Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Chương 21: Q.3 - Chương 21: Cố gia




Edit: Kim NC Beta: Tomoyo Douji + Như Bình

Ta không nhìn Thẩm tiệp dư mà quay sang Diêu thục phi hỏi: “Thục phi nương nương nói xem nên xử lý việc này như thế nào?” Sắc mặt Diêu thục phi tái nhợt, đã biết Thẩm tiệp dư giả điên nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Thẩm tiệp dư.

Nàng ta chậm rãi đi đi lại lại trong phòng nói: “Nếu Hoàng thượng đã giao việc này cho bản cung xử lý, đương nhiên bản cung sẽ không thiên vị bên nào.

Vừa rồi, công công này khai rằng Thẩm tiệp dư sai khiến y vu oan giá hoạ, bản cung cũng không thể tin lời nói một phía của y.” Nàng ta vừa dứt lời, tên thái giám đang quỳ trên mặt đất sợ tới mức mặt trắng bệch, vội dập đầu: “Nương nương, Thục phi nương nương, người hãy tin nô tài! Những lời nô tài nói đều là thật!” Y vừa nói vừa dập đầu liên tục.

Diêu thục phi cười nhạt một tiếng: “Người đâu? truyền thái y, ta muốn biết rốt cuộc vì sao cung nữ này chết?” Có người đáp lời rồi vội vã đi mời thái y.

Ánh mắt Thẩm tiệp dư vẫn nhìn ta chằm chằm.

Đến chết nàng ta cũng không nghĩ ra vì sao ta lại bán đứng nàng ta.

Bởi vì ta sẽ không ngốc đến mức nói cho nàng ta biết, Trường Phù chính là Đàn phi.

Thái y đã đến, sau khi khám nghiệm thi thể, y chậm chạp đứng dậy dè dặt nói với Diêu thục phi: “Khởi bẩm Thục phi nương nương, cung nữ này chết do bị trúng độc.” Nghe vậy, Thiên Phi đột nhiên kích động: “Thẩm tiệp dư, ngươi là đồ tiện nhân! Dám dùng thủ đoạn độc ác này để hãm hại ta!” Thiên Lục cố gắng giữ chặt tay Thiên Phi, đề phòng nàng ta vì quá phẫn nộ mà xông vào Thẩm tiệp dư.

Thế nhưng đôi mắt của Thiên Lục lại âm thầm lóe lên sự tức giận.

Ta nhớ lại mấy ngày trước, khi Thiên Lục đến Cảnh Thái cung, lúc nhắc tới chuyện của Nhuận Vũ dường như nàng ta rất phẫn nộ.

Lần này, trong lòng Thiên Lục dĩ nhiên cũng đang hận Thẩm tiệp dư.

Ta không thể không nói, vì tình tỷ muội với Thiên Phi mà Thiên Lục luôn tận tâm tận sức giúp đỡ nàng ta.

Đây cũng là điều duy nhất làm ta cảm thấy có chút ghen tỵ với Thiên Phi.

Thiên Lục vừa giữ tay Thiên Phi vừa nói: “Đã có chứng cứ vô cùng xác thực, nương nương người nói xem nên làm gì bây giờ?” Diêu thục phi không ngờ Thiên Lục đột nhiên hỏi như vậy, hơi kinh ngạc ngoái đầu lại, liếc mắt nhìn nàng ta rồi lập tức trả lời:” Tích quý tần cảm thấy nên xử lý thế nào?” Thiên Phi nghiến răng gào lên:” Còn xử lý thế nào nữa! Xử tử!” Ta nhìn Thiên Phi, nàng ta đang hận không thể xử tử Thẩm tiệp dư ngay lập tức.

Lại nghe Thiên Lục nói: “Không, hôm nay là ngày vui của tiểu Hoàng tử, trong cung không nên có máu chảy đầu rơi.

Theo ý thần thiếp, nên giam nàng ta vào lãnh cung trước.” Diêu thục phi mỉm cười, lập tức đáp lại: “Tích quý tần quả nhiên suy nghĩ chu đáo.

Bản cung cũng nghĩ vậy, đợi bản cung trở về báo lại cho Hoàng thượng và Thái hậu biết việc này, có lẽ thánh chỉ sẽ nhanh chóng được truyền đến.” Dứt lời, nàng ta không quên liếc nhìn ta.

Ta thản nhiên nhìn nàng ta, không nói câu nào.

Đây là chuyện của hậu cung.

Hiện giờ, ở hậu cung này, Diêu thục phi chính là phi tần có địa vị cao nhất, nàng ta xử lý việc này đương nhiên không ai dám có ý kiến gì khác.

Mà lúc này, ta là Công chúa Đại Tuyên, vì thế ta cũng không nên xen vào, chỉ cần yên lặng lắng nghe.

Cuối cùng Thẩm tiệp dư cũng mở to hai mắt hoảng hốt, nàng ta giãy giụa, lại bị hai thái giám đứng phía sau giữ chặt hai tay.

Thẩm tiệp dư nhìn ta, lạnh lùng nói:” Công chúa, Công chúa, ngươi cho là ngươi hợp tác với bọn họ trừ khử ta, sau này ngươi có thể hô phong hoán vũ ở hậu cung sao? A, haha—- Ngươi thực sự quá ngây thơ rồi.

Ngươi đã quên những lời ta nói hôm qua rồi à? Ngươi cho rằng tất cả bọn họ đều là người tốt sao?” Ta chỉ thấy sắc mặt Diêu thục phi hơi tái đi, nàng ta trầm giọng quát lên: “Giải đi!” Hai thái giám cúi đầu nhận lệnh, áp giải Thẩm tiệp dư ra ngoài.

Nhưng nàng ta vẫn cố nói tiếp: “Ngươi đúng là có mắt như mù, rồi sẽ có lúc chính ngươi chết cũng không biết mình vì sao! Ngươi cho là ngươi ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng…” Thái giám đã kéo nàng ta ra ngoài, tiếng gào thét của nàng càng lúc càng xa.

Ta chỉ lạnh lùng nhìn về phía đó, nếu ta có mắt như mù thì đã chết từ lâu rồi.

Hiện giờ ta đã biết Thẩm tiệp dư ngươi có tâm tư tàn độc, nếu ta vẫn không đề phòng chẳng lẽ lại đợi ngươi âm thầm mưu hại ta thêm vài lần nữa sao? Nếu thật sự như vậy, Tang Tử ta mới chính là phạm sai lầm lớn! Còn Thiên Phi, ta cũng không cần quá lo lắng vì nàng ta.

Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng của Thiên Phi ở phía sau: “Thiên Lục, muội thấy rồi chứ? Tỷ bị người ta vu oan! Đúng rồi, Hoàng thượng phái người tới đón tỷ sang Quỳnh đài dự tiệc rượu mừng Cảnh nhi đầy tháng, tỷ…” “Tỷ.” Thiên Lục cắt ngang lời nàng ta, cắn môi nói tiếp: “Tỷ không cần phải đi Quỳnh đài nữa.” Ta chỉ biết cười, Thiên Phi thật sự là ngu xuẩn, hôm nay xảy ra chuyện như vậy dù cuối cùng có bị oan hay không thì nàng ta cũng đã mất cơ hội đến Quỳnh đài.

Thiên Phi biến sắc, hấp tấp nắm lấy tay Thiên Lục, vội vàng hỏi dồn dập: “Tại sao? Tại sao không cho tỷ đi? Tỷ bị oan mà! Thiên Lục, muội nhanh đi nói với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng biết là tỷ bị vu oan, nhất định sẽ tha thứ cho tỷ!” “Tỷ…” Lúc này, Diêu thục phi bỗng cười một tiếng, hạ lệnh: “Hôm nay, Phi tiểu viện các đã tự ý sử dụng tư hình(*) ở Huyễn Nhiên, từ nay về sau cứ giam ở Huyễn Nhiên các đi.” * Tư hình là những cách tra tấn rất kín đáo, bề ngoài không nhìn thấy vết thương nhưng người bị phạt vẫn cực kỳ đau đớn.

Kiểu trừng phạt này thường được các phi tần, cung nữ âm thầm sử dụng trong hậu cung, chẳng hạn như hình phạt châm kim khắp người trong phim Hoàn Châu cách cách.

Nghe vậy, Thiên Phi hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt, một lúc sau mới tức giận hét lên: “Ngươi dựa vào đâu mà muốn giam cầm ta!” “Tỷ” Thiên Lục giữ chặt, khẽ gọi nàng ta.

Diêu thục phi đắc ý cười: “Dựa vào cái gì à? Chính là một câu của Hoàng thượng khi nãy, giao việc này cho bản cung xử lý!” Ta cười lạnh, xoay người đi ra ngoài.

Giọng Thiên Phi vẫn vang lên ở phía sau: “Ta không phục, ta muốn gặp Hoàng thượng! Cảnh nhi là do ta sinh ra, ta mới là mẹ đẻ của nó! Ngươi chẳng qua chỉ là Thục phi, người đừng vì bản thân không sinh được hoàng tự mà ghen tỵ với ta! Vốn dĩ Hoàng thượng muốn tha thứ cho ta, là các ngươi, là đám các ngươi muốn hãm hại ta!” Bước chân ta hơi khựng lại, Thiên Phi thật sự….Ấu trĩ đến mức khiến ta cảm thấy buồn cười.

Dám nhắc đến hoàng tự trước mặt Diêu thục phi, nàng ta đang cảm thấy cuộc sống của mình quá yên bình, quá nhàm chán hay sao? Thiên Lục vội lên tiếng cầu xin: “Thục phi nương nương thứ tội.

Phi tiểu viện vì thương tâm quá mức nên mới nói năng hồ đồ, tỷ ấy….tỷ ấy không có ác ý.” Giọng nói của Thiên Lục có vẻ hoảng hốt, trong lòng nàng ta hiểu rõ tính cách của Diêu thục phi.

Thiên Phi vẫn hét lớn: “Sao phải sợ ả? Những gì ta nói đều là sự thật!” Đúng thế, là sự thật, nhưng ở nơi này có đôi khi sự thật cũng không còn là sự thật nữa, đúng không? Tiếng Diêu thục phi nhàn nhạt vang lên: “Người đâu, Phi tiểu viện điên rồi, đưa nàng ta trở về tẩm cung đi, nhớ trông chừng cẩn thận.

Đưa Quý tần nương nương ra ngoài, sau này nếu không có chuyện gì cũng không cần tới thăm hỏi.

Kẻ nào không có phận sự thì không được phép ra vào Huyễn Nhiên các.” Lúc này, ta đã ra tới bên ngoài.

Ta chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong.

Ta cũng biết, hình phạt đó do Diêu thục phi tự ban ra, nhưng khi nàng ta nói với Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu hai người cũng sẽ không phản đối.

Việc đột nhiên giam lỏng Thiên Phi cũng không có ảnh hưởng gì với bọn họ.

Quan trọng là, bản thân Thiên Phi quá không an phận.

Ngoại trừ việc Thiên Phi may mắn sinh hoàng tử, những chuyện khác nàng ta hoàn toàn sai lầm.

Lúc này gió đã bắt đầu thổi, mang đến cảm giác lành lạnh, ta nhìn thấy Tư Âm đang đứng chờ ở xa xa.

Thấy ta đi ra, nàng vội chạy tới đỡ tay ta: “Công chúa hồi cung luôn ạ?” Ta hơi ngơ ngác, đã nghe nàng giải thích: “Không cần đến Quỳnh Thai nữa đâu ạ, nghi thức mừng đầy tháng của Hoàng tử được cử hành rất đơn giản.” Nàng muốn nói tiệc mừng đã kết thúc.

Ta hơi chần chừ sau đó gật đầu.

Đi được vài bước, ta lại hỏi: “Đêm nay Hoàng thượng nghỉ ngơi ở đâu?” Tư Âm vội đáp: “Nghe nói Hoàng thượng tới Ngự thư phòng, có lẽ đêm nay người sẽ quay về Thiên Dận cung nghỉ ngơi.” Ta biết hôm nay chàng không vui.

Ta đi cùng Tư Âm về Cảnh Thái cung, lúc đi tới hành lang ta nhìn thấy một bóng người đi ngang qua phía bên kia hành lang.

Nhờ ánh đèn chiếu sáng bên ấy, ta nhìn chăm chú mới nhận ra đó là vị thái y đã bắt mạch giúp ta.

Hướng này… Trong lòng ta hơi kinh hãi, ta nhớ ra rồi nhất định là đi đến Lăng Lạc cư.

Hóa ra, y chính là người mà An uyển nghi nhắc đến với ta.

Nhưng nếu y đã muốn giúp An uyển nghi bảo vệ an toàn cho bào thai của nàng ta thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.

“Công chúa đang nhìn gì vậy ạ?” Tư Âm thấy ta dừng chân liền hỏi.

Ta vội hoàn hồn, khẽ nói:” Không có gì, chúng ta đi thôi.” Nàng gật đầu đỡ ta đi về phía trước.

