Edit : BW_mylove_SG
Beta : heybaby
Ngọc Dung Hoa bỗng
nhiên ngước mắt nhìn về phía ta, một lát sau mới nhẹ giọng hỏi: "Nương
nương thực sự bằng lòng giúp thần thiếp sao?"
Trong đôi mắt của nàng bỗng nhiên sáng rực, nơi đó, tràn đầy sự chờ mong.
Ở trong cung sống lặng yên ba năm, cuối cùng nàng cũng không quên được Hạ Hầu Tử Khâm.
Đàn ông cũng có thể có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ.
Nhưng phụ nữ cả đời chỉ biết yêu một người. Cho nên mới nói trái tim của phụ
nữ thật nhỏ bé, vì nơi đó vị trí cũng như con đường cho người tiếp theo, sẽ ngày càng thu hẹp lại và ít đi.
Ta cười nhẹ một tiếng, xoay người đi về phía trước.
Nàng chần chờ một lát cuối cùng cất bước chạy theo ta.
Tường Hòa, Tường Thụy chờ ở cửa, thấy chúng ta bước vào, vội chào đón. Ánh
mắt của bọn họ đồng thời nhìn ra phía sau ta, có lẽ vì không thấy bóng
dáng của Hạ Hầu Tử Khâm, nên sự mừng rỡ chợt thoáng chút chán chường.
Nhưng lúc ngước mắt nhìn ta trên mặt lại khôi phục sự rạng rỡ như trước, Tường Hòa nhận lấy đèn lồng trên tay Vãn Lương, cười nói: "Nương nương
đã trở về rồi, chúng nô tài chờ người trở về ăn cơm tất niên!"
"Đúng vậy nương nương, Triêu Thần đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi, đang chờ
người trở về!" Tường Thụy vội vàng nói. Y bỗng nhiên nhìn thấy Ngọc Dung Hoa phía sau ta, sắc mặt chợt thay đổi vội nói, "Nô tài thỉnh an Ngọc
tiểu chủ."
Tường Hòa cũng nhận ra ngay, vội vàng thỉnh an.
Ngọc Dung Hoa hơi xấu hổ, ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái. Nói thật, ta cũng
có chút kinh ngạc, bữa cơm tất niên đêm giao thừa, trong suốt mười lăm
năm qua ta chưa bao giờ được vui vẻ. Bữa cơm này, cũng không được ăn một cách ngon lành và tốt đẹp.
Viền mắt hơi ẩm ướt, ta hít mũi một
cái, quay sang nàng nói: "Ngọc Dung Hoa cũng lại đây đi, nhiều người
thêm náo nhiệt một chút."
Lúc này nàng mới gật đầu: “Thịnh tình của nương nương, thần thiếp xin tạ ơn trước." Dứt lời, nàng đi theo mọi người bước vào.
Vào bên trong, ta và Ngọc Dung Hoa ngồi xuống, những người còn lại đều
đứng. Ta nhịn không được tiện thể nói: "Hôm nay giao thừa, cũng không
cần giữ lễ tiết, tất cả ngồi xuống đi."
Các cung nhân vẫn bất
động, Phương Hàm bước lên, ghé sát bên ta, nhẹ giọng nói: "Nương nương,
điều này không ổn. Chủ tử và người hầu rốt cuộc cũng không thể ngang
hàng nhau được, các chủ tử ngồi, bọn nô tì chỉ nên đứng, tránh cho người khác nói điều thị phi."