Cuộc sống ở thành phố C với họ mà nói yên bình như đang an ổn trong núi vậy, không biết bên ngoài là ban ngày hay đêm tối.
Mới đầu bọn họ được sắp xếp, sau hai ngày nghỉ ngơi Fay sẽ dẫn họ đi làm
quen với hoàn cảnh nơi đây. Ở chỗ bọn họ đi ra chính là trung tâm chợ,
dĩ nhiên là cái gì cũng có. Có một tòa nhà cao nhất nghe nói là của tập
đoàn Lương thị, Fay có một người chị và em gái, người chị thì gả vào nhà họ Dung, còn em gái chính là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Lương thị. Cho nên quyết định của Tề Quang trước nhất là cô ấy quả thật rất ổn
thỏa.
Ở phía sau tập đoàn Lương thị về phía bên tay phải cách chỗ bọn họ ở không xa có một bệnh viện tư nhân, là bệnh viện của tập đoàn
Lương thị, nghe nói khoa phụ sản ở đó là tốt nhất trong thành phố này.
Tập đoàn Lương thị... Tử Thời nghe thấy hai lần đều cảm thấy cực kỳ quen
tai, may mắn là người cô biết không nhiều lắm, suy nghĩ một lúc, cuối
cùng cô cũng nghĩ đến~~~ Người đàn ông núi băng đó không phải là đến từ
tập đoàn Lương thị sao? Tràn Ngộ Bạch, nghe nói ở chỗ ấy.
Không
dám nghĩ đến người đàn ông núi băng đó nữa, cô lại thay đổi suy nghĩ...
Không biết Phùng Nhất Nhất bây giờ ra sao rồi? Liệu Tạ Ma Vương có đang
bắt nạt cô ấy hay không đây?
Tử Thời cố gắng tập trung tinh thần
để nghĩ đến Phùng Nhất Nhất cùng Tạ Gia Thụ, chỉ cần nghĩ đến chuyện
này, sẽ không cần phải suy nghĩ thêm về bất kỳ chuyện nào khác.
Thân thể Tề Quang không khỏe, Tử Thời lại là phụ nữ có thai, hai người cũng
không thể đi chơi với nhau lâu được, cũng không phải là loại người thích náo nhiệt. Sau khi Tề Quang nhờ Fay bận rộn giúp cô, hai anh em họ đang an ổn ở trong biệt thự.
Để cuộc sống sau này được ổn định, Tề
Quang nhờ năm giáo viên dạy kèm tại nhà (gia sư), chia ra dạy âm nhạc,
mỹ thuật, văn học, yoga, còn có một giáo viên tóc vàng mắt xanh dạy
tiếng anh.
Khóa dạy âm nhạc cơ bản cũng không dạy hát, khi đi học thường là thưởng thức một vài khúc nhạc tươi đẹp, dường như để Tử Thời
dưỡng thai. Giáo viên dạy nhạc là một giáo viên nữ đến từ Nhạc viện
thành phố C, nghe giọng nói cực kỳ truyền cảm, mỗi một đoạn nhạc đều có
thể kể ra một câu chuyện cổ tích, mỗi ngày đều chuẩn bị trà cùng bánh
ngọt bên cạnh cửa sổ thưởng thức ánh nắng mặt trời hoặc ngắm mưa tuyết,
làm tinh thần người ta cực kỳ sảng khoái.
Học Văn học cũng chỉ
là đọc một vài bộ sách thú vị, cũng không cần phải học để đối phó các
cuộc thi, giáo viên sắp xếp cho Tử Thời thấy cái gì hứng thú thì học, bà cũng là một người vừa hài hước lại có học thức uyên bác dạy Trung văn
hệ Đại học, một tiết học mà cuốn hút sống động như thật khiến Tử Thời
thường nghe mê mẩn không dứt.