Ngày hôm sau, lúc ngồi một mình trong tiểu đình ta lại nhớ tới chuyện của Cố gia.

Khi đó Hạ Hầu Tử Khâm đã đồng ý với ta để cho ta đi thử xem, nhưng đêm qua đã xảy ra chuyện không vui nên ta vẫn chưa có cơ hội nhắc lại việc này với hắn.

Ta thở dài một tiếng.

Lại ngồi thêm một lúc nữa, ta thấy Lý công công vội vã chạy vào.

Nhìn thấy ta, y vội nói: “Công chúa, công chúa, không xong rồi!” Y chạy rất nhanh nên trán đầy mồ hôi.

Ta cảm thấy lòng chùng xuống, mơ hồ cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.

Y chạy tới trước mặt ta nói: “Công chúa, Hoàng thượng nói…” Y hạ thấp giọng xuống, nói thầm mấy câu vào tai ta.

Ta giật mình kinh hãi, hỏi y: “Chuyện xảy ra khi nào?” “Sáng nay.” Y đáp.

Ta vội đứng lên, y đã nghiêng người nói: “Loan kiệu đã chờ ở bên ngoài ạ.” Lúc này, ta cũng không nhìn y chỉ bước nhanh ra ngoài.

Tư Âm hoảng hốt, vội vội vàng vàng đi theo ta.

Ta hơi do dự nhưng thấy Lý công công im lặng nên ta cũng không ngăn cản.

Lý công công là người của Hạ Hầu Tử Khâm, nếu việc này không thể để cho người khác biết, chắc chắn y sẽ ngăn Tư Âm lại.

Huống chi, chỉ có mình ta đi tới thiên lao gặp phạm nhân cũng không hay lắm.

Ta bước lên loan kiệu, vừa định đi thì nghe Lý công công nói: “Công chúa, người hãy cầm lấy cái này.” Ta nhận lấy, là lệnh bài xuất cung.

Màn kiệu buông xuống, ta cầm chặt lệnh bài trong tay, khẽ cắn môi, ta không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Đáng lý ra ta nên đi tới đó sớm hơn.

Trong lòng ta thấp thỏm không yên, Khanh Hằng, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may… Có lệnh bài trong tay đương nhiên không ai dám ngăn cản, ta đi nhanh tới thiên lao của Hình bộ.

Tư Âm đỡ ta xuống kiệu, mới đi được mấy bước thì thấy một người tiến đến, nói với ta: “Vị này là Trường Phù công chúa?” Ta ngước mắt lên nhìn chăm chú người vừa nói.

Thật không ngờ người đó là Tấn vương.

Hóa ra, y vẫn chưa trở về đất phong.

Hạ Hầu Tử Khâm giao việc này cho y điều tra, ta cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Ta đưa mắt nhìn phía sau y theo bản năng, sau đó lại cảm thấy buồn cười.

Mặc dù y phụ trách vụ án của Cố gia, nhưng Vãn Lương chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp sao có thể theo y đến nơi này được.

Cũng có thể lần này Vãn Lương không hề tới hoàng đô.

“Công chúa?” Y nhìn ta nghi ngờ.

Ta chợt giật mình hoàn hồn lại, cười xấu hổ vội nói: “À, bản cung không biết nên xưng hô thế nào?” Y khẽ cười:” Bản vương là Tấn vương.” Ta gật đầu: “Thì ra là Vương gia.” Nói xong, ta bước đi nhanh hơn nhíu mày hỏi: “Sự việc cụ thể thế nào?” Y thu lại nụ cười bước theo ta: “May mà ngăn lại đúng lúc, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đã truyền thái y tới, Hoàng thượng ra lệnh không thể để y chết.” “Đưa bản cung đi xem.” Ta không nhìn y, chỉ đi thật nhanh.

Người phía sau trầm giọng: “Lần này Cố Địch Vân thật sự rất cương quyết.” Ta không lên tiếng, lại nghe y bảo: “Bản vương nghe nói, trên chiến trường Công chúa vô cùng đa mưu túc trí, lần này Hoàng thượng lại giao trọng trách bản vương cũng muốn tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Công chúa.” Tay khẽ run, ta nhẹ nhàng đáp lời y:” Bản cung sẽ thử một lần.” Lúc này, đoàn người đã đi đến thiên lao.

Ánh sáng mặt trời lập tức biến mất, bên trong làm cho người ta có cảm giác âm u lạnh lẽo như vừa bước vào địa ngục.

“Công chúa lạnh sao ạ?” Tư Âm ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi ta.

Ta lắc đầu lại nghe Tấn vương nói: “Đã cho người đưa sang nhà lao khác, lúc này thái y đang ở bên trong.” Y nói xong, ta liền nhìn thấy có hai thị vệ đứng canh gác trước cửa thiên lao, y phục của họ không phải là lính canh ngục.

Ta vừa nhìn liền biết người ở bên trong là Cố Khanh Hằng.

Hít một hơi thật sâu, ta chậm rãi bước đến, thị vệ vội hành lễ với ta.

Ta cất bước đi vào thấy Cố Khanh Hằng đang nằm ở bên trong, trên giường được lót một lớp cỏ khô thật dày.

Nhìn thấy Vương thái y đang đứng một bên, ta bước đến khẽ hỏi: “Thế nào rồi?” Vương thái y cúi đầu trả lời ta: “Chỉ bị mất máu, không nguy hiểm tới tính mạng ạ.” Nghe vậy, cảm giác nặng nề của ta biến mất.

Ta hơi lưỡng lự, cuối cùng giơ tay lên ý bảo bọn họ lui xuống.

Đôi mắt Tư Âm thoáng kinh ngạc, ta chỉ nói: “Tất cả lui ra ngoài hết đi.” Ta ngoái đầu lại, nhìn Tấn vương mỉm cười: “Vương gia không tin bản cung sao?” Tấn vương hơi giật mình vội lắc đầu: “Không, Hoàng thượng tin Công chúa, đương nhiên bản vương cũng tin.” Y quay sang những người khác: “Tất cả ra ngoài.” Bọn họ vâng dạ rồi bước ra, Tấn vương lại nói với ta:” Công chúa, nếu có chuyện gì, người chỉ cần kêu lên một tiếng là được.” Ta gật đầu, thấy y đi ra thị vệ khóa cửa nhà lao lại.

Ta xoay người, ánh mắt dừng lại trên thân thể của người đang nằm trên giường, chần chừ một chút rồi chậm rãi bước đến gần.

