Nhìn sắc mặt vô cùng kinh ngạc của Khanh Hằng, ta lại từ từ nở nụ cười.
Y khẽ cử động muốn đứng lên, ta vội vã ngăn lại chỉ nghe y nói: “Vậy huynh sẽ đi ngay bây giờ.”
Ta vội lắc đầu: “Không, bây giờ sao huynh có thể đi được? Ít nhất, phải dưỡng thương cho thật tốt trước đã.”
“Nhưng huynh không chờ được.” Y nhíu mày đáp.
Ta gật đầu, sao ta lại không biết cơ chứ nhưng ta quan tâm sức khỏe của y hơn.
“Tam nhi…”
Y còn muốn nói điều gì đó, ta đã cắt ngang lời y: “Khanh Hằng, huynh phải nhớ cho kỹ, Hoàng thượng cố tình buông tha cho mọi người, đó là long ân vô cùng lớn.” Nếu không một quân vương sẽ không có sự nhân từ này.
Theo ý của ta phải xử tử Cố đại nhân.
Chỉ là nhìn người trước mặt, ta luyến tiếc Cố Khanh Hằng.
Còn Hạ Hầu Tử Khâm, hắn có thể nhớ ơn cứu mạng của Cố Khanh Hằng với mình đã xem như vượt quá sự nhẫn nại của hắn rồi.
Ta nhìn y nói tiếp: “Vì thế huynh phải giữ gìn thân thể cho thật tốt, việc này không thể nóng vội.” Ta chỉ sợ ở Hoàng đô còn cá lọt lưới, e rằng đến lúc đó bọn họ nhìn thấy Cố Khanh Hằng sẽ không bỏ qua cho y. Dù sao, bọn họ cũng không phải là Cố đại nhân, không có tình thâm phụ tử một lòng bảo vệ con.
Cuối cùng y cúi đầu, cắn răng không nói thêm gì nữa.
Ta thở dài, cất tiếng: “Những ngày này huynh phải chịu oan ức rồi nhưng sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.”
Một lát sau mới thấy y gật đầu.
Lúc ra ngoài, ta dặn dò thị vệ trông chừng y thật kỹ, lại bảo thái y mỗi ngày đến xem bệnh.
Tấn vương tiễn ta ra khỏi thiên lao, không khỏi nhíu mày hỏi: “Bản vương không biết rốt cuộc bức thư được giấu ở đâu?”
Ta cười khẽ: “Việc này vương gia không cần lo lắng, Hoàng thượng nói nếu như Cố Khanh Hằng có thể lập công chuộc tội thì hãy mượn cơ hội này. Đợi vết thương của y có chuyển biến tốt hơn, Hoàng thượng sẽ tự sắp xếp.”
Trong đôi mắt y thoáng hiện chút kinh ngạc nhưng không cố bàn về vấn đề này nữa. Một lát sau, lại nghe y hỏi: “Công chúa hồi cung luôn sao?”
Ta do dự nhìn y có chút khó hiểu rồi khẽ gật đầu: “Đương nhiên. Nếu không vương gia cho rằng bản cung nên đi đâu?”
Y mỉm cười lắc đầu: “Bản vương không có ý này.” Y cúi xuống lại tiếp lời: “Khi đó, nghe nói công chúa thống lĩnh quân đội đánh bại Bắc Tề, bản vương còn suy nghĩ, rốt cuộc là người nữ tử như thế nào mới có tư thế oai hùng như vậy.”
Ta quay đầu lại nhìn y, lạnh nhạt trả lời: “Bây giờ nhìn thấy rồi vương gia cho rằng bản cung là người thế nào?”
Y cười xấu hổ: “Thật ra bản vương cảm thấy, công chúa không giống người thâm tàng bất lộ, thật khiến bản vương bội phục.”
Ta cười nhạt không nói gì, chỉ vịn tay Tư Âm đi lên phía trước. Vốn dĩ muốn mượn lời nói bóng gió về chuyện Vãn Lương nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn nên thôi. Phương Hàm cũng đã mất, bất luận lúc trước Vãn Lương có giúp Phương Hàm lừa gạt ta hay không, ta cũng không nhàn rỗi tra cứu nữa.
Hãy để lòng ta giữ lại một phần tốt đẹp nhất.
Nghĩ như vậy khóe miệng ta cong lên, vịn tay Tư Âm đi vào loan kiệu.
Dựa vào tấm đệm mềm mại, tay ta khẽ nắm chặt.
Nếu ta đoán không lầm nơi giấu bức thư chính là vùng ngoại ô Hoàng đô, căn cứ bí mật huấn luyện thích khách.
