Tử Thời

Chương 52: Chương 52




Cái ôm tràn đầy sức lực ấm áp như vậy, giọng nói khích lệ bên tai trầm thấp mạnh mẽ, và cả cái hôn in trên trán cô... Như vậy tất cả đều là thật.

Anh thật sự đến vì cô.

Mặc dù có con gái trong ngực, trước lời nói đầy sức thuyết phục của Cố Minh Châu, tim Tử Thời vẫn vẫn đau đớn như muốn rách ra, lệ nóng doanh tròng.

Trái tim cô đau đớn kịch liệt mà vẻ mặt vẫn cố chịu đựng làm ra vẻ xã giao càng khiến người ta đau lòng, trong lòng Cố Minh Châu âm thầm than thở, vỗ vỗ Fay, mang theo bọn nhỏ nói tạm biệt rồi rời đi.

Tề Quang đưa họ ra cửa, khi trở về thì gọi y tá.

Y tá ôm Gấu Nhỏ đến giường của trẻ con để đổi tã, Tề Quang ngồi ở đầu giường của Tử Thời, ôm lấy cô đang nhìn đứa nhỏ, tay anh nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an.

Một lát sau Tử Thời được anh an ủi đã bình tĩnh lại, đợi y tá bế Gấu Nhỏ đặt vào trong ngực cô, đưa thêm cả bình sữa, Tề Quang nghe được người trong ngực do dự nói nhỏ, giọng rất thấp rất thấp nói, "Thịnh Thừa Quang, anh ấy..."

"Ừ," Tề Quang kích động đến mức lỗ tai cũng dựng đứng lên----cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?

"...Liệu anh ấy có mang Gấu Nhỏ của em đi không?" Đứa nhỏ trong ngực nhắm mắt lại bú sữa, miệng nhỏ dùng sức mút, không biết có bao nhiêu đáng yêu nữa, Tử Thời nhìn đến mức trái tim cũng mềm nhũn, cúi đầu nhẹ nhàng dán vào trán con gái.

Không được, bất kỳ ai cũng không thể tách hai mẹ con cô ra được! Tuyệt đối không thể!

Lỗ tai của Tề Quang lập tức bị trùng xuống, anh có chút dở khóc dở cười, nhưng vào lúc này cô ở trong tình huống có chút đặc biệt, ổn định tâm trạng của cô là quan trọng nhất, cho nên anh lập tức nói chắc như đinh đóng cột: "Gấu Nhỏ là con gái của em, sẽ ở cùng với em, anh đảm bảo: Tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tách hai người ra khỏi nhau, coi như là anh Thừa Quang cũng không được!"

Trên cái thế giới này, Tề Quang chính là người duy nhất mà Tử Thời có thể dựa vào, thậm chí cô còn lệ thuộc vào anh nhiều hơn cả Thịnh Thừa Quang.

Cô yên tâm hơn rồi.

Tử Thời nhẹ giọng hỏi tiếp: "Anh ấy... sẽ kết hôn sao?"

Tề Quang than thở, "Không có, hôn ước của anh ấy và Tạ Gia Vân đã bị hủy bỏ, vì chuyện này mà nhà họ Thịnh cùng nhà họ Tạ ầm ĩ đến không thể giải quyết."

Tề Quang kể những chuyện Thịnh Thừa Quang đã làm trong một năm này, từng chút từng chút nói cho cô nghe.

Nói thật lâu.

Những lời này Tề Quang đã muốn kể cho cô nghe từ lâu lắm rồi, nhưng là vẫn không có cơ hội nói ra khỏi miệng, cho nên anh cũng có một câu hỏi ấp ủ thật lâu trong đầu: "Tử Thời, tại sao đến giờ mới hỏi? Em thật sự không muốn gặp anh Thừa Quang sao?"

Tử Thời trầm mặc một lúc rồi nhỏ giọng trả lời: "... Em cho rằng, là em nhịn được."