Người đó hơi quay mặt lại, nhìn thấy ta khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt, yếu ớt nói: “Muội đã tới.” Ta bước đến cầm lấy tay y, nhìn sắc mặt tái nhợt của y nức nở:” Sao có thể như vậy?” Vừa rồi Lý công công đến, chỉ nói Cố Khanh Hằng ở trong lao bị thương, còn nói là Cố đại nhân ra tay.

Khi đó ta cũng không thể hỏi kỹ, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Y chống tay định ngồi dậy, ta hoảng sợ vội giữ y lại: “Huynh đang bị thương, nên nằm xuống nghỉ ngơi.” Y hơi giãy giụa cuối cùng cũng nằm xuống.

Có lẽ động tác vừa rồi đã làm vết thương nứt ra nên y nhíu chặt chân mày, đưa một tay đè lên vết thương.

“Khanh Hằng…” Ta lo lắng gọi y.

Y lại lắc đầu: “Huynh không sao.” Ta quay đầu nhìn, ngoài kia quả nhiên không có một bóng người liền hỏi y: “Sao Cố đại nhân lại có vũ khí trong tay?” Đã bị giam vào thiên lao thì đến y phục trên người cũng phải đổi thành quần áo tù nhân, càng không thể giấu vũ khí trong người.

Y mở to mắt nhìn ta khẽ nói: “Là đao cướp được từ lính canh ngục.” Cướp đao? Sự cố này có lẽ chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Tay ta run run, chậm rãi xoa nhẹ vết thương của y.

Đôi mắt y tràn ngập vẻ đau đớn, nghiến răng nói:” Không ngờ phụ thân lại nhẫn tâm đâm ta một đao.” Ta cảm thấy xót xa, hành động tuyệt tình của Cố đại nhân tất nhiên khiến y thất vọng cùng cực.

Có điều Cố đại nhân vô cùng thương yêu đứa con trai này, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy? Cho dù tất cả mọi người đều tin nhưng ta sẽ không tin.

Ta vĩnh viễn không quên khi đó y chỉ bị Thái hậu phạt đánh trượng mà Cố đại nhân vừa nhìn thấy ta, toàn thân đã tràn ngập thù hận, thái độ đó không phải giả vờ.

E là Cố Khanh Hằng bởi vì quá quan tâm tới phụ thân nên không nhìn ra nỗi khổ tâm của ông ta.

Vết thương dưới xương sườn ba tấc, chỉ chảy máu chứ không mất mạng.

Nếu Cố đại nhân đã đoạt đao của lính canh ngục, nếu ông ta thật sự muốn giết y thì sẽ không chọn đâm vào vị trí này.

Ông ta không phải muốn giết y mà chính là muốn cứu y.

Ông ta cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm đã xác định Cố gia có tội, lại nghĩ với tính cách của Hạ Hầu Tử Khâm, sau khi tìm được chứng cứ phạm tội nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt người của Cố gia.

Vừa đúng lúc Cố Khanh Hằng khuyên ông ta giao ra chứng cứ phạm tội, ông ta chỉ cần triệt để đẩy Cố Khanh Hằng về phe Hạ Hầu Tử Khâm, sau đó cầm đao làm ra vẻ muốn giết y với hi vọng làm như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ buông tha cho Khanh Hằng.

Cho dù ta vô cùng chán ghét Cố đại nhân, nhưng những việc ông ta làm vì Khanh Hằng ta vẫn rất cảm kích.

“Tam nhi.” Y khàn giọng gọi ta, giọng điệu thê lương: “Lúc trước huynh vẫn không tin chuyện thích khách thật sự có liên quan đến phụ thân.

Ngay cả khi vừa từ tiền tuyến trở về, bị Hoàng thượng giam vào thiên lao huynh cũng không tin.

Nhưng chuyện đến mức này khiến huynh muốn không tin cũng không được.” Y nhìn ta nhỏ giọng hỏi: “Muội nói xem, vì sao ông ấy phải làm vậy? Chẳng lẽ ông ấy hưởng thụ vinh hoa phú quý còn chưa đủ ư?” Giọng nói của y có chút nghẹn ngào, ta chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, những giọt lệ nơi khoé mắt cứ chực trào ra.

Nắm chặt tay y, ta hỏi:” Ông ấy nói gì với huynh?” Y lắc đầu:” Ông ấy không nói gì hết, huynh có hỏi, ông ấy cũng không trả lời.” Cố đại nhân muốn việc này hoàn toàn không liên quan tới y, cho nên không nói cho y biết một chút nào.

Cho dù y có hiểu lầm mà hận ông ta cũng được, vô cùng thương tâm cũng không sao, ông ta đã quyết không để y bị cuốn vào vũng lầy này.

Có lẽ cho tới bây giờ ta không hề cảm thấy Cố đại nhân là người tốt, nhưng lần này ta đã thay đổi cách nhìn về ông ta.

Ta hít một hơi hỏi: “Vết thương còn đau lắm phải không?” Y khẽ giật mình rồi lập tức lắc đầu.

Ta biết sự đau đớn thể xác sao có thể sánh với nỗi đau trong lòng? Ta đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán y, khẽ nói: “Hoàng thượng có ý tha mạng cho phụ thân huynh.” Y cười nhạt một tiếng: “Việc này huynh đã sớm biết rồi, nhưng ông ấy không chịu nói chuyện gì, dù Hoàng thượng có lòng cũng thể buông tha.” Ta gật đầu: “Việc này muội biết, huynh yên tâm nếu như Hoàng thượng đã cho phép muội đến đây, muội sẽ cố gắng hết sức vì huynh.” Ta làm việc này không phải vì bất kỳ ai khác, mà chỉ vì Cố Khanh Hằng.

Dù bây giờ Cố đại nhân trong mắt Khanh Hằng có thay đổi thế nào thì ông ta vẫn là cha của y.

Tính cách của Cố Khanh Hằng, ta hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Cho dù Cố đại nhân thật sự muốn giết y, y cũng sẽ không dứt bỏ tình phụ tử.

Huống chi, Cố đại nhân hoàn toàn không muốn làm tổn thương đứa con trai này.

Y dường như hơi giật mình nhìn ta, bỗng xoay tay cầm lấy tay ta vội la lên:” Không, muội không thể đi.

Huynh sợ ông ấy sẽ làm muội bị thương, ôi…” Y muốn đứng lên lại đụng tới vết thương, vẻ mặt rất đau đớn.

Ta vội đỡ lấy y, cau mày nói:” Huynh đừng kích động, muội sẽ cẩn thận.

Cố đại nhân không thể gây tổn thương gì cho muội đâu, huynh yên tâm.” Y vẫn lắc đầu:” Không, Tam nhi, muội hãy nghe huynh nói, phụ thân hiện giờ không phải là Cố đại nhân mà muội biết trước đây.