Có thể nói Tử Thời thích nhất là mĩ thuật. Khi còn bé,chỗ cô ở có rất nhiều bộ sách về vẽ tranh, trong
những năm tháng dài lớn lên trong cô đơn, cô đã từng đọc hết quyển này
đến quyển kia không mục đích, tuy chỉ đọc thôi, nhưng vẫn khắc sâu ấn
tượng. Bây giờ được cô giáo dạy dỗ lại một cách hệ thống tỉ mỉ, cô phát
hiện cơ sở lý luận trước kia có xem qua trong sánh nhưng không hiểu,
hiện tại được giảng giải, Tử Thời có cảm giác thắc mắc lâu nay cuối cùng cũng thể tháo gỡ, không thể không vui mừng ca tụng!
Cô giáo cực
kỳ kinh ngạc trước tài năng thiên phú của Tử Thời, hơn nữa còn ủng hộ cô thưởng thức những bức tranh và tranh màu nước, sau đó cho chọn lựa một
môn để tập trung phát triển. Nhưng Tử Thời đang mang thai, cô không dám
đụng vào mực in hay màu nước, do vậy trước hết cô giáo dạy cô cách dùng
bút máy để phác họa.
Bởi vì Tề Quang học thiết kế thời trang, cả
hai người cùng học về phác họa, hai anh em thường xuyên cùng nhau tìm
được niềm vui trong cuộc sống, chuyển giá vẽ ra sân nhàn nhã vẽ một bụi
hoa vào buổi sáng, vào lúc trời mưa, hai người sẽ đốt lò sưởi bên cạnh
tường trong phòng khách rất ấm áp. Bên cạnh cửa sổ cao sẽ kê một cái bàn nhỏ để trái cây, hai anh em một vùi ở trong ghế salon, một ngồi ở trên
ghế, cả một buổi chiều trừ nghe tiếng gỗ cháy tanh tách từ trong lò sưởi chỉ còn âm thanh "Soạt soạt" của tiếng bút máy vẽ trên giấy.
Thời gian trôi qua cứ yên tĩnh như thế thật tốt.
Những môn học này cũng quá yên lặng, cho nên Tề Quang còn sắp xếp một khóa
học yoga. Tử Thời có bầu, dĩ nhiên sẽ không làm những động tác mạnh,
giáo viên dạy yoga là người có vóc người mảnh khảnh dù đã sinh hai đứa
bé, động tác dạy đều êm ái chậm rãi, hơn nữa nghe nói có lợi khi sinh
con.
Thứ sáu hàng tuần là thời gian Tử Thời lên lớp tiếng anh.
Nói là học tiếng anh, chẳng qua là học một vài khẩu ngữ đơn giản. Giáo
viên là một cô người Anh, gả đến Trung Quốc đã nhiều năm, có một con gái cùng tuổi với Tử Thời, lúc Tử Thời nói lặp đi lặp lại nhưng từ đơn thì
cô ấy chỉ dịu dàng cười nhìn Tử Thời, Tử Thời thích nhất cô gái đó, và
cô ấy cũng là người mà cô dám nói cười cùng nhiều nhất. Có một lần Tề
Quang không ở nhà, Tử Thời khi đi học đã cẩn thận hỏi cô giáo: "Phát âm
tiếng Anh là phải phân chia giọng điệu rất đúng sao?"
"Dĩ nhiên, Thân ái! Phát âm tiếng anh của chúng ta đã có từ lâu rồi!"
"Thật ra... Em không có ý mạo phạm, em chỉ muốn biết những lời này dùng giọng NewYork nói sẽ như thế nào?"
Giáo viên dùng giọng mềm mại phát âm theo yêu cầu của Tử Thời, cô cũng nói
theo sau, cô giáo nói: "Là nhớ tới người nào sao? Bảo bối, em cười rất
đẹp, cô chưa từng thấy qua."
Mu bàn tay Tử Thời nhẹ nhàng áp lên má, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Cũng không có."
Các giáo viên đến nhà dạy từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi buổi sáng hai tiếng,
buổi chiều nửa tiếng, lúc nói chuyện cũng không có áp lực, ngược lại làm cho người ta cảm thấy cuộc sống phong phú hơn nữa tâm tình cũng sáng
sủa.
Vào chủ nhật thì Tề Quang sẽ đưa cô ra ngoài ít nhất một lần, đi ăn tối cùng Fay, hoặc đi dạo một chỗ nào đó.