Cho là mình nhịn được không hỏi. Cũng như ban đầu lúc mang thai, cô nhịn được không hỏi anh liệu có muốn giữ đứa bé này hay không?

Cô quá nghèo, hai bàn tay trắng, cho nên không có bất kỳ tự tin gì, không dám đi hỏi. Cô nghèo khó như vậy, hai bàn tay trắng, thật sự không thể bị tổn thương thêm nữa, sẽ không thể chữa trị được.

Tề Quang cho rằng cô nhịn được không muốn nhớ nhung, nhất thời bất bình thay anh trai, hít sâu một hơi, anh nói: "Anh Thừa Quang nếu không phải vì giải trừ hôn ước, anh ấy hoàn toàn có thể từ từ thực hiện âm mưu của mình, bằng năng lực của anh ấy, hiện tại nếu kéo dài thời gian làm những chuyện này trong mười năm, anh ấy có thể hoàn toàn tránh được nguy hiểm, mà không phải ngày ngày lo lắng đề phòng rồi sắp xếp một đám hộ vệ bu quanh suốt ngày như vậy. Tại sao anh ấy nhất định phải hủy bỏ hôn ước? Còn vì người nào mà phải làm những chuyện này gấp gáp như vậy? Tử Thời, em không thể thờ ơ với anh ấy như vậy."

Tử Thời muốn nói: "Không phải vậy, em không có", nhưng mà cô cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Tề Quang cũng đã ý thức được giọng mình có chút quá khích, dùng đầu đụng một cái vào trán Tử Thời nói xin lỗi, dịu dàng nói: "Xin lỗi, anh nhìn anh Thừa Quang khổ cực như vậy, nguy hiểm như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu... Là anh không tốt, em tha thứ cho anh được không?"

"Em biết, không sao đâu." Tử Thời chỉnh lại cổ áo cho con gái, rũ ánh mắt , "Hiện giờ việc mà anh ấy làm rất nguy hiểm đúng không?"

Tề Quang gật đầu, "Cho nên anh ấy mới có thể để mặc cho chúng ta ở nơi này... Thật ra thì cũng không thể gọi là để mặc, Fay chỉ cung cấp cho chúng ta chỗ , nhưng mà vào tháng thứ hai chúng ta ở đây đã có người tìm tới anh, đầu tiên là Trần Ngộ Bạch của Lương thị, sau lại là Chu Yến Hồi của nhà họ Chu, hai người đó cũng không phải là anh có thể gặp gỡ nói chuyện được, bọn họ lại chủ động đến tìm anh, còn nói cho anh biết chúng ta có thể tự do ra ngoài đi lại, không cần ru rú ở nhà. Lời như vậy không phải chắc chắn thì họ sẽ không nói... Khi đó anh hiểu anh Thừa Quang đã biết chúng ta ở chỗ này, hơn nữa còn sắp xếp xong xuôi hết tất cả."

Thịnh Thừa Quang vẫn tham dự vào cuộc sống của Tử Thời như trước, chẳng qua là yên lặng làm hết tất cả, không nói cho cô biết mà thôi. Những giáo viên dạy Tử Thời kia cũng là do anh đích thân tự mình phỏng vấn từng người một, mặc dù Tề Quang thầm suy đoán được bỏ qua những giáo viên nam là nguyên nhân quan trọng nhất để Thịnh Thừa Quang tự mình phỏng vấn, nhưng là sau đó cô nghe nhạc, đọc sách, cái gì cũng hỏi, thời gian trôi dần, Tề Qaung bị anh trai làm cho cảm động sâu sắc.

Nghĩ nhiều đến cách này, cẩn thận chọn lựa một bài thích hợp cho cô nghe mỗi ngày, ban đêm công việc nặng nề không ngủ nhưng trước hết anh phải nghe một lần... Lúc này tuy xa cách nhưng lại cảm giác gần gũi cô hơn, cùng nghe với cô.

Trong tay Tử Thời vẫn đang ôm con gái không ngừng mút "Toát toát toát", ánh mắt cô như đang chuyên tâm nhìn con gái, cũng đã mờ mịt không có tiêu cự.

