Phương Hàm luôn luôn thận trọng, ngay cả nửa bước cũng không cho phép ta đi nhầm.
Ta gật đầu, không hề gượng ép bọn họ.
Mọi người chỉ uống rượu, nói chuyện phiếm, ta mới phát hiện ra so với yến
tiệc vừa rồi ở Hi Ninh cung, thật ra lúc này ta cảm thấy vui vẻ, thoải
mái hơn nhiều. Có thể vui cười tự nhiên, nói năng vui vẻ. Không cần phải để ý có ai phiền lòng hay có người không vui hay không.
Vui vẻ một lúc lâu mới để cho mọi người lui xuống.
Ngọc Dung Hoa dường như uống hơi nhiều, hai bầu má gầy gò đỏ ửng lên không
tự nhiên. Nàng liếc mắt nhìn ta, cúi đầu tự cười giễu mình: "Nương
nương, người nói có phải rất buồn cười không? Chuyện của Phất Hi, rõ
ràng thần thiếp là hiểu rõ nhất, nhưng lại để cho Lục mỹ nhân giành lấy
lợi thế này! Thần thiếp thật ngốc quá, nhiều năm như vậy mà không hề
nghĩ tới!"
Có lẽ rượu làm cho nàng nói chuyện ngày càng mạnh dạn hơn. Ta không cắt ngang nàng để mặc cho nàng nói tiếp.
"Năm đó, lúc Hoàng thượng vẫn là thế tử, Phất Hi là thiên kim tiểu thư của
Liễu gia, Liễu phu nhân lúc đó là muội muội ruột của Thái hậu..."
Lúc Ngọc Hoa Dung nói đến Thái hậu, ta cảm thấy hơi ngạc nhiên, hôm nay từ
lúc Thiên Lục đàn khúc nhạc kia, sắc mặt Thái hậu không hề vui vẻ gì. Có điều nếu đó chính là con gái em gái ruột của mình, chẳng phải là cháu
gái đằng ngoại của bà sao?
"Lúc Liễu phu nhân lấy chồng đã gả cho một thương nhân, là người Bắc Tề."
Người Bắc Tề, cho nên trong miệng Thiên Phi mới có câu ‘giai nhân đất Bắc’.
"Khi đó Liễu lão gia buôn bán đi khắp nơi, nhưng Phất Hi vẫn ở trong vương
phủ một thời gian dài, Hoàng thượng và nàng ta là thanh mai trúc mã, hai bên đều tình nồng ý đượm. Người không cưới chính thất, là vì một lòng
muốn giữ vị trí kia cho Phất Hi. Thế nhưng Thái hậu không thích Phất Hi, thần thiếp vốn không biết vì sao, về sau mới biết, Liễu lão gia muốn
Phất Hi đến Bắc Tề để tham gia tuyển tú vào hậu cung. So với làm phu
nhân của thế tử, đương nhiên ông ấy thích làm phi tử của Hoàng đế hơn."
Nghe nàng nói thế, ta không khỏi cười khẩy, nếu Liễu lão gia có thể thấy Hạ
Hầu Tử Khâm ngày nay, như vậy ngày xưa ông ta có chết cũng muốn đem con
gái của mình gả cho hắn chăng?
Ngọc Dung Hoa nhìn ta cười, nói
tiếp, "Vừa vặn lúc đó có sứ thần Bắc Tề đi sứ tới, nói là mong muốn được cùng Thiên triều vĩnh viễn kết mối quan hệ hôn nhân vững bền. Năm đó
Gia Thịnh đế chỉ có một mình công chúa Chiêu Dương, đã gả cho Nam Chiếu
đế quân làm Hoàng hậu. Thái hậu liền thuyết phục lão vương gia nhận Phất Hi làm nghĩa nữ, và khẩn cầu Gia Thịnh đế tứ hôn. Dù sao sớm muộn gì
cũng làm nữ nhân của Hoàng đế Bắc Tề, Thái hậu muốn nhanh chóng chặt đứt mối liên hệ tình cảm đầu đời này của Hoàng thượng."
