Mặc dù biểu diễn nuốt sống thịt viên, học trưởng cũng sẽ không so đo, nhưng mà Thịnh Thừa Quang còn phải bay đến thành phố G chờ ngày Tử Thời sinh
nữa.
Ngày Tử Thời lên cơn đau bụng, còn sớm hơn ngày dự sinh hai
mươi ngày, tất cả mọi người đều không kịp trở tay. Lúc ấy Thịnh Thừa
Quang đang ngồi ăn tối cùng một đám lão gia nắm trong tay cổ phần của
Thịnh thị, hơn phân nửa số người đang ngồi ở đó đã từng hoặc đang suy
nghĩ muốn anh chết, vậy mà không khí trên bàn ăn lại cực kỳ ấm áp giống
như một bữa tiệc gia đình chân chính, bỏ qua những ánh mắt đưa qua đưa
lại, thật sự giống cảnh gia đình sum vầy. Trợ lý riêng của Thịnh Thừa
Quang mang trên mặt nụ cười công thức hóa, khi anh ta kề vào nói bên tai Thịnh Thừa Quang mấy câu, Thịnh Thừa Quang vừa nghe vừa gật đầu, ngay
cả khóe miệng đang câu lên kia cũng không hạ xuống, vẻ mặt nhẹ nhõm
khoái trá để cho trợ lý đi xuống.
Bữa tối ghê tởm này kết thúc
cũng đã hơn chín giờ tối, Thịnh Thừa Quang không chút hoang mang nói tạm biệt với các vị trưởng bối, sau đó dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ không
nhanh không chậm ngồi vào trong xe, giọng trấn định căn bản không nghe
ra một chút run rẩy: "Đi sân bay."
Ngày này ở Thành phố G mưa to, từ trưa đến tối vẫn chưa dứt, lúc này thời tiết dường như rất tệ, tất
cả chuyến bay cũng đã bị hủy bỏ, có thuê máy bay cũng vô ích. Thịnh Thừa Quang ra lệnh đưa máy bay tư nhân của Thịnh Minh Hoa đến, làm kinh động đến Thịnh Minh Hoa, bà cùng Triệu Hoài Chương hai vợ chồng mạo hiểm
vượt mưa to từ nhà cũ chạy tới.
Trên đường đi Thịnh Minh Hoa cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra, đến nơi này lại nhìn thấy ánh mắt yên
tĩnh của Thịnh Thừa Quang, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại
tận tình khuyên bảo anh: "Tình hình thời tiết như thế này máy bay khẳng
định không thể cất cánh, hơn nữa bây giờ lại là ban đêm. Mà theo như báo cáo thì nhanh nhất cũng phải sau bốn tiếng nữa, cháu chờ trời sáng hãy
qua đó đi."
Có vẻ như Thịnh Thừa Quang không nghe thấy lời bà
nói, quay đầu lại nói với trợ lý: "Không cần để ý gì cả, tiếp tục thúc
giục bên kia đi."
Thịnh Minh Hoa nổi giận, trực tiếp đuổi trợ lý
của anh ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, cất cao giọng nói với cháu trai:
"Cậu lại phát bệnh thần kinh đúng không?"
"Cô," Thịnh Thừa Quang đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra tầng mưa bay bên ngoài, giọng rất bình thường: "Thành phố C bên kia có chuyện rất quan trọng, cháu nhất định
phải qua đó xử lý ngay bây giờ."
"Cậu không cần phải mượn cớ,
không khiến người khác hoài nghi chắc?" Thịnh Minh Hoa cực kỳ tức giận,
"Nhìn cậu liều mình chạy đến bên kia như vậy, có ai mà không biết cậu
đang cất giấu bảo bối ở đó?"
Thịnh Thừa Quang bị chạm vào trúng
điểm yếu, ánh mắt nhìn bà như hai thanh kiếm sắc bén, tràn đầy sát khí
làm cho bà bỗng chốc rùng mình.
Sau đó thì bà nổi giận thật rồi!