Hạ Hầu Tử Khâm nói đã lục soát trong ngoài Cố phủ rất nhiều lần, đều không có kết quả. Hắn còn nói đã nghĩ đến không phải ở Cố phủ, mà giấu ở nơi khác.
Hắn nói câu đó là muốn ám chỉ cho ta biết. Chẳng qua, hắn muốn mượn cơ hội này giữ Cố Khanh Hằng lại. Cố đại nhân không chịu khai nhưng thực ra Hạ Hầu Tử Khâm đã đoán được. Chỉ là hắn không muốn nói thẳng ra mà như ta nói bọn ta phải trả lại thể diện của hắn.
Hít một hơi thật sâu, ta rất cảm kích việc Hạ Hầu Tử Khâm có thể đối đãi với Cố Khanh Hằng như vậy.
Hồi cung, ta về thẳng Cảnh Thái cung nghỉ ngơi.
Lúc đi vào, ta nhìn thấy Tường Thụy đang đi ra từ tiền viện, thấy ta trở về y vội vàng hành lễ.
Thái độ y đối với ta chỉ khá hơn trước một chút, ta không biết có phải bởi vì lúc trước ta nói những lời kia với y hay không. Từ lúc chuyện của Phương Hàm qua đi, ta không ngừng hoài nghi với tất cả bọn họ, còn bây giờ lại chỉ làm ta cảm thấy không yên lòng.
Lúc đi ngang qua trước mặt, y đột nhiên gọi ta: “Công chúa.”
Ta giật mình, nghe tiếng y chạy vòng qua cúi đầu nói với ta: “Công chúa, hôm nay nô tài nghe nói Thục phi nương nương muốn đày Thẩm tiệp dư vào lãnh cung, nhưng Hoàng thượng lại… không đồng ý.”
Lời của y làm ta kinh ngạc.
Chuyện Diêu thục phi đày Thẩm tiệp dư vào lãnh cung đêm qua ta đã biết. Ta vốn tưởng rằng mặc dù nàng ta không có thánh chỉ nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã giao việc này cho nàng ta xử lý thì thánh chỉ kia chẳng qua chỉ là thủ tục. Nhưng ta không nghĩ Hạ Hầu Tử Khâm lại không đồng ý?
Ta vội hỏi: “Vậy bây giờ Thẩm tiệp dư ở đâu?”
“Tạm thời bị giam giữ ở Tốc Ba cư, Hoàng thượng muốn có thời gian suy nghĩ thêm.” Y vẫn cúi đầu trả lời như trước.
Ta mím môi, hành động này của Hạ Hầu Tử Khâm thật khiến người khác khó hiểu.
Ta đứng trước mặt y, lạnh nhạt hỏi: “Vì sao phải nói với bản cung việc này?”
Tường Thụy nhỏ giọng đáp: “Nô tài cho rằng công chúa muốn biết.”
Chẳng biết tại sao những lời này của y lại khiến ta nhớ đến chuyện trước kia. Khi đó bất kể có chuyện gì, bọn họ cũng chủ động trở về nói cho ta biết. Bọn họ đều là tai mắt của ta trong hậu cung.
Viền mắt ta nóng lên, chẳng biết từ lúc nào chuyện đã dần dần thay đổi đến như vậy, thay đổi quá nhiều nên chính bản thân ta cũng không phát hiện được sao?
Quay mặt đi, ta mở miệng: “Bản cung biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Y không chần chờ, gật đầu vâng dạ, rồi quay người lui xuống.
Tư Âm theo ta vào phòng, đóng cửa lại mới nhỏ giọng nói với ta: “Sao việc này Hoàng thượng lại làm bẽ mặt Thục phi nương nương cơ chứ?”
Lời của nàng làm ta kinh ngạc.
Đúng rồi là ta hồ đồ, ta nên đoán ra hành động của Hạ Hầu Tử Khâm rất khác thường, làm vậy cũng là trực tiếp làm bẽ mặt Diêu Thục phi. Theo lý mà nói, hắn đã giao việc này cho Diêu Thục phi xử lý thì không nên xuất hiện tình huống như thế.
Là nguyên nhân gì khiến hắn làm như vậy?
Càng nghĩ ta càng không tìm được kết quả.
Tối ngày hôm đó lại truyền đến tin tức nói Thẩm tiệp dư cuối cùng cũng bị đày vào lãnh cung.
Lúc Tư Âm nói đến việc này, vẻ mặt coi như đó là chuyện đương nhiên.
Còn ta lại trầm mặc.
Nhưng suy nghĩ một lúc lâu, ta lại cảm thấy cùng là đày Thẩm tiệp dư vào lãnh cung, vậy vì sao trước đó phải làm hoãn lại nửa ngày?
