Chờ đến lúc Thịnh Thừa Quang ý thức được đứa nhỏ muốn làm gì, anh ngay lập tức lúng túng hơn rất nhiều, tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô.
Vẻ mặt Thịnh tổng bình tĩnh quay đầu ra lệnh cho trợ lý, "Đi kiểm tra chỗ này một chút."
Trợ lý lập tức gọi hộ vệ tới, kiểm tra qua số lượng và vị trí của các camera trong phòng đối chiếu chuẩn xác với camera ở phòng giám sát của sân bay, đảm bảo tất cả camera trong này phải tắt hết, tất cả mọi người đều phải đi ra ngoài.
Thịnh Thừa Quang tự tay khóa cửa, tiếp tục đi trở lại nói với giọng bình tĩnh: "Có thể rồi, em ở đây cho con bú đi."
Mặt Tử Thời rõ ràng đỏ ửng, nói chuyện cà lăm: "Không... sao... trước đó mới cho con bé bú rồi..."
Thịnh tổng rất bình tĩnh "À" một tiếng, sau đó lắc lắc bé con trong ngực: "Con đói không, có muốn bú mẹ hay không?"
Tiểu thư Gấu Nhỏ nghe được từ mấu chốt, kêu một tiếng rất vang, nghe như tiếng kêu của cá heo nhỏ.
Bé lắc lắc cơ thể muốn mẹ ôm, mẹ không đến ngay làm bé liền khóc "Ô ô.." lên.
Lúc mà Gấu Nhỏ khóc lên, dùng từ của chú bé mà nói thì là: Hết cánh dỗ. Giống như lúc này vậy, tuy không thực sự thương tâm, nhưng bởi vì để đạt được mục đích, cho nên cái miệng nhỏ nhắn khóc hết sức bi thảm, đôi mắt to xinh đẹp ngập tràn nước mắt, nhưng mà cũng không rơi xuống giọt nào.
Mẹ đưa tay ra ôm lấy bé, bé lập tức ngừng khóc, nhỏ giọng sụt sùi tỏ vẻ ủy khuất đáng thương, thật sự nghe thật đáng thương làm người nghe cũng muốn rơi lệ...
Ngay cả bố ruột một tay bế cô đang khóc sang cho mẹ cũng thầm than thở.
Gấu Nhỏ vừa sụt sùi khóc vừa nhanh chóng chui vào trong ngực mẹ, lúc Tử Thời nhận được điện thoại gọi cô đến, trước khi ra cửa vội vàng cho con bú, làm niềm vui lớn nhất trong cuộc sống của Gấu Nhỏ là bú sữa mẹ cũng không trọn vẹn, cho nên vào lúc này có chút đói bụng, ông bố bụng dạ khó lường lại nhắc đi nhắc lại từ mấu chốt, làm bé càng đói bụng hơn.
Nhìn con gái như chú heo nhỏ rầm rì giống người nào đó đang luống cuống tay chân, Thịnh Thừa Quang đau lòng, nhẹ giọng nói: "Em cho con bú đi... Anh không nhìn là được."
Anh nói ra khỏi miệng như vậy, Tử Thời lại trả lời theo bản năng: "Không cần phải..."
"Anh có thể nhìn?" Có người cắt đứt lời của cô, lập tức ôm cả hai người đi vào bên trong phòng, "Đi thôi nào! Đi vào mau, anh đi cùng em!"
Tử Thời: "..."
***
Khi Gấu Nhỏ ăn ngon, giữa lông mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên mang nụ cười, vẻ mặt không biết có bao nhiêu thỏa mãn cùng hưởng thụ!
Cái miệng phấn hồng tròn tròn nhỏ nhắn dùng sức mút vào dòng sữa nóng "chụt chụt", người bên cạnh nhìn theo cũng nuốt nước miếng.
Đúng vậy, vẻ mặt của Thịnh tổng rất nghiêm túc lại âm thầm nhìn theo nuốt nước miếng.
Một tay Tử Thời để ở bên mặt con gái thuận tiện che đi... Nhưng là bốn nút áo sơ mi mở ra, để lộ một mảng lớn da thịt như vậy, coi như là che đi vị trí quan trọng, nhưng dọc theo xương quai xanh đi xuống còn có mảng da thịt trắng sáng như tuyết như vậy, đến chính bản thân cô còn cảm thấy hấp dẫn, chỉ biết cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn anh.
Ánh mắt Thịnh Thừa Quang cũng không chịu rời đi... Từ lúc Gấu Nhỏ ra đời đến ngày hôm nay, anh đến thăm hai người cũng chỉ được mấy lần, mỗi lần đều vội vàng đến rồi đi, đây là lần đầu tiên anh gặp phải cảnh tượng này.