Lúc này Triệu Hoài Chương kịp thời chạy ra, đi tới kéo Thịnh Minh Hoa ra,
thấp giọng dụ dỗ bà, đưa bà đến căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Ông trở lại lần nữa, bước chân đi tới nhẹ nhàng chậm chạp, đi đến bên cạnh
cửa sổ, vỗ vỗ vào bờ vai cứng ngắc của Thịnh Thừa Quang, giọng ôn nhu
nói với anh: "Tới đây ngồi một lúc."
Thịnh Thừa Quang không nhúc nhích, đứng ở bên cửa sổ như cũ, ánh mắt âm trầm nhìn ra màn mưa to bên ngoài cửa sổ trong bóng đêm.
Phòng VIP của sân bay có cung cấp cà phê nóng, Triệu Hoài Chương rót hai cốc, đưa cho anh một cốc, lúc này lại nghe được anh thấp giọng nói: "Cảm
ơn."
Cổ họng cũng đã khàn khàn.
Trong phòng chỉ có hai
người bọn họ, hai người đàn ông sóng vai đứng bên cửa sổ, ngoài cửa mưa
vẫn tầm tã, trong bóng tối nước mưa giống như là nước mắt tức giận, mãnh liệt không dừng, làm cho người ta cách một lớp thủy tinh cũng cảm thấy
tuyệt vọng.
Thịnh Thừa Quang lúc này cảm thấy bất lực đến tuyệt vọng!
"Chú thật không hối hận sao?" Qua một lúc lâu, anh nhìn bức tranh đêm mưa bên ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi.
"Hối hận với ai đây? Với Tề Quang hay là với Tử Thời?" Triệu Hoài Chương lại cười, dịu dàng mà bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến gần như thê lương, "Trước
kia lúc còn trẻ, mỗi lần ta làm chuyện gì cũng đều cảm thấy sẽ không hối hận, nhưng là rồi sau này ta cũng hối hận. Luôn muốn lúc đầu làm như
thế nào mới tốt... Nhưng mà Thừa Quang, nếu bắt đầu đã động tâm, vậy thì những chuyện tiếp theo đó cũng khó lòng kiểm soát được. Còn về chuyện
có hối hận hay không, chỉ có thể là bản thân mình gánh chịu." Ánh mắt
ông chuyển từ bên ngoài cửa sổ về phía người trẻ tuổi, "Cho nên ta rất
bội phục cháu."
Cháu có thể thản nhiên chịu trách nhiệm cho tình cảm của mình... Mà ta cả đời cũng không thể.
Hai người đàn ông sau đó liền im lặng.
Thịnh Minh Hoa ở phòng bên cạnh, những lời nói như vậy không khỏi có chút tàn nhẫn với bà. Nhưng mà dưới tình huống Thịnh Thừa Quang muốn tìm mọi
cách bay đến đó, ở bên cạnh cái người đang sinh con cho anh kia, vừa lúc cần đến đề tài này.
"... Thật là oan oan tương báo* đến bao giờ đây?" Lại qua thật lâu, Thịnh Minh Hoa thở dài nói một câu như vậy.
*oan oan tương báo: ân oán kéo dài.
Triệu Hoài Chương cúi đầu nhẹ nhàng thổi chén cà phê nóng bỏng kia, hơi nước bốc lên mặt, hốc mắt hơi hơi đỏ.
Cứ như vậy, Triệu Hoài Chương ở bên cạnh Thịnh Thừa Quang trong phòng chờ của sân bay cả một đêm.
Hai người không nói chuyện với nhau, Triệu Hoài Chương vẫn lẳng lặng ngồi
trên ghế, còn Thịnh Thừa Quang từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cửa sổ. Ánh
sáng bên ngoài dần dần át đi ánh điện trong phòng, mưa cũng ngừng, ánh
nắng sớm còn chưa xuất hiện, nhưng trời đã xanh trong không mây.
