Edit : BW_mylove_SGBeta : yk_nhubinh
Ta nghi ngờ nhìn
lại, là ai mà giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy ta thì vội vàng bỏ chạy
như vậy? Nên ta trầm giọng quát: "Đứng lại!"
Nghe vậy, Vãn Lương
và Triêu Thần ngừng tay, quay về hướng ta đang nhìn, thấy một cung nữ
đang vội vã bỏ chạy. Ta hơi nhíu mày, Triêu Thần quát: "Lớn mật, nương
nương gọi ngươi đứng lại, có nghe thấy không!"
Bước chân của cung
nữ kia bỗng nhiên lảo đảo, thân người không dừng lại ngay được, ngã
thẳng xuống đất. Nàng ta cuống quít bò dậy, xoay người lại, quỳ rạp trên mặt đất, đầu dập mạnh xuống nền đất, vai run rẩy dữ dội. Vừa cúi xuống
vừa run giọng nói: "Nô... Nô tì tham kiến Đàn phi nương nương!"
Ta vịn vào bàn tay Vãn Lương đang chìa ra phía trước, cung nữ kia vẫn cúi
đầu sát đất như cũ. Vãn Lương thoáng cúi người xuống, đôi mắt chợt lóe
sáng, quay mặt sang nói: "Nương nương, là Tiểu Đào ở Vĩnh Thọ cung."
"Tiểu Đào." Ta hơi ngẫm nghĩ, đã nhớ ra gương mặt đó.
Triêu Thần thấp giọng "Ôi" lên một tiếng, đứng sát bên ta, hơi phẫn nộ nhìn người đang quỳ bên dưới.
Nghe thấy tên mình bị gọi lên, Tiểu Đào càng run hơn, giọng nói như đang
khóc, dập đầu về phía ta nói: "Nương nương, xin nương nương bỏ qua cho
nô tì! Là... Là Trầm tiểu chủ nói, ở trong cung người có thể giúp được
Thái phi chỉ có nương nương mà thôi. Nô tì cũng là bất đắc dĩ, nương
nương!" Tiểu Đào vừa khóc vừa dập đầu trước mặt ta.
Nàng ta dập đầu bình bịch xuống đất.
Cát bụi bay lên từ mặt đất, sau đó, mặt đất từ từ nhuốm thành màu đỏ tươi.
Tiểu Đào tựa như không biết đau, vẫn dập đầu liên tục như trước.
Bàn tay khẽ siết chặt chiếc khăn trong tay, ta vốn nên trị tội nàng ta thật nặng. Nhưng trừng phạt xong thì lại thế nào? Những thứ Diêu thục nghi
đổ lên đầu ta đã không thể xóa hết được. Tiểu Đào cùng lắm chỉ là một
con cờ trong tay nàng ta, dù ta có lấy mạng Tiểu Đào, cũng không thể
quay về như lúc trước được nữa.
Ta không bảo nàng ta đứng lên,
nhưng cũng không đành lòng nhìn nàng dập đầu đến chảy máu thế kia. Ta
khẽ xoay người đi, mới mở miệng: "Ngươi có biết Dụ thái phi là ai
không?"
Nàng ta sửng sốt cứng đờ người một lát mới trả lời: "Nô tì biết..."
"Rất tốt." Ta trầm giọng, cố ý nói: "Nếu đã biết, sao ngươi vẫn dám làm thế? Ngươi không sợ bản cung lấy mạng của ngươi sao!"