Cô rất an tĩnh nghe lời Tề Quang nói.

Ở khoảng cách gần như vậy, Tề Quang nghe được tiếng thở dồn dập của Tử Thời.

Nhận ra được sự biến hóa trong tâm trạng của Tử Thời, Tề Quang chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, "Có muốn gọi điện cho anh ấy không? Anh ấy chắc vẫn chưa đi xa nơi này."

Tề Quang lập tức bấm điện thoại, Tử Thời chợt ngẩng đầu lên, rất khẩn trương nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy thích Gấu Nhỏ sao?"

"Thích," Tề Quang dịu dàng khẳng định nói cho cô biết: "...Tay bị bỏng còn kiên trì dùng một tay tắm rửa cho con bé."

Tề Qaung đang nói, điện thoại bên kia đã thông, truyền đến giọng trả lời của Thịnh Thừa Quang, điện thoại ở trong tay Tề Quang mà cả người của Tử Thời đã run lên.

"Anh, Tử Thời muốn nói chuyện với anh!" Tề Quang kích động đưa điện thoại đến bên tai cô.

Sau đó... yên tĩnh, yên tĩnh và yên tĩnh.

Người ở đầu dây bên kia Tề Quang không thấy được, người trước mắt mà anh có thể thấy... Giống như đang xuất thần rồi.

Tề Quang cũng hoài nghi hai người này có phải đang dùng một phương thức giao tiếp mà anh không biết hay không? Thần giao?

Thật may Tử Thời một lát sau cắn môi, cuối cùng cũng cất tiếng nói rất nhẹ: "Thịnh Thừa Quang..."

"Ừ." Người bên kia điện thoại nói chuyện như đang rất bình tĩnh, trong giọng nói không có một chút kích động hốt hoản nào: "Bây giờ cần anh đến sao?"

Máy bay còn chưa cất cánh.

Tề Quang nghe được, hô hấp dừng lại rồi!

Lại nghe Tử Thời vừa nhẹ vừa nhanh nói: "Không cần... Thịnh Thừa Quang, anh hãy nghe em nói: Anh phải thật tốt, nhất định phải thật tốt!"

Tề Quang ngây người.

Sau đó bên kia điện thoại là tiếng đồng ý cực thấp: "Anh biết. Em cũng vậy."

Biết cái gì?

Em cũng vậy cái gì?

Tốt là sao?

Đều không thấy nhau thì tốt ở đâu chứ?

Các người như vậy thật sự có tốt được không? Các người không để ý đến cảm giác của người xem sao?

Đang trong lúc suy nghĩ của Tề Quang hỗn độn, điện thoại liền bị tắt!

Cúp!

Nữ nhân vật chính cúi đầu kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con gái, vẻ mặt cô dịu dàng đỏ thắm, dáng vẻ nhẹ nhàng thỏa mãn... Tề Quang đơn giản là hết ý kiến.

***

Trẻ con thường lớn nhanh, chỉ chớp mắt Gấu Nhỏ đã được hơn bảy tháng, dáng dấp cực kỳ tốt, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp giống như búp bê, cộng thêm một đầu tóc vừa cứng vừa xoăn... Càng nhìn lại càng giống!

Tề Quang nhìn mái tóc xoăn của đứa nhỏ mà sầu muộn: "Gấu Nhỏ của chúng ta bây giờ nhìn rất đáng yêu, chờ sau này con bé trưởng thành sẽ rất buồn phiền... Đến lúc đó con bé sẽ trách em!"

Tử Thời đang thêu giày ngủ cho em bé, gần đây cô say mê làm thủ công, làm sợi ren màu hồng thành hình bông hoa nhỏ gắn khâu ở trên mũi giày, khâu xong mới ngẩng đầu lên cười nói: "Tại sao lại trách em? Tóc của em rất tốt nha."

"Cũng bởi vì tóc của em rất tốt, vậy mà lại không di truyền cho con bé!"