Nhân viên làm việc ở sân bay đưa đến một bữa ăn sáng nóng hổi, thuận tiện
thông báo có thể chuẩn bị lên máy bay, Thịnh Thừa Quang cầm ly cà phê
qua một đêm đã lạnh ở trên tay bỏ qua một bên, đứng dậy đi lên phía
trước nói "Cảm ơn" với Triệu Hoài Chương.
Triệu Hoài Chương ngồi ở đó ăn một bát cháo trắng có chút nóng, nếp nhăn do năm tháng để lại sau một đêm chưa ngủ có vẻ nặng nề, ông ngẩng đầu nhẹ nói với chàng trai
trẻ tuối trước mặt: "Ta cũng vậy."
Trong khoảng thời gian chuẩn bị cất cánh này, từ thành phố C truyền đến một chút tin tức: Mặc dù đau một đêm, nhưng mà sáng ra Tử Thời đã ăn được một nửa quả
trứng gà, được truyền dịch dinh dưỡng, còn chủ động muốn ăn sô cô la...
Mặc dù Thịnh Thừa Quang vẫn im lặng khi nghe tin này, nhưng trong lòng
cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều.
Ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài làm anh nhớ đến tối hôm qua.
Triệu Hoài Chương cảm thấy bội phục không chỉ bởi tình cảm kiên định của anh, mà còn bởi Tử Thời: thân phận bố của Tử Thời, cũng làm Thịnh Thừa Quang cảm thấy hổ thẹn.
Anh cũng không có cảm giác mình là người tốt.
Bố mẹ anh mất sớm khi anh còn bé, chỉ có cô là người duy nhất bỏ ra cả
tuổi thanh xuân cho anh, mỗi một ngày bắt đầu, Thịnh Thừa Quang cũng hi
vọng là mình mau lớn lên. Anh đọc được ký túc xá trường đại học ở Anh là một thế giới nổi tiếng cực kỳ khắc nghiệt, bao nhiêu người bị bố mẹ ép
buộc vào học, biến thái như Trần Ngộ Bạch cũng là nghe bố mẹ nói điều
kiện tốt lắm mới bằng lòng đi, nói cho cùng chỉ có Thịnh Thừa Quang anh
là không chờ đợi được tình nguyện đăng ký vào.
Khi đó anh hi vọng mình dù ở tình huống không cách nào có thể giúp đỡ cho cô được, thì cũng không làm gánh nặng cho cô.
Sau đó cô lại đưa Thịnh thị vận hành rất tốt, kết hôn, có Tề Quang, anh bắt đầu cảm thấy nên để lại Thịnh thị cho Tề Quang, vì thế anh đến nước Mĩ, tự làm nên sự nghiệp của riêng mình.
Thịnh Thừa Quang cũng không để ý đến sự bội phục của Triệu Hoài Chương, bởi vì anh chưa bao giờ suy tính quá nhiều về cuộc sống mà mình muốn, cho nên cũng không có chỗ cho hối hận hay không.
Trước kia là cảm thấy cuộc sống dài như vậy,
chỉ cần không tăng thêm gánh nặng cho cô, anh có thể sống tùy tiện được. sau này... anh lại có Tử Thời.
Bây giờ suy nghĩ một chút, anh đã ba mươi tuổi, thứ duy nhất mà anh muốn có, cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Muốn cô ở lại bên cạnh anh, cả đời được anh quan tâm, sinh con của hai người, sau đó để anh quan tâm cả hai mẹ con.
Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ tới, mà bây giờ cuộc sống anh muốn là: Người
sống cùng anh đến đầu bạc cùng nhau hưởng thụ tất cả mọi thứ, người một
nhà cũng nhau sinh hoạt, không cần cơ ngơi khổng lồ, không cần vạn người ngưỡng mộ ủng hộ.
... Sẽ thực hiện được sao?
Sẽ đi! Bây giờ không phải đã thực hiện được bước đầu tiên sao - cô muốn sinh con của anh!