"Con gái của
Vương gia gả cho Hoàng đế Bắc Tề làm phi, tính ra cũng không hề mất mặt. Còn Liễu lão gia kia đương nhiên vô cùng vui mừng. Thậm chí Gia Thịnh
đế còn vui mừng đến mức chỉ một ngày sau đã hạ thánh chỉ, muốn gả Phất
Hi đi Bắc Tề. Trước khi đi, nàng ta còn không biết, cứ tưởng trở về để
chuẩn bị hôn sự với Hoàng thượng, lúc đi, nàng ta còn rất vui vẻ nữa
chứ."
Không biết sao, nghe xong lời của nàng, trong lòng ta cảm thấy vừa thấp thỏm vừa may mắn.
Phất Hi không thể trở thành người con gái của Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng nàng chắc hẳn còn sống trên đời.
A, vì sao ta lại độc ác như vậy, tự nhiên lại không hi vọng nàng ta còn sống.
Đưa tay vuốt ve chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay, ta nhẹ giọng nói: "Hoàng đế Bắc Tề đã hơn sáu mươi tuổi mà Gia Thịnh đế lại đem Phất Hi trẻ
trung, dung mạo xinh đẹp gả đi, ta nghĩ trong lòng Hoàng thượng nhất
định rất hận."
Có thể, ba năm trước đây đã thay đổi triều đại chắc hẳn cũng có ẩn tình khác. Nhưng chuyện này, cũng không phải là chuyện
ta nên quan tâm .
Đáy mắt Ngọc Dung Hoa chợt hiện lên một nỗi lo
lắng, tự giễu cười: "Hoàng thượng hận đâu chỉ vì chuyện này? Phất Hi qua Bắc Tề không được bao lâu, đã truyền đến tin tức nói rằng nàng ta có
long thai."
Ta kinh ngạc, ta chưa từng nghe nói Hoàng đế Bắc Tề có con!
Ta chỉ biết, Bắc Tề chỉ có một vị vương gia, nhưng cũng không phải do
Hoàng đế Bắc Tề sinh ra, tất cả đều là nghĩa tử. Nhưng, Ngọc Dung Hoa
lại nói, Phất Hi có thai!
"Đứa bé kia..." Ta không kiềm chế được, hỏi ngay.
Nàng nhìn ta chậm rãi gật đầu: "Không sai, đứa bé không hề được sinh ra.
Phất Hi có thai không được bao lâu, đã bị nhiễm dịch bệnh. Bên kia
truyền tin đến nói là thân thể Phất Hi yếu đuối, bị nhiễm phong hàn, nên bị bệnh không vượt qua nổi." Ngọc Hoa Dung đột nhiên cười một tiếng,
nhìn ta nói, "Tuy là Bắc Tề, nhưng cũng là hoàng cung, nương nương người nói thử coi, những chuyện này trong cung, có ai nói rõ ràng được đâu?"
Tâm trạng hơi chùng xuống, giống như với Thiên Phi hiện tại.
Ở trong cung, nữ nhân đã mang long thai, mỗi một bước đi, đều vô cùng nguy hiểm.
Phất Hi, là chết trong cuộc tranh đấu tại hậu cung Bắc Tề.
Nhưng trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm nàng vĩnh viễn là dấu vết khắc sâu.
Hắn nhất định hận đến cùng cực, nếu như khi đó hắn cũng là thiên tử, sao có thể dễ dàng để cho người con gái mình yêu tha thiết chết tha hương xứ
người được?
Vì thế, tối nay hắn nhìn thấy Thiên Lục, nhìn thấy
bóng dáng Phất Hi trên người nàng ta, cũng chẳng cần biết đó chỉ là phù
phiếm, hắn đều bằng lòng, cẩn thận từng li từng tí muốn được chạm vào.
Những hành động kỳ lạ của Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta, dường như ta mờ hồ hiểu được chút ít.
Chỉ là hắn sợ, sợ giẫm lên vết xe đổ ngày trước.
Ở nơi nào đó trong lòng chợt trở nên thông suốt. Nhớ tới lúc cực kỳ nguy
hiểm, phải vật lộn để đấu tranh sinh tồn trong hậu cung, ta lại cảm thấy phấn chấn.