Mặc dù rất hấp dẫn, lúc đầu anh cũng có phản ứng mãnh liệt, nhưng anh rất nhanh liền bình tĩnh lại... Dáng vẻ cô ôm con gái cho bú thật đẹp mắt!
Như đang trôi bồng bềnh trong những đám mây, cả người anh như đang lâng lâng, vây quanh hai mẹ con họ như đang có một luồng ánh sáng trắng, ánh sáng ấy rất êm dịu, ánh sáng của tình mẫu tử. Tử Thời cúi đầu, qua gò má có thể thấy được vẻ mặt dịu dàng của cô, một lọn tóc dài chợt rủ xuống bên gò má cô, lộ ra vẻ uyển chuyển động lòng người.
Con gái ngoan của bọn họ đang ở trong lòng cô gác chân, quơ tay, an tâm hưởng thụ.
Một cảnh này dường như là tất cả khát vọng của Thịnh Thừa Quang rồi!
Anh đưa tay ra vén tóc cô ra sau tai, Tử Thời nghiêng mặt qua một bên nhìn sang, anh nhịn không được, ngón tay lại vân vê lỗ tai cô.
Tử Thời nhìn mình trước mặt anh lúc này... Có chút xấu hổ, nhưng mà động tác thân mật của anh cùng đôi mắt lấp lánh ánh sáng, lại để cho ánh mắt cô không thể nào rời đi.
Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm, con ngươi cũng nhanh chóng chuyển đi chỗ khác! Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của anh!
Nhưng mà đầu lưỡi không nghe theo sự sai khiến.
Nói không ra lời, anh nghiêng người tựa vào bên mặt của cô, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng mà mùi trên người cô thật thơm! Thịnh Thừa Quang nhắm mắt lại, chóp mũi tràn đầy mùi sữa thơm, bên tai lại nghe thấy tiếng con gái ra sức mút "Chụt chụt"... Anh thở một hơi thật dài đầy hưởng thụ.
Bên tai là hô hấp nặng nề nóng bỏng của anh, con gái trong ngực lại dùng sức mút, tim Tử Thời đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không biết Gấu Nhỏ có phải bị tiếng tim đập của mẹ làm phiền hay không mà lúc này bất mãn mở miệng "A ô!" kêu một tiếng.
Đứa nhỏ cả người thơm mùi sữa, lúc quơ quơ tay Tử Thời chỉ sợ ôm không được, nhỏ giọng "A" một tiếng, Thịnh Thừa Quanq rất ăn ý vươn tay ra vững vàng đỡ lấy con gái.
Gấu Nhỏ được bố ôm rất thoải mái, miệng i a không ngừng, cực kỳ vui thích. Thịnh Thừa Quang thấp giọng cười bên tai Tử Thời: "Để anh bế con, em chỉnh cài lại cúc áo cho thật tốt đi."
Vẻ mặt anh hiền lành như vậy làm cho Tử Thời không nhịn được đỏ mặt, tay chân luống cuống cài lại cúc áo nhẹ giọng nói: "Không sao."
Thịnh Thừa Quang không nói thêm, dán sát vào cô một lúc rồi tách ra, thuận tay ôm ấy con gái.
Tiểu thư Gấu Nhỏ đã ăn no, tay nhỏ bé vuốt ve ngực mẹ chơi đùa quấy rối mẹ. Thịnh Thừa Quang ôm lấy cô con gái sống trong phúc mà không biết hưởng, Gấu Nhỏ ăn no tâm trạng tốt, cười khanh khách đá cho bố một cước.
Chân nho nhỏ đá vào mặt Thịnh Thừa Quang, Tử Thời đang cài cúc áo hốt hoảng kêu "Ai" một tiếng, Thịnh Thừa Quang liếc mắt nhìn cô, "Không có chuyện gì."
Anh dựng Gấu Nhỏ lên để bé tựa vào vai, một tay anh đỡ thắt lưng con gái, tay còn lại đưa ra vỗ vỗ lưng cho bé.
Động tác rất đúng tiêu chuẩn nha, lúc em bé bú sữa mẹ sẽ hít nhiều không khí vào, nên sau khi ăn no thường nôn trớ, nên cần người vỗ lưng cho ợ ra hơi như vậy.
Tử Thời đã cài xong cúc áo, quay lại nói: ""Đưa con cho em đi!"
Thịnh Thừa Quang làm sao có thể buôn tay, có chút đắc ý nói: "Cứ để anh!"
"Phải vỗ một lúc lâu con bé mới ợ hơi được."
"Không sao, con gái của chúng ta rất nghe lời," Thịnh Thừa Quang dán mặt mình vào khuôn mặt nhỏ bé non mềm của con gái, giọng nói cực kỳ êm dịu: "Có phải không nào?"
