Thực ra thì trước ngày mà Tử Thời sinh con, Thịnh Thừa Quang còn đi đến thành phố C một lần.
Lúc ấy bên thành phố G này đang hừng hực khí thế chiến đấu, một đám trưởng
bối đại cổ đông nhà họ Thịnh đã xem cái người cháu ruột của chính
phòng này như cái đinh trong mắt, đâm vào thịt, ban đêm nằm mơ khi đi
ngủ cũng đều tìm cách vặn gãy cổ Thịnh Thừa Quang, hàng ngày khi Thịnh
Thừa Quang ra khỏi cửa phải tăng bảo vệ lên gấp đôi.
Dưới tình
hình căng thẳng như vậy, phía xa tại thành phố C con gái của Trần Ngộ
Bạch tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật ,tự thân Thịnh Thừa Quang đến
đó.
Từ sân bay thành phố C đi ra ngoài, trên đường đi hướng tới
nhà họ Trần, đoàn xe dừng lại trong chốc lát ở công viên trung tâm thành phố C.
Xe dừng ở ven đường, Thịnh Thừa Quang an vị ở trong xe,
ngăn cách bởi hồ phun nước âm nhạc của quảng trường trung tâm, cô đang
đứng ở bên cạnh hồ.
Thời tiết vào mùa này vẫn còn hơi lạnh, cô đi ra ngoài tản bộ, mặc chiếc áo khoác màu hồng có vẽ họa tiết hoạt hình,
áo khoác rộng lớn, đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, cả người hoàn toàn
không nhìn ra được là phụ nữ có thai, ngược lại khuôn mặt tròn vo đỏ
bừng, càng lộ ra vẻ tuổi còn nhỏ.
Cô đang nhìn chăm chú vào hồ
phun nước, từ trong xe nhìn dáng người xa xa của cô, lòng giống như cái
gì đó xoắn lại: sống tốt như vậy, nhìn qua thực sự không tệ; sống tốt
như vậy—xem ra…không hề có một chút nào nhớ nhung anh.
Anh nhớ
tới trước đây từng có một lần chia tách ra ngắn ngủi, cô cũng như vậy,
giống như trải qua cuộc sống bên ngoài còn tốt hơn cả khi ở bên cạnh
anh. Giống như chỉ cần có người ở cùng với cô, chăm sóc cô, cô chẳng hề
quan tâm đến người kia là ai.
Cô ấy không quan tâm—cánh tay Thịnh Thừa Quang gác trên cửa xe yên lặng nắm thành quả đấm.
Nhưng mà….. May mắn là bây giờ cô có thai, ít nhất anh cũng không cần lo lắng lại sẽ xuất hiện Tiểu Vương hay Tiểu Trương gì đó.
Anh tự suy nghĩ an ủi mình như vậy, bên phía cô đã có hai nam sinh còn trẻ
đeo ba lô đi tới, hình như là hướng đến cô hỏi đường, nhưng mà hỏi đường cần lâu như vậy sao?! Nhìn cô khoa tay múa chân cười rất vui vẻ! Chính
mình cũng là người từ bên ngoài đến, chỉ đường cho người ta gì thế không biết! Cái bụng kia nhô lên thêm chút nữa được không? Mẹ nó người nào
mua quần áo cho cô không hiện được dáng người như vậy?!
Thịnh
Thừa Quang nhìn khuôn mặt đang nghiến răng nghiến lợi của chính mình qua cửa xe thủy tinh chống đạn, trong lòng thề sau này trở về không thể để
cô ăn nhiều hơn nữa! Mặt gầy đi một chút nhìn sẽ không trẻ tuổi như vậy
nữa—còn có thằng nhóc khốn khiếp Thịnh Tề Quang đến cùng là lặn đi chỗ
nào rồi hả?!
Người đang không ngừng căm tức kia lúc gần như muốn đẩy cửa xe đi ra, đã thấy Tề Quang chậm rãi “lặn” tới.
Hai người học sinh nam vấn đường vi danh (hỏi đường xin tên, ý là lấy cớ
hỏi đường để làm quen) kia bị dáng người ngọc thụ lâm phong, anh tuấn
nho nhã của Tề Quang lóe mắt lên một cái, hai người liếc nhau, nhanh
chóng nghiêng đầu tránh đi. Tề Quang vừa cười vừa liếc mắt nhìn hướng
nơi nào đó bên ven đường.