Ông ấy bây giờ ngay cả huynh cũng không tha, huynh không thể để cho muội mạo hiểm như vậy.” Nước mắt ta rơi xuống từng giọt, nhìn bộ dạng này của y lòng ta vô cùng đau đớn.

Ta nhắc lại câu nói khi nãy: “Hoàng thượng yên tâm để muội tới đây là do tin muội.

Muội sẽ không ngốc tới mức để cho mình bị thương, huynh cũng phải tin tưởng muội chứ.” Y siết chặt tay ta lắc đầu: “Không, không phải huynh không tin muội, mà là không tin chính bản thân mình.

Huynh nói sẽ bảo vệ muội nhưng cứ một lần rồi hai lần, huynh đều không thể bảo vệ muội chu toàn.

Lần này biết rõ có nguy hiểm, nếu huynh lại buông tay để muội đi, huynh…huynh…” “Khanh Hằng…” “Tam nhi, huynh không thể làm chuyện khiến mình hối tiếc, muội hiểu không?” Y nhìn ta, gằn từng tiếng.

Ta nhìn y, cương quyết nói: “Huynh không có chuyện gì để hối tiếc, muội cũng sẽ không để cho huynh phải hối tiếc bất cứ chuyện gì.” Dù là ta hay là Cố đại nhân, ta cũng không để cho huynh cảm thấy hối tiếc.

“Tam nhi…” Y lắc đầu vẫn không muốn buông tay.

Ta cầm tay y, nhẹ nhàng gỡ ra xoay người gọi: “Người đâu!” “Công chúa.” Hai thị vệ lập tức chạy tới.

Ta nói: “Mở cửa.” Bọn họ không chần chừ, nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Đừng đi.” Tay ta bị y kéo lại.

Ta ngoái đầu lại, cười nói với y: “Khanh Hằng, chờ muội.” Từ rất lâu rồi, huynh vẫn luôn bảo vệ muội.

Lần này, hãy để muội bảo vệ huynh.

Ta đưa tay gỡ tay y ra, y muốn đứng lên lại bị hai thị vệ bước lên giữ chặt lại.

Y không hề gọi ta “Tam nhi” chỉ nhìn ta chằm chằm, y không nói lời nào nhưng ta biết y đang đấu tranh.

Ta mở miệng quay sang nói với hai thị vệ kia: “Giúp bản cung chăm sóc y, không được làm y bị thương!” Hai thị vệ vâng dạ, ta mới xoay người đi ra.

Bên ngoài, Tư Âm với vẻ mặt hoang mang lo sợ chạy đến, nhìn thấy ta bình yên vô sự đi ra mới thở phào nhẹ nhõm.

Tấn vương tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Công chúa đã hỏi được chuyện gì rồi?” Ta chỉ nói: “Xin vương gia đưa bản cung đi gặp Cố đại nhân.” Chân mày y nhíu lại, lập tức mở miệng: “Chuyện này…” Ta cười: “Vương gia sợ ông ta lại giở trò hành hung lần nữa à? Chuyện này đơn giản thôi, không mở cửa lao, bản cung đứng ở ngoài cửa nói chuyện với ông ta là được.” Nghe vậy, cuối cùng y mới gật đầu: “Vậy mời công chúa đi theo bổn vương.” Vừa dứt lời, y xoay người đi về phía trước.

Qua một chỗ rẽ đi sâu vào hơn nữa, ta thấy thị vệ canh gác ngày càng đông hơn, xem ra bọn họ sợ có người tới cướp ngục.

Lại đi thêm một đoạn đường nữa, chỉ thấy Tấn vương quay đầu lại nói với ta: “Công chúa, đằng trước chính là nơi giam giữ Cố Địch Vân.” Ta gật đầu nói với Tấn vương: “Vương gia bảo bọn họ lui xuống hết đi, bản cung muốn nói chuyện riêng với ông ta.” Bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, y lại dặn dò ta lần nữa mới xoay người rời khỏi đó.

Ta hít một hơi cất bước đi về phía trước, nhìn thấy Cố đại nhân ngơ ngác ngồi trong góc.

Nghe thấy ta đi tới, ông ta cũng không thèm ngẩng lên nhìn dù chỉ một chút.

Trong phòng giam ánh sáng mờ ảo, ta không nhìn rõ vẻ mặt của ông ta.

Do dự một lúc, cuối cùng ta mở miệng hỏi: “Cố đại nhân, ngài như vậy không phải là đang hối hận khi nãy mình đã lỡ tay chứ?” Ông ta chấn động, bỗng nhiên ngước mắt nhìn ta.

Đã lâu rồi không gặp, dáng vẻ của ông ta tiều tụy rất nhiều, râu ria mọc đầy mặt, khiến ta suýt chút nữa đã không nhận ra.

Một vài tia sáng chiếu lên mặt ông ta, chỉ thấy ông ta hơi nheo mắt, đột nhiên ông ta cười khẩy một tiếng hỏi: “Ngươi là ai?” Ta giật mình, chợt nhớ ra dáng vẻ hiện tại của ta đương nhiên ông ta không thể nhận ra rồi.

Ta liền mỉm cười nói: “Cố đại nhân chưa từng gặp bản cung, đương nhiên không biết.

Bản cung chính là công chúa Trường Phù của Đại Tuyên.” Đôi mắt ông ta hiện lên sự căng thẳng, thuận miệng nói: “Hừ, thật là buồn cười, ngươi là công chúa Đại Tuyên, sao có thể quản chuyện của Thiên triều chúng ta!” Ta vẫn cười: “Nhưng bản cung cũng là Quý phi của Thiên triều.

Gạt thân phận qua một bên không nhắc tới, hôm nay bản cung đến là do hiếu kỳ về đại nhân.

Xưa nay đều nói hổ dữ không ăn thịt con, Cố đại nhân quả khiến bản cung nhìn với cặp mắt khác xưa.

Bản cung còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ hối hận vì lỡ tay của Cố đại nhân, nhưng không ngờ đại nhân lại bình tĩnh như vậy.” Ta biết rất rõ nguyên nhân ông ta làm vậy nhưng vẫn giả vờ không biết gì cả.

Ông ta nặng nề hừ một tiếng, mở miệng: “Sao ta phải hối hận cơ chứ? Đứa con bất hiếu kia theo phe cẩu hoàng đế, nó không xứng làm con cháu Cố gia!” Lúc nghe ông ta nói “Cẩu hoàng đế.” lòng ta không khỏi kinh hãi.

