lục Thiếu Bạch hào hứng đi ra ngoài, Diệp An Cửu không biết nên nói gì: “Liên quan gì đến tôi?”
Lục Thiếu Bạch là người ôn hòa, rất giỏi nhưng lại quá quy tắc, có năng lực, có tính kiên nhẫn, nhưng lại thiếu đi sự điên rồ và dã tâm.
Diệp An Cửu cũng không biết mình gợi ý cho Lục Thiếu Bạch tự gây dựng sự nghiệp có đúng hay không, xét cho cùng cô cũng không hiểu lắm về công việc trong công ty giải trí, nếu Lục Thiếu Bạch vô tình bị cha mình đánh gụp, cùng lắm là cô không thu tiền thuê nhà của anh ta nữa, cô là người hiền lành mà.