Cậu đưa một bắp ngô nướng cho Tử Thời,
chậm rãi nói với cô: “Tuần trước chúng ta cùng nhau xem bộ phim đó cũng
không tệ lắm đúng không?”
Tử Thời đang lúc rất nhiệt tình đối với thức ăn, dáng vẻ gặm bắp ngô nướng quả thực giống như con chuột cảnh: “Ừm….Ưm!”
“Lại nói, màn gặp lại giữa nam chính và nữ chính trong đó thật đúng là cảm động!” Tề Quang tăng thêm ám chỉ.
Bộ phim điện ảnh đó, lúc ấy nam chính ngồi trong xe, cách đó là nữ chính ở trên con đường yên tĩnh chờ xe buýt vẫn chưa xuất hiện, lá cây vi vu
rơi xuống, cuối cùng ánh mắt của hai người chạm vào nhau, sau đó…..liền
kết thúc Happy ending~
Nhưng mà nữ chính nơi này gặm cả ngón tay
cũng đưa vào miệng mút, khóe miệng còn dính một hạt bắp…..ăn uống vô
cùng vui vẻ, mắt cũng híp lại hài lòng!
Tề Quang thực vô cùng bất đắc dĩ……
Ánh mắt của Tề Quang giống như đèn pha, dừng lại trên mặt cô năm giây, sau
đó bắn về phía ven đường ba giây, cứ như vậy qua lại sau N lần, rốt cuộc con chuột cảnh gặm ngô nướng cũng có một chút đáp lại: “Ừm……”
“Hả?” Tề Quang tràn đầy hi vọng nhướng mày.
“Anh không ăn sao?” Tử Thời thèm thuồng nhìn bắp ngô nướng trong tay cậu, “Cái này cho em ăn đi!”
Tề Quang: “…..”
“Anh làm sao vậy?” cuối cùng Tử Thời cũng cảm thấy cậu có cái gì đó không đúng, mở miệng hỏi.
Lúc này Tề Quang không chơi trò quanh co nữa, hất cằm lên hướng thẳng đến bên kia, ý bảo cô nhìn qua.
Tử Thời nghi ngờ nhìn sang—
Cuối cùng nữ chính cũng nhìn về phía nam chính một cái, dừng ở đó đúng một
giây đồng hồ, âm nhạc hồ phun nước “Leng keng” một tiếng phát ra, cột
nước từ dưới mặt đất “rầm” phun lên, nước ấm gặp phải không khí lạnh
lẽo, sương trắng ngập tràn, cảnh tượng này….Trông rất đẹp mắt!
Tử Thời cho đây chính là ý bảo của Tề Quang, cực kì nịnh nọt và vui vẻ “Oa” một tiếng!
“Thật là đẹp! Thảo nào anh cố ý muốn tới nơi này tản bộ?”
Tề Quang dùng sức cắn chặt răng, quai hàm cắn đến nổi cả bắp thịt, mới có
thể không phụt cười….. Cậu yên lặng đưa bắt ngô của mình cho em gái đáng yêu của cậu.
Ăn đi~ Em nên như thế~
Ngăn cách làn bởi sương trắng mờ mịt, âm thanh Thịnh Thừa Quang lạnh lẽo giống như tảng băng: “Lái xe!”
Đoàn xe màu đen từng chiếc từng chiếc tiếp nối nhau yên lặng rời đi, giống hệt như lúc tới.
Đến khi đèn sau của chiếc xe đi cuối cùng chợt lóe rồi biến mất, nước trong hồ phun rơi xuống, đối với Tử Thời lúc đó mà nói, vừa rồi chuyện gì
cũng chưa xảy ra.
Cô chưa từng biết, người kia đã từng cách cô gần đến cỡ nào, chỉ cách một cái niềm vui nho nhỏ.
Hôm nay là sinh nhật
đứa con gái hoạt bát đáng yêu của Trần Ngộ Bạch, nhưng mà cô gái nhỏ này sáng hôm nay thức dậy không được cao hứng lắm: mấy ngày nay không biết
là người nào rải tin đồn khắp nơi, nói rằng bố bé làm cho bé một bữa
tiệc sinh nhật vô cùng cao quý xa hoa! Sau đó khiến cho dư luận xôn xao, người người đều muốn tới tham gia bữa tiệc này để thể hiện thân phận và địa vị tôn quý của bản thân cùng với quan hệ thân mật với Lương thị.