Thảo nào Cố Khanh Hằng nói, Cố đại nhân bây giờ đã không phải là Cố đại nhân mà ta biết ngày trước.

Nếu như lúc đầu nghe tin thích khách và ông ta có liên quan với nhau ta sẽ không tin, nhưng giờ phút này ta đã hoàn toàn tin tưởng.

Chắc hẳn Cố Khanh Hằng cũng không thể nào tin được.

Ta hít một hơi thật sâu, nhìn ông ta mở miệng: “Xem ra Cố đại nhân quả thật không hề hối hận chút nào, ôi, Cố công tử thật đáng thương, tính mạng nguy trong sớm tối mà vẫn còn nhớ tới ngài.” Cuối cùng đáy mắt ông ta cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, ta nhìn thấy tay ông ta siết chặt đám rơm rạ trên mặt đất, thốt lên: “Muốn lừa ta sao? Ngươi còn quá kém.” Chỉ cần chút phản ứng này ta đã có thể xác định chắc chắn suy nghĩ của ta lúc trước, ông ta thật sự không muốn giết Cố Khanh Hằng, ông ta muốn dùng cách của mình để bảo vệ y.

Có điều ông ta không biết, vốn dĩ Hạ Hầu Tử Khâm cũng không có ý giết Cố Khanh Hằng, thật ra ông ta không cần làm những điều thừa này.

Còn khiến Cố Khanh Hằng phải chịu nỗi đau da thịt.

Ta cười khẽ một tiếng: “Bản cung được lợi gì khi gạt ngài chứ? Vừa rồi lúc bản cung mới tới, tiện đường ghé ngang qua đó một chút, thái y nói một đao kia hết sức nguy hiểm, e là y không qua được đêm nay.” Cố Khanh Hằng nói thanh đao kia Cố đại nhân cướp được trong lính canh ngục, như vậy chuyện đó xảy ra chỉ trong chớp nhoáng.

Cố đại nhân yêu con xót ruột, một người dù có bình tĩnh thế nào cũng sẽ bị ta biến thành hoảng hốt.

Ta chỉ là đánh cược một phen, cược xem trong lòng ông ta Cố Khanh Hằng quan trọng tới mức nào.

Nhìn thấy Cố đại nhân “xoạt” một cái đứng bật dậy, xông lên lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói gì?” Ta theo bản năng lùi nửa bước, ta đã hứa với Cố Khanh Hằng sẽ không để mình bị thương, vì thế ta phải cẩn thận hơn.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của ông ta, thời gian dường như quay ngược lại một năm trước, ừ, ngẫm nghĩ quả thực nhanh quá.

“Nó sao rồi?” Ông ta nghiến răng hỏi.

Ta nhíu mày nhìn ông ta, cuối cùng cười: “Xem ra Cố đại nhân vẫn nể tình máu mủ ruột rà, bản cung còn tưởng Cố đại nhân thật sự không quan tâm đến sống chết của y.” Hơi ngừng lại, ta nói tiếp: “Thực ra ý Cố đại nhân thế nào, bản cung còn không hiểu sao? Ngài đâm đao lệch xuống xương sườn ba tấc.

Những người tinh tường đều biết bị đâm dưới xương sườn ba tấc không chết được.

Có điều chắc là khi hành động ngài run tay nên đâm lệch mất rồi.” Nghe ta nói vậy, sắc mặt ông ta càng ngày càng trắng, móng tay cắm sâu vào cửa lao, toàn thân không khống chế được bắt đầu run rẩy.

Môi của ông ta cũng run bắn lên, ta nói tiếp: “Nhưng bản cung biết thật ra ngài muốn cứu mạng y.” Nếu Cố Khanh Hằng thay Hạ Hầu Tử Khâm khuyên giải, ông ta chỉ cần một câu ‘kẻ một lòng hướng về hoàng đế không xứng làm con cháu Cố gia’.

Chính vì thế mới đả thương y, đến sau này Hạ Hầu Tử Khâm biết cũng sẽ tha mạng cho Cố Khanh Hằng, tính toán trong lòng Cố đại nhân chính là vậy.

Có điều ông ta không biết, giam hai cha con bọn họ vào cùng một nơi ngay từ đầu đã là ý của Hạ Hầu Tử Khâm.

Ông ta không nói lời nào, ta lại nói: “Thực ra bây giờ ngài vẫn còn cơ hội cứu mạng y.” Ông ta đột nhiên ngước mắt nhìn ta, lát sau mới mở miệng: “Ngươi muốn nói gì?” Ta suy nghĩ một lát rồi cất tiếng: “Vết thương của y rất nặng, nhưng trong cung có rất nhiều thái y với y thuật cao siêu, chỉ cần dốc sức cứu chữa chắc có thể giữ lại mạng y.

Bản cung đã lệnh cho các thái y chờ sẵn bên ngoài, đợi lệnh bất kỳ lúc nào.

Bản cung vào đây là xem Cố đại nhân có muốn y sống nữa không.” Toàn thân ông ta run lên, nhưng vẫn nghiến răng không nói lời nào.

Ta biết ông ta đang lưỡng lự.

Ta lại nói: “Cố đại nhân nên suy nghĩ nhanh một chút, mạng của con trai ngài giờ đang nằm trong tay ngài.

Sống hay chết chỉ dựa vào một câu nói của ngài.

Nhưng nếu ngài suy nghĩ quá lâu thì lúc đó đến *Đại la kim tiên cũng không cứu được.” * Đại la kim tiên: Phẩm vị cao nhất của tiên giới.

“Hằng nhi…” Ông ta lầm bẩm trong miệng, thình lình nhắm hai mắt lại dường như vô cùng đau khổ.

Ta dồn ép từng bước: “Cố đại nhân vẫn lưỡng lự không biết mình muốn gì sao? Vậy bản cung bảo các thái y lập tức quay về.” Ta vừa xoay người đi, ông ta vội la lên: “Không, đừng…” Ta dừng bước, quay người lại khẽ cười nhìn ông ta: “Cố đại nhân mềm lòng rồi à?” “Đê tiện!” Ông ta trừng mắt nhìn ta, phun ra hai chữ.

Đúng là đê tiện, đây cũng là cách Hạ Hầu Tử Khâm mãi không chịu dùng.

Nhưng việc này do chính Cố đại nhân bắt đầu, ta chẳng qua chỉ tính toán thêm một chút mà thôi.

Hơn nữa, ta còn phải cảm ơn ông ta.