Sau mấy tháng, các giáo viên đều đổi mấy lần, từ đầu tới cuối đều là giáo
viên nữ, về sau thì cô giáo tiếng anh bởi vì con gái mang thai mà không
đến được, khóa học tiếng anh liền dừng lại. Khi Tử Thời hỏi, Thịnh Thừa
Quang đang xem tạp chí bật thốt lên: "Tạm thời còn chưa tìm được người
thích hợp! Khẩu âm nói sợ không đủ kiên nhẫn dịu dàng, kiên nhẫn dịu
dàng lại không được ngoại hình, dáng dấp đẹp mắt, khẩu âm tốt, kiên nhẫn dịu dàng... thì lại là đàn ông!"
Tử Thời cảm thấy kỳ quái: "Tại sao đàn ông lại không được?"
Một tay Tề Quang vẫn đang lật tạp chí, không dấu vết ngăn lại đề tài: "Đúng rồi, anh đang định hỏi em, ngày mai đi khám thai hay ngày kia?"
Hiện tại phụ nữ có thai đầu óc đều chậm lụt, bị anh hỏi, cô suy nghĩ thật lâu mới ngơ ngác nói: "A.... Em cũng quên mất rồi!"
Tề Quang liếc nhìn cô một cái, quay lại lấy điện thoại ra xem lịch.
Tử Thời sờ sờ bụng đã nhô lên, lầm bầm lầu bầu nói: "Lại muốn đi kiểm tra nữa ~ "
Tề Quang vừa đảo điện thoại vừa cười,thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, lại phát
hiện ra trên mặt Tử Thời không che giấu được một tia phiền muộn.
Anh để điện thoại di động xuống, dịu dàng hỏi: "Tử Thời, đang nhớ đến anh ấy sao?"
Tử Thời đỡ một tay ở ngang lưng, một tay khác nhẹ nhàng phủ lên bụng, cười cười lắc đầu.
Tề Quang thuê nhiều gia sư tới nhà như vậy, nói là học, thật ra chính là
đang giúp cho cô, chơi cùng cô. Tử Thời cũng biết là vì để cho cô bận
rộn một chút, không có thời gian suy nghĩ linh tinh.
Nhưng là suy nghĩ cũng không liên quan đến bận rộn, huống chi cô cũng không nhất
định phải để ra thời gian để suy nghĩ, bởi vì người kia... vẫn luôn ở
trong lòng cô.
Lúc nghe nhạc sẽ nghĩ đến lúc anh lim dim mắt, lúc đi học sẽ nhớ đến dáng vẻ anh ngồi trong thư phòng xử lý văn kiện, lúc
tập yoga sẽ rất tự nhiên nghĩ thầm nếu để anh thấy chắc anh sẽ cười động tác vụng về của cô, lúc nói tiếng anh sẽ không nhịn được hỏi giáo
viên... Tử Thời nhận thức được trong lòng, nghĩ đến người nói tiếng anh
giọng NewYork kia.
Còn có, kể từ khi học phác họa, mỗi một ngày cô đều phác họa ra hình dáng của anh.
Sợ mình quên đi dáng vẻ của anh, cũng sợ sau này con hỏi bố như thế nào, cô không biết lấy cái gì chống đỡ.
Thật ra thì cho đến bây giờ, cũng sắp sinh bảo bảo, Tử Thời vẫn như cũ hoài
nghi liệu mình làm như vậy có đúng hay không? Nếu quả thật là tốt cho
anh, có phải hay không trái tim cũng độc ác không muốn đứa bé này, mà
không phải là chạy trốn?
Cô cũng không có cảm giác là mình đã làm đúng, chẳng qua là so với những cách làm khác, cô chỉ có thể chạy trốn, cô không thể bỏ rơi con mình, nên chỉ có thể bỏ rơi anh.
Trong
lòng rất áy náy với anh, cho nên cũng không dám nói ra nỗi nhớ, cũng
không dám nói với Tề Quang, ngay cả với bản thân mình cũng không dám
nói.
Nhưng là... Thịnh Thừa Quang, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh!
***
Thành phố C, ngày tháng trôi qua yên bình tốt đẹp.