Tiểu thư Gấu Nhỏ thật sự rất biết cách cho bố mặt mũi, anh vừa mới dứt lời, bé ăn no một chân đạp tới, còn kèm theo cả một ngụm sữa to, bé nằm trên đầu vai của bố, cho nên một hàng dài sau lưng bố cứ thế thuận lượi chảy xuống.
Có thể là đã thực sự thoải mái, cái cổ tay nhỏ bé còn vỗ vỗ trên bả vai của Thịnh Thừa Quang.
Tử Thời: "..."
Em đã nói trước với anh rồi.
Thịnh Thừa Quang: "..."
Con gái của mình thật có khí phách mà! @@
*** dieenddanlquysddoonnn~
Tử Thời cầm áo khoác của Thịnh Thừa Quang, lấy khăn ướt lau đi vết trớ. Tâm trạng tốt của Thịnh Thừa Quang một chút cũng không bị ảnh hưởng, ôm con gái vừa trớ xong đang cực kỳ vui vẻ, hai bố con cùng nhau chơi đùa trên ghế.
Chơi một lát thì Gấu Nhỏ đã chán bố, muốn tìm mẹ, tính cách của bé mạnh mẽ không biết là giống ai,vừa nói muốn mẹ đã không kịp chờ đợi lắc mông nghiêng người về phía Tử Thời, Thịnh Thừa Quang ôm bé về, bé liền lấy toàn bộ tay mình nhét vào miệng bố.
Thịnh tổng kéo bàn tay nhỏ bé của con gái ra, cầm khăn ướt lau tay cho bé, anh ôm con gái đi ra ngoài, một lát sau đẩy mạnh một rương hành lý từ bên ngoài vào.
Mở cái rương ra, bên trong tất cả đều là quà tặng, hộp lớn hộp nhỏ không đồng đều, được bọc bởi nhiều loại giấy gói đẹp mắt.
Tiểu thư Gấu Nhỏ lúc này lại không cần mẹ nữa, nhưng cũng không không phải là muốn theo bố, đẩy bố ra muốn ngồi xuống đất chơi. Thịnh Thừa Quang đặt con gái ngồi dưới đất, bé cong mông lên ngồi bên cạnh rương hành lý muốn đứng lên với vào hộp quà, đưa tay ra chạm vào quà tặng, dưới chân chợt trượt, cả người ngã lộn vào trong.
Thịnh Thừa Quang vội vàng đến bên ôm con gái, thấy bé không có việc gì còn cười vui vẻ, anh cũng cười ha ha đứng lên.
Tử Thời đang rầu rĩ lau áo khoác cho anh, bị tiếng cười của hai cha con hấp dẫn ngẩng đầu nhìn một cái, thấy người đàn ông đang mặc áo sơ mi trắng đang quỳ một chân xuống đất, con gái Gấu Nhỏ đang đứng thẳng trên đầu gối anh cười khúc khích.
Hẳn là anh rất thích con gái, trong lòng Tử Thời cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Gấu Nhỏ lấy từ trong rương một hộp quà màu hồng ra ngoài, "Nha" "Nha" giơ lên cho bố xem.
Thịnh Thừa Quang hôn lên má bé, khen ngợi: "Thật tinh mắt!"
Khuôn mặt đáng yêu của Gấu Nhỏ quay ra nhìn bố, nhưng bố lại cầm quà tặng đi.
"Nhưng mà cái này không phải dành cho con nha," giọng của bố rất nhẹ cũng rất dịu dàng, "Đây là quà của mẹ nha!"
Người bị nói đến kinh ngạc ngẩng đầu lên, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ vai con gái, "Ngoan, mang quà cho mẹ xem đi!"
Đứa nhỏ ngay cả đi còn không biết này không gánh vác được trách nhiệm nặng nề ấy, cho nên tiện tay ném luôn hộp quà đi, quay vào trong rương tìm món quà khác cho mình.
Thịnh Thừa Quang cười cười, một tay đè cái rương để ngăn ngừa nó bị lật, một tay kia nhặt hộp nhỏ trên đất lên, thổi thổi bụi phía trên, tự tay đưa tới trước mặt cô.
Anh vẫn thực hiện tư thế quỳ một chân trên đất, Tử Thời ngồi ở chỗ đó, tình huống như vậy... Không khỏi quá giống cảnh cầu hôn!
"Sinh nhật của em sắp đến, đây là quà tặng." Thịnh Thừa Quang giải thích đơn giản.
Tử Thời bừng tỉnh, sau khi nhận quà nhẹ giọng nói: "Sinh nhật của anh cũng sắp đến rồi!" Bọn họ có cùng một ngày sinh nhật, "Cũng không có chuẩn bị quà cho anh..."
Thịnh Thừa quang nhướng mày, một tay bế con gái đang nghịch ngợm trong rương quà tặng lên, cười vang nói: "Đây không phải là quà sao?"