Tất nhiên vốn không có bữa tiệc như vậy! Nhưng vì để tránh lời đồn đại mang đến phiền phức, năm nay bé chỉ có thể trải qua sinh nhật ở trong nhà
của mình.
Sinh nhật ở nhà sẽ phải ăn những thức ăn chiên nóng,
cho nên sáng sớm hôm nay Trần nhị tiểu thư rời giường đã bắt đầu lo lắng không yên, cực kỳ buồn bực.
Nhưng mà đến trưa bé đã được chữa khỏi, bởi vì có một ca ca vô cùng đẹp trai đến nhà!
Hai mắt bé tỏa ra trái tim màu hồng bắn đến ca ca, vị ca ca kia vốn lúc vào cửa không thể nào vui nổi liền cười, cười nói với bố bé: “Học trưởng,
nhìn em trẻ tuổi như vậy sao?”
Bố của bé liền nâng gọng kính trên mũi, bình tĩnh nói: “Không có. Chắc là nó phân biệt chỉ số thông minh
của anh với cậu, nên chỉ có thể gọi cậu như vậy thôi.”
Ca ca đẹp trai giật giật khóe miệng…..Dáng vẻ giận không dám nói.
Mặc dù ca ca đẹp trai giống như có chút gì đó…..sợ hãi. Nhưng mà người
không sợ hãi bố của bé cũng không nhiều, huống hồ ca ca đẹp trai và mẹ
đều mang quà tặng bé và chị bé, quà chất đầy phòng khách! Có thể phải
bóc rất lâu! Lâu đến mức có thể bỏ qua một bàn cơm trưa đáng sợ mẹ làm
nguyên buổi sáng!
Trần nhị tiểu thư rất thích rất thích vị ca ca đẹp trai này!
Trong phòng khách âm thanh mở quà cùng với tiếng cười vui vẻ truyền đến liên
tục, trong phòng ăn, trước bàn ăn chỉ có hai người đàn ông ngồi.
Mặc dù Thịnh Thừa Quang có chút không yên lòng, vẫn rất lễ phép hỏi: “Đợi mấy đứa bé tới ăn chung đi!”
“Không cần, bọn nó cũng không đói.” Trần Ngộ Bạch mặt không đổi sắc gắp một
khối thịt viên vào trong bát cho anh, “Chúng ta ăn đi.”
Hồn Thịnh tổng đang chu du bên ngoài không đề phòng có bẫy, gắp lên ăn liền, sau
đó cuối cùng cũng biết…..Tại sao không cần chờ mấy đứa ăn cùng.
Anh cũng rất muốn đi phòng khách mở quà…..
Thịnh Thừa Quang che miệng, vẻ mặt rất đặc sắc, tâm tình Trần Ngộ Bạch vui vẻ cười khẽ: “Như thế nào? Tay nghề chị dâu cậu như thế nào?”
Có những lời này rồi, nếu Thịnh Thừa Quang còn dám nhổ ra, đó chính là đánh thẳng vào mặt của Trần phu nhân!
Thịnh tổng đành phải uống thêm ngụm nước, đưa khối thịt viên cứng như đá….nuốt sống xuống.
Trần Ngộ Bạch nhìn anh nuốt thật, bỗng nhiên có vài phần cảm giác anh hùng
đau tiếc anh hùng đối với anh, rót cho anh ly rượu an ủi, ngay cả giọng
nói xưa nay lạnh lùng cũng ấm thêm mấy phần: “Mấy ngày trước anh gặp
được Ngôn Tuấn, nghe nói người bên kia còn thực sự dám xuống tay với
cậu?”
“Ưmh.” Thịnh Thừa Quang đau răng, mồm miệng có chút không rõ: “Chó cùng rứt giậu…..Khó tránh khỏi.”
“Nghe nói cắt phanh trên xe của cậu hả?” Trần Ngộ Bạch nhíu lông mày, vẻ mặt
có chút không đồng ý nói: “Trước anh đã khuyên cậu nhiều lần, hành động
của cậu có phần quá nhanh và mạnh rồi.”
Màu sắc trong con ngươi
của Thịnh Thừa Quang hơi tái đi, giọng nói cũng vậy: “Thật sao…..Nhưng
mà, em còn sợ không kịp thời gian nữa đấy.”