Ta cười: “Cố đại nhân muốn cứu mạng y, bây giờ bản cung cũng muốn cứu y, chẳng lẽ đây không phải là ý nghĩ trong lòng ngài sao?” Hơi ngừng lời, thu lại nụ cười trên mặt, ta trầm giọng: “Vậy bây giờ ngài có thể nói chưa, vì sao phải ám sát Hoàng thượng? Vì sao lại khơi dậy chiến tranh hai nước Thiên triều và Bắc Tề? “Để thái y cứu nó trước!” Ông ta vội vàng nói.

Ta lạnh giọng: “Cố đại nhận trả lời vấn đề bản cung trước đã.” “Ngươi…” Ông ta hung dữ nhìn ta.

Ta không chút hoang mang lo sợ nhìn ông ta: “Y là con của đại nhân, không liên quan tới bản cung.

Tốt nhất Cố đại nhân nên nghĩ cho kỹ, ngài càng khai sớm những chuyện kia thái y sẽ càng chữa trị sớm cho y.” Dù sao bây giờ ông ta cũng không biết ta là ai.

Thân phận Trường Phù thật sự đã giải quyết hết mối quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng, nếu không biện pháp này cũng không dùng được.

Dù sao Trường Phù và Cố Khanh Hằng cũng không chút liên can, nói mặc kệ sống chết của y thì Cố đại nhân sẽ tin.

Ta nhìn ông ta: “Đao kia là do ngài đâm, đâm vào thế nào lòng ngài rõ nhất.” Ông ta yêu con nên nóng lòng sốt ruột, hơn nữa lúc này với mối quan hệ của ta và Cố Khanh Hằng, ông ta không tin cũng phải tin.

Bởi vì không có chuyện ông ta thật lòng muốn Khanh Hằng đi vào đường chết.

Ông ta cứ nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ mâu thuẫn nửa muốn nói nửa không.

“Ta vốn không muốn giết hắn, chẳng qua chỉ muốn làm cho Bắc Tề và Thiên triều khai chiến.” Ta giật mình thốt lên: “Vậy còn chuyện ở Nam Sơn?” Ông ta hừ một tiếng: “Là vì muốn giết Dao phi.” Lòng ta chấn động, ta quả thực không ngờ lần ám sát đó lại nhằm vào Dao phi? Vừa mới hòa thân, Dao phi mà chết dù Bắc Tề có bình tĩnh cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

Chẳng qua khi đó hoàn cảnh quá hỗn loạn, khiến ta đoán nhầm mục tiêu.

Ta vẫn tưởng rằng mục tiêu của thích khách là Hạ Hầu Tử Khâm… Nhìn người trước mặt, ta khó hiểu bèn hỏi: “Vì sao không trực tiếp ám sát Hoàng thượng?” Ông ta bỗng im lặng không nói lời nào nhưng ta lại lờ mờ đoán ra một chút.

Ta lại hỏi: “Người sau lưng đại nhân là Nguyên Trinh hoàng hậu?” Ông ta nặng nề mở miệng: “Ngươi nhầm rồi, sau lưng ta là hoàng tộc Tuân gia!” Lời của ông ta khiến ta chấn động, Tuân gia còn lại bao nhiêu người chứ? Ta ngây người, ông ta lại nói: “Hạ Hầu gia mưu quyền soán vị đoạt ngôi, việc này có thể gạt được người trong thiên hạ nhưng không dối lừa được ta! Ngôi vị Hoàng đế của hắn danh bất chính ngôn bất thuận! Bây giờ người thừa kế chính thống vẫn còn đâu đến lượt hắn!” Ta kinh ngạc thốt lên: “Thái tử tiền triều?” Ta nhớ khi đó Tô Mộ Hàn đã từng nói ngay cả Nguyên Trinh Hoàng hậu cũng không biết tin tức người còn sống, vậy sao Cố đại nhân lại biết? Hay là ông ta vốn không phải người của Nguyên Trinh hoàng hậu? Mà là người của Tô Mộ Hàn? Nghĩ thế ta không kiềm chết được khẽ run lên.

Nhưng chuyện này sao có thể chứ, Tô Mộ Hàn không phải người như vậy.

Phương Hàm nói, Tô Mộ Hàn không bao giờ dùng những thủ đoạn bất chính như vậy.

Cố đại nhân cảnh giác nhìn ta một lát mới cười khẩy: “Công chúa thật thấu hiểu chuyện nội bộ Thiên Triều! Có điều ngay cả ngươi cũng biết Thái tử còn sống, chắc hẳn là vì tên cẩu hoàng đế kia biết.

Hừ bây giờ Bắc Tề thất bại, cũng may Thái tử không rơi vào tay các ngươi! Chỉ cần Thái tử còn sống một ngày thì sẽ có ngàn vạn người theo gót ta nguyện lòng trung thành với Vương triều Tuân gia!” Hóa ra ông ta muốn khơi dậy chiến tranh Bắc Tề là muốn mượn tay Bắc Tề làm suy yếu thế lực của Thiên triều, sau đó thừa dịp khởi binh, quân đội này đương nhiên là người Nam Chiếu.

Có điều Nam Chiếu cũng không ngờ, Hạ Hầu Tử Khâm đã chuẩn bị đối sách từ lâu.

Ta hít một hơi thật sâu hỏi ông ta: “Tin Thái từ tiền triều còn sống là do Hoàng hậu Nguyên Trinh nói cho đại nhân biết?” Ông ta lạnh lùng nhìn ta, mở miệng châm chọc: “Vậy thì sao nào?” Ta lại nói: “Cũng chính nàng ta nói cho ngài biết, giang sơn Hạ Hầu gia có được là dựa vào thủ đoạn bất chính?” Ông ta nhíu mày không đáp lại.

Ta nghĩ ta đã đại khái đoán được dụng ý của Hoàng hậu Nguyên Trinh.

Chỉ có dùng danh hiệu Thái tử mới có thể khiến các lão thần ngày trước của hoàng đế Gia Thịnh mưu phản.

Còn nàng ta là một người con gái, lại là công chúa đã xuất giá thì không có tư cách.

Nếu Thái tử không chết và nàng ta là tỷ tỷ của Thái tử thì chỉ cần tùy ý bịa đặt một câu chuyện, cuối cùng Hạ Hầu gia năm đó đương nhiên biến thành kẻ phóng hỏa giết người.

Nhưng nàng ta không biết Tô Mộ Hàn còn sống, vì thế ta kết luận chẳng qua nàng ta muốn lừa gạt sự tín nhiệm của Cố đại nhân.