Bởi vì thời gian quá gấp, nữ tiếp viên trong máy bay tư nhân của Thịnh Minh Hoa không thể nào đến kịp, không thể làm gì khác hơn là mượn mấy người
của sân bay. Trong cabin, nữ tiếp viên hàng không phục vụ kiểm tra trước khi cất cánh, thấy Thịnh tổng anh tuấn trẻ tuổi đang an vị ngồi trên
ghế, đôi chân dài gác lên nhau, tư thế ngồi hết sức ưu nhã, đang mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt... không nói ra được dịu dàng động lòng
người đến mức nào.
Nữ tiếp viên không nhịn được nhẹ thở gấp một
hơi, giọng nói quá mức dịu dàng nhắc nhở: "Thịnh tiên sinh, chúng ta sẽ
cất cánh ngay thôi."
Suy nghĩ của Thịnh Thừa Quang bị cô quấy
rầy, cũng không có chút không vui nào, quay đầu mỉm cười nói với cô:
"Được, làm phiền cô rồi, xin hỏi ở đây có dao cạo râu không?"
Tối hôm qua anh đứng bên ngoài cửa sổ cả một đêm, lên máy bay cũng chưa kịp rửa mặt.
Nữ tiếp viên hàng không khỏi sửng sốt, sau đó cười dịu dàng nói với anh: "Được, tôi sẽ chẩn bị cho ngài ngay đây."
Cô ta đi ra chuẩn bị, trong chốc lát lại bị gọi vào.
"Thật ngại," Vị tổng giám đốc trẻ tuổi nở nụ cười cực kỳ mê người, giọng nói nghe
đặc biệt dịu dàng, "Áo khoác của tôi có chút nhăn, nhờ cô xử lý một
chút."
Chiêu đến gần làm quen như vậy không có gì mới mẻ, nhưng
mà người trước mặt này lại rất hợp khẩu vị, nữ tiếp viên hàng không cầm
áo khoác đi xử lý, lúc cầm trở lại có kẹp một tờ giấy vào áo.
Thịnh Thừa Quang đầu tiên là sửng sốt, sau khi nhận lấy áo vừa nhìn phía trên là một dãy số điện thoại, nghĩ thêm nữa, có thể là thái độ của mình làm đối phương hiểu lầm?
"Này, xin lỗi." Anh nói khẽ với cô ta: "Tôi còn phải đi gặp mẹ của con mình, sợ rằng không có thời gian để liên lạc."
***
Lúc đang ở nhà xem "Nếu như ngươi là một con gấu", kể từ lúc phim "gấu"
được quảng bá khắp trong nước đến nay đã trở thành bộ phim hoạt hình
được yêu thích nhất, Tử Thời liền phát hiện chảy máu. Đứa nhỏ nhà chị
Fay là người hâm mộ trung thành của "gấu", hôm nay vừa đúng Chủ Nhật nên cậu chạy đến biệt thự Tử Thời và Tề Quang đang ở, hào hứng nghe kể
chuyện cổ tích. Thật may vì cậu ấy đến vào hôm nay, còn là do anh của
cậu ấy dẫn tới, Tử Thời ở phòng rửa tay phát hiện ra mình chảy máu sợ
đến ngây người, tình hình thân thể Tề Quang lại không thể nào ôm cô
xuống lầu, chính là anh trai của thằng bé kia ôm cô xuống đi đến bệnh
viện.
Từ nhỏ đến lớn Tử Thời cũng chưa từng mắc bệnh nặng, cảm
giác đau bụng như vậy là lần đầu tiên cô trải qua, hơn nữa cô còn đau
đến nửa đêm, cảm thấy thời gian trôi qua thật dài, y tá nhẹ nhàng an ủi, lúc này cô mới mở ra hai ngón tay... Đau, đau đến tuyệt vọng, nhưng Tề
Quang vẫn đang coi chừng cô, Tử Thời sợ cậu lo lắng, liền không nói
tiếng nào chịu đựng, chịu đựng đến mức thần trí mơ hồ.