Thành phố G lại phảng phất một loại cảm giác như địa ngục.
Tử Thời không biết, nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ đều đã dừng lại việc điều
tra, có người cố gắng dọc theo đầu mối đưa móng vuốt tìm kiếm đến tận
thành phố C, nhưng chưa thể vươn tới đã bị hung hăng chặt đứt, những vị
cấp trên của họ còn nhận được cảnh cáo của hai bên hắc bạch đạo thành
phố C, việc này hiển nhiên chấm dứt.
Chuyện lại trở về điểm bắt
đầu, Thịnh Thừa Quang cùng Tạ Gia Vân cũng không có nhược điểm, hai nhà
cũng đã ầm ĩ. Vì vậy hai bên đều tích cực giải hòa, đàm phán, đàm phán
lại đàm phán.
Trong giới buôn bán, Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, hai người không thấy một mặt lại ăn ý mười phần đồng thời ra tay phá, hạng mục hợp tác giữa nhà họ Thịnh và
nhà họ Tạ coi như là một, rối rít đàm phán mà không thành, cuối cùng hủy bỏ, phân chia một số bộ phận.
Sau đó liền nghĩ đến làm thế nào để hủy, hủy đi bao nhiêu.
Công trình này lớn hơn so với trong tưởng tượng, Thịnh Thừa Quang cùng Tạ
Gia Vân đều phải cố hết sức lực, hơn nửa năm trôi qua, cục diện mới có
thể hóa giải được một chút.
Sau đó, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ẩn
núp đã lâu mới chân chính tạo ra những trận chiến vang dội... Hoàng đế
mặc long y ngồi vững vàng trên ghế, tự nhiên muốn xử lý bè phái tạo
phản. Hai bên cũng là hai gia tộc lớn, muốn xử lý những lão già kia đâu
có dễ dàng như vậy? Nhưng mà Thịnh Thừa Quang vì báo thù cho Thịnh Minh
Hoa năm đó, Tạ Gia Vân cũng dọn sạch chướng ngại vật cho Tạ Gia Thụ, hai người đều khí thế ngất trời, hăng hái mười phần.
Cho nên hơn sáu tháng thịnh Thừa Quang bận rộn tới nỗi chân không chạm được đất, một
ngày cũng không được nghỉ ngơi nhiều. Có lúc Thịnh Minh Hoa nhìn không
nổi, cưỡng bách yêu cầu anh nghỉ ngơi, gọi anh đến nhà cũ nhà họ Thịnh
ăn cơm.
Một bàn toàn món ăn hợp khẩu vị của Thịnh Thừa Quang,
Thịnh Minh Hoa gắp đầy bát anh, bà không ngừng thúc giục anh ăn nhiều
một chút, khuyên bảo: "Tiến độ của cháu bây giờ đã rất nhanh rồi, làm vô cùng tốt, cho nên cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Thịnh Thừa Quang đang cầm một bát canh chậm rãi uống, giọng nói điềm tĩnh: "Cháu vẫn rất khỏe, cô yên tâm."
"Cô yên tâm thế nào? Anh nhìn lại chính mình một chút đi, nửa năm đã gầy đi bao nhiêu rồi hả?"
"Ơ, đẹp trai hơn chứ?"
"Thừa Quang," Thịnh Minh Hoa kêu tên anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cháu vì ai
mà phải tự làm tổn thương chính mình, ta sẽ hận chết người đó."
Thịnh Thừa Quang yên lặng để chén canh xuống, đẩy ra, sau đó bưng lên bát cơm đầy như một ngọn núi nhỏ bắt đầu ăn.
Một bát cơm hết nhẵn, cũng ăn bốn cái chân chim bồ câu, ăn xong anh đặt bát đũa xuống, thở dài một hơi ngắn ngủi: "Cô ấy đã rất cực khổ rồi... Cô,
làm ơn!"
Tự tay Thịnh Minh Hoa rót nước trái cây cho anh, nghe
vậy động tác trên tay không ngừng run lên, hốc mắt lại không nhịn được
có chút đỏ.
Không phải là chưa tưng thấy qua một dạng yêu người khác đến phát bệnh thần kinh, nhưng mà... Cũng quá thần kinh đi!