Loại tóc cứng này.... Là di truyền theo gen của bố con bé nha! Nào là lông mày dậm, nào là mắt đen láy, ngay cả sống mũi cao cũng giống Thịnh Thừa Quang như đúc... Chỉ có cái miệng hồng phấn nhỏ nhắn mềm mại như cánh hoa kia là giống Tử Thời.

Tử Thời cười cười cúi đầu tiếp tục làm việc, Tề Quang ôm đứa nhỏ nghịch ngợm đang bò trên lưng anh ra trước mặt, cô bé Gấu Nhỏ hi hi ha ha phì phì, quệt mồm "phu phu" phun nước miếng vào mặt Tề Quang.

Nhưng Tề Quang rất vui vẻ, cười ha ha ôm bé lên cao, để cho nước miếng của bé chảy ròng ròng.

"Chú không muốn đưa cho em quần áo mới lại thêm nước miếng," Tề Quang dùng tay áo xoa mặt một chút, vừa nói vừa lấy ra từ trong túi một cái yếm đã được sửa đổi, còn mang ra trưng cầu ý kiến của Gấu Nhỏ: "Em xem, thêm cái này thì như thế nào? Dùng hai nút cài, dễ dàng tháo ra rửa sạch."

Để đáp lại, hai mắt Gấu Nhỏ sáng lên ôm lấy cái yếm gặm một cái.

Theo cơn sốt "Nếu như ngươi là một con gấu", trong từng bước kế hoạch của Thịnh Thừa Quang, bộ phim điện ảnh cũng đã sắp công chiếu, hàng loạt quần áo sản phẩm trẻ em cũng đi theo phát triển, Tề Quang có đất dụng võ, còn mời cả Fay gia nhập.

"Đúng rồi, ngày mai Fay tới đây." Tề Quang đổi đồ xong rất hài lòng, ngẩng đầu lên nói tiếp: "Em đừng mang Gấu Nhỏ ra ngoài, chị ấy đến đo đồ cho Gấu Nhỏ."

"Là muốn mẹ con em giả bộ sao?" Tử Thời cảm thấy hứng thú.

Tề Quang gật đầu, "Vừa đúng vào bữa tiệc tròn một tuổi Gấu Nhỏ có thể mặc." Nói xong anh nhìn cô một cái, "Đến lúc đó anh Thừa Quang sẽ đến."

Tử Thời "A" một tiếng, vội vàng cúi đầu tiếp tục khâu.

Lần trước thấy anh... Là hai tháng trước, đó là lần anh chuẩn bị bay sang Mỹ. Không biết làm sao lại đổi máy bay, bọn họ vội vã gặp nhau trong phòng VIP sân bay một lần.

Lúc Tử Thời ôm Gấu Nhỏ đi vào, anh đang đứng ở bên cửa sổ uống cà phê, cửa vừa mở ra anh đã quay đầu cười một tiếng với cô, Tử Thời không có tiền đồ chân mềm nhũn.

Thật may anh đi đến ôm Gấu Nhỏ, Tử Thời che giấu thở nhẹ một hơi, lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, lại xấu hổ đến cái mặt đỏ ửng: Gấu Nhỏ nhà cô đem miệng dính vào miệng anh, đưa đầu lưỡi nho nhỏ liếm liếm môi của Thịnh Thừa Quang.

Vẻ mặt kia của Thịnh Thừa Quang vô cùng đặc sắc: Vừa mừng vừa sợ lại cau mày... Đứng chết trân tại chỗ.

Sau khi anh lấy lại tinh thần liền ngẩng mặt về phía sau, tiểu thư Gấu Nhỏ sau khi liếm cà phê đọng lại trên môi anh cẩm thấy rất bình thường nha, không lưu luyến chút nào vỗ một cái trên mặt anh, đẩy mặt anh ra, nghiêng người đòi mẹ.

Hiếm khi Thịnh Thừa Quang lúng túng như vậy, giơ đứa nhỏ đang khua loạn xạ lên hỏi Tử Thời: "Con bé... Có phải đói bụng hay không?"