Sau này thanh tĩnh cô còn muốn: Đau như vậy cũng tốt! Đau đến ra khỏi ảo giác, cho nên thấy Thịnh Thừa Quang xuất hiện.
Thừa Quang, Thịnh Thừa Quang,... Cái tên này, chỉ cần đọc một lần cũng có
thể lấy thêm sức lực, huống chi trong ảo giác anh chân thật như vậy, ở
khoảng cách gần như vậy nhìn cô, còn ôm cô.
Khi tỉnh lại Tử Thời vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ hạnh phúc.
Tề Quang canh giữ ở bên mép giường của Tử Thời, tay nâng mặt nhìn chằm
chằm vào một thứ bên cạnh cô, Tử Thời tốn sức quay sang, thấy bên cạnh
mình ở trên giường bày một bọc tã, trong lòng hồi hộp.
"Là..." Giọng cô khàn khàn, "Là em sinh sao?"
Tề Quang thấy Tử Thời tỉnh, mặt mày hớn hở, đứng dậy đỡ cô ngồi lên một
chút, để cho cô nhìn khuôn mặt trẻ con ngủ say: "Là em sinh! Mau nhìn
đi!"
Nửa người dưới của Tử Thời tê tê không dùng sức được, nâng
đầu cố sức nhìn, Tề Quang đi vòng qua bên kia giường, lấy một bát canh
từ trong bình giữ nhiệt bảo cô uống.
Tử Thời rất tự giác há miệng uống canh, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn dù chỉ chỉ một chút.
Tề Quang thổi canh cho bớt nóng xong đưa qua cho Tử Thời, chợt cái thìa trong tay cô rung rung, nước mắt rơi vào thìa canh.
Tề Quang ngẩng đầu cười nói: "Làm sao rồi? Canh nhạt phải không? Nhưng người đầu bếp này là ngồi máy bay đến nấu canh cho em."
Tử Thời khóc nước mắt mơ hồ, sợ đánh thức đứa nhỏ, nhỏ giọng sụt sùi: "Không biết làm sao... Thật là muốn khóc!"
"Nhịn một chút, trong tháng không được khóc, làm mắt bị tổn thương." Tề Quang cố gắng dắt trở lại đề tài: "Canh uống ngon không?"
Tử Thời làm
sao để ý tới mùi vị của canh, gật đầu lung tung, Tề Quang đưa khăn giấy
tới cho cô, trên mu bàn tay rõ ràng là một miếng băng gạc, Tử Thời lúc
này mới hỏi: "Trên tay anh làm sao vậy?"
"A, đừng nói nữa, " Tề
Quang nhìn ngón tay thon của mình, than ngắn thở dài: "Đầu bếp già rồi
mà, lúc rót canh cũng không đúng, bị bắn vào."
Nếu là bình thường Tử Thời sẽ hỏi anh tại sao nói mấy câu đều không tách khỏi cái người
đầu bếp kia, nhưng mà bây giờ thì làm gì có ý định đó? Hỏi Tề Quang chỉ
bởi cái băng gạc quá nổi bật.
Vội vã uống vài hớp canh, cô hưng
phấn nằm xuống, nắm lấy tay em bé sơ sinh, nhìn chằm chằm không nháy mắt dù chỉ một cái, một lát sau nhẹ thở ra, một lát lại cười ngây ngốc.
"Thật ra, Tử Thời... " Tề Quang nghĩ thầm nếu không trực tiếp nói cho Tử Thời biết đi? Nhìn cô lúc này còn ngốc hơn cả lúc mang thai nữa.
Nhưng mà đứa nhỏ lúc này không biết tại sao lại "Ừ... " giật mình.
Mẹ trẻ nhất thời trợn to mắt!
Trời ạ! Giọng của đứa bé nghe thật hay! Dáng vẻ cau mày cũng thật đáng yêu! Trời ạ, trời ạ!
Vào lúc này sợ rằng lỗ tai dù có nói thẳng tên cũng chẳng thèm nghe, Tề Quang than nhẹ thu dọn canh, yên lặng đi ra ngoài.