Đến lúc đó, mượn tay Bắc Tề làm suy yếu thực lực Thiên triều, Nam Chiếu nhân cơ hội đó xuất binh… Nguyên Trinh hoàng hậu muốn Nam Chiếu chiếm cứ lãnh thổ của Thiên triều.

Có phải Hạ Hầu Tử Khâm đã nhìn thấu điều này nên hắn mới nói, không thể giữ lại Nam Chiếu được? Nguyên Trinh Hoàng hậu và Hoàng đế Nam Chiếu đều không phải kẻ dễ ức hiếp.

Cố đại nhân quá trung thành nên bị Hoàng hậu Nguyên Trinh dễ dàng sắp đặt.

“Mau truyền Thái y khám cho nó!” Cố đại nhân vội vàng kêu lên.

Ta nhìn ông ta, lại hỏi: “Thư ngài và Nguyên Trinh hoàng hậu trao đổi để ở đâu?” Ông ta nghiến răng: “Cứu nó trước!” Ta bình thản nhìn ông ta khẽ cười: “Muốn cứu y, tốt nhất Cố đại nhân nên nói nhanh một chút.

Ta hỏi thư ở nơi nào?” “Cứu nó trước!” Lần này ông ta không còn vẻ nhân nhượng nữa.

Ta khẽ nhếch miệng cười, xoay người đi ra.

“Cứu nó…” Phía sau vẫn vang lên giọng Cố đại nhân.

Ông ta thật sự lo sợ Khanh Hằng gặp chuyện không may.

Nhưng thật ra ta đã đoán được ông ta giấu thư ở chỗ nào, ngày ấy Hạ Hầu Tử Khâm đến Cảnh Thái cung vốn đã ngầm nói cho ta biết rồi.

Chỉ có điều hắn muốn Cố Khanh Hằng tự đi tìm, muốn dùng lý do này tha mạng cho Cố Khanh Hằng.

Lập công chuộc tội, rất hay đúng không nào? Ta hỏi nhiều như vậy đơn giản vì muốn biết rõ nguyên nhân Cố đại nhân tạo phản.

Bây giờ tất cả đều sáng tỏ, tất cả là do Nam Chiếu lòng muông dạ thú.

Khi Tấn vương đến đây, chưa đợi y mở miệng ta đã giành nói trước: “Thư thông đồng với địch ở nơi nào, Cố Khanh Hằng biết.” Tấn vương đương nhiên kinh ngạc nhưng thấy dáng vẻ chắc chắn của ta cũng không nói thêm gì nữa.

Ta bảo mọi người lui ra như trước, một mình đi vào.

Cố Khanh Hằng thấy ta vào, bất chấp thân thể đang bị thương nhoài tới, ta vội đỡ y khẽ trách cứ: “Huynh đã bị thương còn không mau nằm xuống?” Y nhìn ta chăm chú rồi mới nói: “Huynh rất lo lắng, hận không thể ra ngoài tìm muội.

Thật may muội nguyên vẹn trở về.” Cố Khanh Hằng không đứng nổi, ta đưa tay dìu y ngồi xuống mép giường, mới phát hiện máu đã thấm ướt đẫm lớp băng quấn trên vết thương.

Ta hoảng sợ, vội kêu lên: “Vết thương nứt ra rồi!” Nhưng y dường như không hề đau đớn, kéo tay ta lắc đầu nói: “Không sao cả.” Nói xong đưa tay đè vết thương lại.

Ta vội đứng dậy, thuận miệng nói: “Muội đi truyền Thái y.” “Không.” Y kéo tay ta không buông, khẩn cầu: “Muội giúp huynh cầu xin Hoàng thượng, xin người tha mạng cho cha huynh.” Ta ngoái đầu lại nhìn y, cười khổ: “Dù ông ấy đối xử với huynh như vậy, huynh vẫn không buông tay được đúng không?” Ta hiểu Cố Khanh Hằng chưa bao giờ biết thù hận, y thật sự khiến ta vô cùng đau lòng.

Y cúi thấp đầu nói: “Hoàng thượng chỉ nghe lời muội, lời những người khác người đều bỏ ngoài tai.” “Nhưng huynh cũng biết tính tình Hoàng thượng, dù sao chúng ta cũng phải chừa chút thể diện cho người chứ ?” Y dường như hoảng sợ ngước mắt nhìn ta, ta mím môi cười: “Thể diện của Hoàng thượng nằm trong tay huynh.” Y càng kinh ngạc, không đợi y hỏi ta nói thẳng: “Đừng lo lắng, sao cha huynh có thể thực sự giết huynh cơ chứ?” Bọn họ, một người yêu con trai nóng lòng rối loạn, một người đối mặt với người phụ thân vẫn hằng kính trọng yêu thương nên mới càng thêm đau lòng tuyệt vọng.

Đáy mắt y dần dần tràn ngập niềm vui mừng, cắn răng hỏi: “Là thật chứ?” Ta gật đầu chắc chắn: “Muội đã lừa huynh bao giờ chưa?” Rốt cuộc y cũng cười rộ lên.

Ta mở miệng: “Trước tiên để Thái y tới khám cho huynh đã.” Lần này y cũng không từ chối nữa.

Thái y tới, cởi y phục của y ra, thay thuốc cho y rồi lấy băng quấn lại mới lui xuống.

Sắc mặt y tái nhợt nhưng tinh thần rất tốt.

Ta tiến lên phía trước nói: “Ý của Hoàng thượng là muốn huynh hỏi cha huynh tung tích những bức thư thông đồng với địch, sau đó dựa vào việc huynh lập công chuộc tội, đặc xá miễn tội chết cho huynh,” Cố Khanh Hằng gật đầu: “Huynh biết, thế nhưng cha huynh mãi không chịu nói.” Ta khẽ cười: “Vừa rồi muội đến ông ấy nói rồi.” Y như không thể tin nổi nhìn ta vui vẻ hỏi: “Thật chứ?” “Thật.” Ta gật đầu đáp lời, cúi người nói với y: “Nhưng mà, muội muốn huynh tự dẫn người đi lấy.

Ta sẽ công bố ra bên ngoài, Cố đại nhân đã nói việc này cho huynh, còn huynh thì bỏ gian tà theo chính nghĩa.” Y khẽ thở dài một hơi: “Tam nhi, muội thật biết cách giải quyết.” À, đây không phải cách của ta mà là Hạ Hầu Tử Khâm vốn dĩ không muốn giết y.

Còn về phần Cố đại nhân thì hoàn toàn là nể mặt Cố Khanh Hằng.

Ta cúi người thì thầm bên tai Cố Khanh Hằng.

Ánh mắt y tràn ngập sự kinh ngạc: “Ở đó ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.