Gấu Nhỏ bị làm phiền rất bất mãn, chân ngắn linh hoạt đá lung tung, Thịnh Thừa Quang trêu chọc bé, mũi bị chân bé đá phải giả vờ lùi ra sau để tránh, Gấu Nhỏ cười khanh khách không ngừng.
Nhân viên làm việc đi đến báo chuẩn bị lên máy bay, Gấu Nhỏ nghịch ngợm cuối cùng cũng đã ngủ vùi trong ngực của bố, hai nắm tay nhỏ đặt bên mặt... Lúc bé ngủ trông thật nhẹ nhàng trong sáng.
Tính khí của đứa nhỏ này không giống bố cũng chẳng giống mẹ, nếu không thì làm sao có thể vui tươi cởi mở như vậy đây?
Thịnh Thừa Quang tự mình dỗ con gái ngủ, có cảm giác cực kỳ hãnh diện, lúc này ôm con gái ngồi ở đó, cúi đầu nhìn vẻ mặt của con lúc ngủ, anh cảm thấy dù có nhìn nhiều như thế nào cũng không đủ.
Áo sơ mi trắng trên người anh đã bị con gái đạp bẩn đến mức không thể nhìn được nữa, Tử thời rất có kinh nghiệm với chuyện này, lấy từ trong túi sách ra một cái bút nhỏ thấm nước nhẹ nhàng lau vết bẩn trên áo anh.
Thịnh Thừa Quang cúi đầu, chính xác nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Anh nắm lấy tay Tử Thời đặt trước ngực mình.
Thịnh Thừa Quang ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần như vậy bốn mắt hai người nhìn nhau, nhất thời cả hai đều có cảm giác nóng hừng hực trong người.
Qua một khoảng thời gian lâu như vậy, con gái cũng đã có, vậy mà hai người vẫn như lúc ban đầu: Giống như buổi đêm bên bờ sông ở thành phố G với bát cơm tỏa mùi thơm, giống như khoảng thời gian ở trên sân thượng của tầng cao nhất, giống như ca khúc 《POUR QUE TU MAIMES ENCORE》... Đã lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, thế mà một ánh mắt vẫn có thể làm cho tim của cả hai đập thình thịch.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Hai người nhìn nhau đầy chân thành, hai ánh mắt không thể tách rời, trong lúc tâm trạng kích động, Thịnh Thừa Quang nhỏ giọng hỏi Tử Thời: "... Sẽ chờ anh chứ?"
Bốn mắt nhìn nhau như vậy, Tử Thời không biết phải tránh thế nào, càng không có chỗ để tránh.
Nhưng cô cũng không biết nói gì thêm, cắn cắn môi: "Em sẽ... Chăm sóc Gấu Nhỏ thật tốt, sẽ không làm tăng thêm gánh nặng cho anh. Anh không cần phải lo lắng cho hai mẹ con em. Còn có, anh nhất định không được xẩy ra chuyện gì, biết không?"
Thịnh Thừa Quang giọng mũi có chút nặng "Ừ" một tiếng, buông tay ra nắm lấy tay của Tử Thời, tay anh nhẹ nhàng xoa môi cô.
Giọng anh nhu hòa: "Biết."
Vốn còn muốn tranh thủ thời gian để hôn cô, nhưng mà vừa mới nghĩ đến, trợ lý ở bên ngoài gõ cửa thúc giục lên máy bay. Trong lòng Thịnh Thừa Quang thầm thở dài một hơi, đưa con gái đang ngủ say vào trong ngực mẹ.
Anh khẽ hôn một cái trên trán con gái, lúc ngẩng đầu lên khuôn mặt thuận tiện dán vào mặt Tử Thời.
Thật ra thì mỗi một tấc da thịt đều khát vọng cô, nhưng chuyện đến bây giờ đã quá tost đẹp rồi, anh không dám làm gì thêm nữa.
Sợ mình đắm chìm, sợ mình không còn khả năng kiềm chế.
Cho nên...Chờ anh!
"Nhất định phải gọi là Gấu Nhỏ sao?" Lúc anh đứng lên mặc lại áo đột nhiên hỏi cô: "Thịnh Gia Tinh, không phải dễ nghe hơn sao?"
Ngày đầy tháng con gái anh vội vã chạy tới, nghe được nhũ danh như vậy quả thật cả người đều không thoải mái. Con gái của Thịnh Thừa Quang anh, cô gái xinh đẹp thông minh nhất, lại bị gọi là gấu là có ý gì?
Nhưng lúc Tử Thời có dáng vẻ giống như bây giờ, ôm con gái trong ngực, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngây thơ lấp lánh... "Thôi quên đi, Gấu Nhỏ cũng rất tốt!"