"Nương nương!" Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, rốt cuộc không nén
lòng được ngẩng đầu lên, nước mắt dâng tràn từ khóe mắt, đôi môi tái
nhợt của nàng ta run run, vẫn không ngừng khóc nói: "Nô tì sợ, nô tì sợ
chết..."
"Sợ chết mà ngươi còn dám làm!" Triêu Thần bước lên hung
hăng đẩy nàng ta một cái, trừng mắt nhìn nàng, lửa giận ngùn ngụt bốc
lên trong đôi mắt Triêu Thần.
Bị Triêu Thần đẩy ngã xuống đất,
Tiểu Đào hoang mang bò dậy, vẫn quỳ ngay ngắn như trước, vừa khóc ròng
vừa nói: "Nô tì sợ chết, nhưng nô tì cũng hiểu rằng chịu ơn người khác
thì phải biết báo đáp ân tình. Nếu không có Thái phi, sợ là nô tì đã
chết lâu rồi. Dù Nô tì chỉ còn một hơi thở cũng sẽ đền đáp ân tình của
Thái phi."
Cả người Tiểu Đào run rẩy, ngay cả lời nói ra cũng run
run không ngớt. Nhưng trong lời nói của nàng ta, ngoài sợ chết ta còn
nghe ra được một chữ "Nghĩa".
Đây là lòng trung thành.
Vào
lúc nhân tính yếu ớt nhất nhưng nàng vẫn nhớ mãi không quên ân tình của
người khác với mình, người như vậy, làm ta cảm thấy thương hại.
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng ta chỉ cười lạnh: "Một người sợ chết, còn nói gì đến báo đáp ân tình, thực nhạo báng!"
"Nương nương..." Tiểu Đào cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn, mới mở
miệng: "Nếu mạng của nô tì có thể đổi lấy sự an bình cho cuộc sống về
sau của Thái phi, nô tì có chết cũng bằng lòng!"
Những giọt nước
mắt lan đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đào, lúc này hiện lên một
sự kiên định không