Tử Thời còn chưa nói, Gấu Nhỏ như nghe được từ quen thuộc, ánh mắt sáng lên, cái miệng nhỏ tròn trịa giương lên, , "Ồ!" "Ồ!" "Ồ!" không ngừng, ngón tay nhỏ tròn trịa giơ lên chỉ vào ngực mẹ, lương thực của em.

Ngay trước mặt Thịnh Thừa Quang, Tử thời không che giấu được đỏ mặt, hai tay dường như muốn che lấy ngực.

Sau đó... yên tĩnh, yên tĩnh và yên tĩnh.

Người ở đầu dây bên kia Tề Quang không thấy được, người trước mắt mà anh có thể thấy... Giống như đang xuất thần rồi.

Tề Quang cũng hoài nghi hai người này có phải đang dùng một phương thức giao tiếp mà anh không biết hay không? Thần giao?

Thật may Tử Thời một lát sau cắn môi, cuối cùng cũng cất tiếng nói rất nhẹ: "Thịnh Thừa Quang..."

"Ừ." Người bên kia điện thoại nói chuyện như đang rất bình tĩnh, trong giọng nói không có một chút kích động hốt hoản nào: "Bây giờ cần anh đến sao?"

Máy bay còn chưa cất cánh.

Tề Quang nghe được, hô hấp dừng lại rồi!

Lại nghe Tử Thời vừa nhẹ vừa nhanh nói: "Không cần... Thịnh Thừa Quang, anh hãy nghe em nói: Anh phải thật tốt, nhất định phải thật tốt!"

Tề Quang ngây người.

Sau đó bên kia điện thoại là tiếng đồng ý cực thấp: "Anh biết. Em cũng vậy."

Biết cái gì?

Em cũng vậy cái gì?

Tốt là sao?

Đều không thấy nhau thì tốt ở đâu chứ?

Các người như vậy thật sự có tốt được không? Các người không để ý đến cảm giác của người xem sao?

Đang trong lúc suy nghĩ của Tề Quang hỗn độn, điện thoại liền bị tắt!

Cúp!

Nữ nhân vật chính cúi đầu kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con gái, vẻ mặt cô dịu dàng đỏ thắm, dáng vẻ nhẹ nhàng thỏa mãn... Tề Quang đơn giản là hết ý kiến.

***

Trẻ con thường lớn nhanh, chỉ chớp mắt Gấu Nhỏ đã được hơn bảy tháng, dáng dấp cực kỳ tốt, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp giống như búp bê, cộng thêm một đầu tóc vừa cứng vừa xoăn... Càng nhìn lại càng giống!

Tề Quang nhìn mái tóc xoăn của đứa nhỏ mà sầu muộn: "Gấu Nhỏ của chúng ta bây giờ nhìn rất đáng yêu, chờ sau này con bé trưởng thành sẽ rất buồn phiền... Đến lúc đó con bé sẽ trách em!"

Tử Thời đang thêu giày ngủ cho em bé, gần đây cô say mê làm thủ công, làm sợi ren màu hồng thành hình bông hoa nhỏ gắn khâu ở trên mũi giày, khâu xong mới ngẩng đầu lên cười nói: "Tại sao lại trách em? Tóc của em rất tốt nha."

"Cũng bởi vì tóc của em rất tốt, vậy mà lại không di truyền cho con bé!"

Loại tóc cứng này.... Là di truyền theo gen của bố con bé nha! Nào là lông mày dậm, nào là mắt đen láy, ngay cả sống mũi cao cũng giống Thịnh Thừa Quang như đúc... Chỉ có cái miệng hồng phấn nhỏ nhắn mềm mại như cánh hoa kia là giống Tử Thời.

Tử Thời cười cười cúi đầu tiếp tục làm việc, Tề Quang ôm đứa nhỏ nghịch ngợm đang bò trên lưng anh ra trước mặt, cô bé Gấu Nhỏ hi hi ha ha phì phì, quệt mồm "phu phu" phun nước miếng vào mặt Tề Quang.