Trần Ngộ Bạch hiểu,
trong lòng ưu sầu hơn. Uống với anh một ly, một lúc sau, anh trầm giọng
hứa hẹn nói: “Người đang ở địa bàn của anh, cậu không cần phải lo lắng
cho cô ấy. Hơn nữa bên Chu Tuấn còn nhờ Chu Yến Hồi, bây giờ cô ấy có
vác một trăm vạn tiền mặt đi trên đường, cũng không có người nào dám
chạm một ngón tay của cô ấy.”
Thịnh Thừa Quang vừa nghe thấy liền nghĩ thầm: không có người dám chạm đầu ngón tay của cô ấy, nhưng mà có hỏi đường!
Anh cau mày uống một ly, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng, nói: “Em biết, cô ấy đang rất tốt!”
Anh chàng này một giây mùa xuân một giây mùa mưa, đúng là bệnh thần
kinh—khóe miệng Trần Ngộ Bạch giật giật, bỗng nhiên không muốn để ý đến
anh nữa.
Nhưng im lặng một lúc lâu, Thịnh Thừa Quang chợt dùng vẻ mặt và giọng nói sầu muộn hỏi anh: “Anh thực sự khẳng định khoa phụ
sản bệnh viện kia là tốt nhất sao? Chắc chắn sao?”
Vỗn dĩ vì đồng bệnh tương liên(cùng cảnh ngộ thông cảm nhau) mà người đàn ông núi băng kia mới ôn hòa chút, giọng nói trong nháy mắt trở về không độ: “Thịnh
Thừa Quang, vấn đề này cậu đã hỏi lần thứ ba rồi.”
“A…., xin lỗi
xin lỗi!” Thịnh Thừa Quang vội vàng rót rượu cho học trưởng nhà mình,
uống hai ly, không nhịn được lại dặn dò nói: “Cô ấy máu Rh âm tính, loại máu này rất hiếm thấy, cho nên trước tiên nhất định phải chuẩn bị máu
truyền trước thật tốt .”
“…..” Cho dù là Trần Ngộ Bạch lấy danh
núi băng ngàn năm nổi danh hậu thế, lúc này cũng không nhịn được sắp nứt mặt nạ lạnh lẽo trên mặt ra, “Thịnh Thừa Quang, cậu là Repeater sao?!”
Anh chịu đựng hỏa khí hỏi.
(Repeater: là thiết bị lặp tín hiệu. @@)
Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm dù sao cũng đã mất thể diện, còn nghiêm túc xác
nhận thêm lần nữa: “Người cung cấp máu trước ba tháng phải làm kiểm tra, báo cáo kiểm tra sức khỏe em muốn tự mình xem, xin nhờ anh!”
“Không có!” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng, “Đến lúc đó cậu tự mình bay tới truyền máu cho cô ấy đi!”
Mặc dù chắc chắn không phải là lời nói thật, nhưng mà trong nháy mắt Thịnh
Thừa Quang vẫn nổi giận, bắn ra ánh mắt hung ác, nhưng mà gặp phải Trần
Ngộ Bạch sẽ sợ cậu ta sao? Chợt nhíu mày, muốn giơ tay lên ném đĩa lên
mặt anh! Nhưng mà bà chủ Trần cùng với hai con gái nghe tiếng động từ
phòng khách đi tới, Trần Ngộ Bạch ngay trước mặt vợ và con gái lại thay
đổi động tác tay, đem toàn bộ đĩa thịt viên gạt vào trong bát Thịnh Thừa Quang: “Cậu thích thì ăn thêm chút, đừng khách khí.”
Lúc này
bệnh thần kinh lúc có lúc không của Thịnh Thừa Quang bình phục, tinh
thần minh mẫn, cho nên nhìn thoáng qua mặt của học trưởng nhà mình, khẽ
cắn môi, bắt đầu vùi đầu ăn đĩa đá chiên—không là thịt viên chiên.
Lúc ca ca đẹp trai ăn thịt viên, tiếng cắn vang lên “kẽo kẹt”! Trước khi
Thịnh Thừa Quang rời đi, phát hiện hai cô con gái nhà họ Trần đều dùng
vẻ mặt hết sức sùng bái nhìn mình.
Quả nhiên là ăn nhiều thì trẻ hơn. Thỉnh tổng vuốt quai hàm đã sưng lên ê ẩm đến chết lặng nghĩ thầm.
Lại có thể có người ăn đồ ăn mẹ làm, còn sống đi ra khỏi nhà! Nội tâm hai con gái nhà họ Trần reo hò!