Trên bàn cơm nhất thời yên lặng, Thụy Thụy lúc này tỉnh ngủ, bị Triệu Hoài
Chương ôm ra ngoài từ trong phòng ngủ. Thịnh Thừa Quang vừa thấy tên
tiểu tử này liền cười, đưa tay ra muốn ôm em trai, thuần thục đỡ lấy bên sườn em bé, ôm em trai đặt lên trên đùi, cười trêu chọc: "Người bạn
nhỏ, cuối cùng em cũng tỉnh ngủ rồi!?
Thụy Thụy khoan khoái quơ quơ cánh tay nhỏ bé, cười cười chảy nước miếng.
Thịnh Minh Hoa ở một bên thấy cảnh này thầm than thở: Bây giờ Thừa Quang cũng chỉ có ở cùng Thụy Thụy mới có thể cười.
Triệu Hoài Trương đi tới bên cạnh vợ, nhận lấy cốc nước trái cây từ trong tay bà, lôi kéo tay vợ, ôn nhu nói: "Anh vừa mới nhận được báo cáo mới nhất về tình hình sức khỏe của Tề Quang, thân thể thằng bé đã khôi phục rất
tốt, em yên tâm đi!"
"Người nào không yên lòng về nó... Cái thằng nhóc kia! Thật là độc ác, lâu như vậy không thấy chúng ta, chẳng lẽ
không muốn gặp chúng ta sao?" Cả ngày ở cùng người nào đó, đến em trai
của mình cũng không biết mặt anh trai!
"Không phải là hôm trước
có nói chuyện qua video sao?" Triệu Hoài Chương nhẹ giọng an ủi: "Em
cũng thấy đấy, khí sắc của thằng bé tốt như vậy. Thật ra thì khí hậu ở
thành phố C tốt hơn ở nơi này, thích hợp cho thằng nhóc an dưỡng."
Thịnh Minh Hoa nghe ông không ngừng nói, hận hận nghĩ: Làm thế nào mà bà lại
thích cái người này? Thừa Quang vì mà mà thành dáng vẻ như ngày hôm nay, con lớn yêu quý nhất lại mang cô gái đó chạy trốn nửa năm, cũng không
trở lại dù chỉ một lần, chồng thì lại như thế này... Trong lòng bà suy
nghĩ, ánh mắt lại rơi vào trên đầu vai Triệu Hoài Chương, ở đó có một
khối giống như là nước miếng của Thụy Thụy.
Thụy Thụy gọi là
Triệu Tề Thụy, là đứa bé duy nhất cùng họ với ông, ông cực kỳ yêu đứa bé này, bây giờ ngay cả thời gian vẽ cũng không có, cả ngày đều chơi cùng
Thụy Thụy.
Thịnh Minh Hoa nghĩ tới đây chợt không còn tức giận
nữa, nhưng vừa quay đầu chỉ thấy con trai nhỏ đang bò lên đầu cháu mình, đang vui thích đánh đánh, bà lập tức nổi giận rồi: "Thịnh Thừa Quang,
cháu đang dung túng cho nó đấy! Triệu Tề Thụy! Xuống ngay cho mẹ, đáng
đánh đòn!"
Thịnh Minh Hoa ôm tiểu tử đi, Thụy Thụy nằm trên vai
mẹ, đưa tay ra với anh trai đòi bế, cứ nói nha nha không ngừng. Thịnh
Thừa Quang bị thằng nhóc cào loạn tóc, vẫn cười vô cùng dịu dàng.
Mùa hạ cũng sẽ trôi qua rất nhanh, sắp đến mùa thu... Anh cũng sẽ được ôm con của mình?
Thật hi vọng là con gái nha, một đứa con gái xinh đẹp thông minh, giống như anh, không biết sẽ đáng yêu đến mức nào!
Cố gắng nghĩ đến nhiều chuyện khác như vậy, cuối cùng Thịnh tổng vẫn không tránh được nghĩ đến cô.
Thật ra thì anh cũng muốn hỏi một câu, vô cùng muốn hỏi một câu: Tử Thời, gần đây em vẫn ổn chứ?