Nhưng Tề Quang rất vui vẻ, cười ha ha ôm bé lên cao, để cho nước miếng của bé chảy ròng ròng.

"Chú không muốn đưa cho em quần áo mới lại thêm nước miếng," Tề Quang dùng tay áo xoa mặt một chút, vừa nói vừa lấy ra từ trong túi một cái yếm đã được sửa đổi, còn mang ra trưng cầu ý kiến của Gấu Nhỏ: "Em xem, thêm cái này thì như thế nào? Dùng hai nút cài, dễ dàng tháo ra rửa sạch."

Để đáp lại, hai mắt Gấu Nhỏ sáng lên ôm lấy cái yếm gặm một cái.

Theo cơn sốt "Nếu như ngươi là một con gấu", trong từng bước kế hoạch của Thịnh Thừa Quang, bộ phim điện ảnh cũng đã sắp công chiếu, hàng loạt quần áo sản phẩm trẻ em cũng đi theo phát triển, Tề Quang có đất dụng võ, còn mời cả Fay gia nhập.

"Đúng rồi, ngày mai Fay tới đây." Tề Quang đổi đồ xong rất hài lòng, ngẩng đầu lên nói tiếp: "Em đừng mang Gấu Nhỏ ra ngoài, chị ấy đến đo đồ cho Gấu Nhỏ."

"Là muốn mẹ con em giả bộ sao?" Tử Thời cảm thấy hứng thú.

Tề Quang gật đầu, "Vừa đúng vào bữa tiệc tròn một tuổi Gấu Nhỏ có thể mặc." Nói xong anh nhìn cô một cái, "Đến lúc đó anh Thừa Quang sẽ đến."

Tử Thời "A" một tiếng, vội vàng cúi đầu tiếp tục khâu.

Lần trước thấy anh... Là hai tháng trước, đó là lần anh chuẩn bị bay sang Mỹ. Không biết làm sao lại đổi máy bay, bọn họ vội vã gặp nhau trong phòng VIP sân bay một lần.

Lúc Tử Thời ôm Gấu Nhỏ đi vào, anh đang đứng ở bên cửa sổ uống cà phê, cửa vừa mở ra anh đã quay đầu cười một tiếng với cô, Tử Thời không có tiền đồ chân mềm nhũn.

Thật may anh đi đến ôm Gấu Nhỏ, Tử Thời che giấu thở nhẹ một hơi, lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, lại xấu hổ đến cái mặt đỏ ửng: Gấu Nhỏ nhà cô đem miệng dính vào miệng anh, đưa đầu lưỡi nho nhỏ liếm liếm môi của Thịnh Thừa Quang.

Vẻ mặt kia của Thịnh Thừa Quang vô cùng đặc sắc: Vừa mừng vừa sợ lại cau mày... Đứng chết trân tại chỗ.

Sau khi anh lấy lại tinh thần liền ngẩng mặt về phía sau, tiểu thư Gấu Nhỏ sau khi liếm cà phê đọng lại trên môi anh cẩm thấy rất bình thường nha, không lưu luyến chút nào vỗ một cái trên mặt anh, đẩy mặt anh ra, nghiêng người đòi mẹ.

Hiếm khi Thịnh Thừa Quang lúng túng như vậy, giơ đứa nhỏ đang khua loạn xạ lên hỏi Tử Thời: "Con bé... Có phải đói bụng hay không?"

Tử Thời còn chưa nói, Gấu Nhỏ như nghe được từ quen thuộc, ánh mắt sáng lên, cái miệng nhỏ tròn trịa giương lên, , "Ồ!" "Ồ!" "Ồ!" không ngừng, ngón tay nhỏ tròn trịa giơ lên chỉ vào ngực mẹ, lương thực của em.

Ngay trước mặt Thịnh Thừa Quang, Tử thời không che giấu được đỏ mặt, hai tay dường như muốn che lấy ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.