Tay ta run lên, không phải Hạ Hầu Tử Khâm muốn suy nghĩ mà là không thể để Thẩm tiệp dư vào lãnh cung. Bởi vì trong lãnh cung còn có một người khác.
Nếu như ta đoán không sai thì đó chính là —– Dao phi!
Ta bất ngờ đứng lên, Tư Âm hoảng sợ, vội bước lên phía trước hỏi: “Công chúa sao vậy?”
Ta vội định thần lại mới phát hiện mình đã thất thố.
Ta nên sớm nghĩ ra Hạ Hầu Tử Khâm còn có thể giấu Dao phi ở đâu nữa? Đêm hôm đó, hắn vội vội vàng vàng đưa Triêu Thần đến thay thế, lúc đó vốn không hề chuyển người đi nơi khác. Trong cung, nơi duy nhất có thể giấu người cũng chỉ có lãnh cung mà thôi.
Nơi đó cách chính điện một quãng khá xa.
Điều quan trọng nhất bây giờ không hề có ai.
Về phần làm thế nào để khiến Dao phi yên phận ở trong đó, ta nghĩ đương nhiên hắn sẽ có thủ đoạn của hắn.
Vì thế hôm nay hắn mới không thể để Thẩm tiệp dư vào, nếu không tất cả đều giáp mặt.
Hạ Hầu Tử Khâm muốn giữ lại tính mạng của Dao phi, đã giấu lâu như vậy giờ đương nhiên vẫn muốn giấu tiếp.
Mà việc này ta cũng không tính hỏi, có lẽ lần này chắc sẽ đưa nàng ta xuất cung. Về phần nàng ta đi đâu, đương nhiên Hạ Hầu Tử Khâm đã quyết định. Nhưng bất luận thế nào, đời này kiếp này nàng ta cũng không thể hồi cung được nữa, càng không có chuyện sẽ xuất hiện cùng hắn ở bất kỳ nơi nào.
“Công chúa…” Tư Âm thấy ta không nói lời nào, lại khẽ gọi ta.
Ta mím môi cười, lắc đầu nói: “Không có gì, ta chỉ hơi mệt muốn nghỉ ngơi một lát.”
Xoay người đi đến bên giường nằm xuống.
Tư Âm giúp ta đắp chăn, thổi tắt đèn trong phòng chỉ giữ lại một ngọn đèn nhỏ ở góc phòng rồi khẽ kéo cửa đi ra ngoài. Ta nằm trên giường suy nghĩ gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, không thể nào ngủ được.
Ta lo lắng vết thương trên người Cố Khanh Hằng, ta biết nếu hôm nay đã khuyên như vậy thì y sẽ nghe ta, sẽ chờ đợi, nhưng ta cũng biết trong lòng y không dám tin chắc. Khẽ thở dài một tiếng, ta lại không thể ở bên cạnh chăm sóc y.
Nghiêng người lại, ta nhìn thấy một bóng dáng mông lung trong tẩm cung, chẳng biết tại sao bỗng nhiên ta lại hoảng hốt.
Ta như nghe được tiếng bước chân từ phía xa xa lại gần, thoáng chút ngạc nhiên cánh cửa đã bị đẩy ra. Nương theo ánh sáng mờ ảo, bộ long bào màu vàng kia lại chói mắt đến lạ thường. Ta vội vàng ngồi dậy đúng lúc hắn đưa tay lên, cánh cửa phía sau được người khác nhẹ nhàng khép lại.
Hắn tiến lên mở miệng hỏi: “Sao còn chưa ngủ? Trẫm đã cố gắng không gây tiếng động, sợ đánh thức nàng.”
Ta cũng không đáp chỉ hỏi lại: “Sao trễ thế này Hoàng thượng còn qua đây?”
Hắn cười một cách miễn cưỡng: “Trẫm không ngủ được.”
Ta giật mình đã thấy hắn cởi giày leo lên giường, ta giúp hắn cởi long bào, hắn nghiêng người vòng tay sang ôm lấy ta.
“Hoàng thượng…” Ta cúi đầu gọi hắn.
Hắn khẽ lắc đầu, vùi mặt vào cổ ta thì thầm: “A Tử, trong lòng trẫm rất rối loạn.”
Ta lấy chăn đắp lên người hắn: “Hoàng thượng lo lắng chuyện gì?”
Hắn không đáp.
Ta để mặc hắn ôm không nói lời nào.
Một lúc sau, ta cho rằng hắn đã ngủ lại nghe hắn đột nhiên hỏi: “Hôm nay nàng đến thiên lao, tình hình bên đó sao rồi?”
Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng không mở mắt chỉ hít thở nhè nhẹ.
Sau đó ta trả lời: “Không bị thương quá nặng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Phía Cố đại nhân thiếp cũng đã hỏi qua, nói chung là đã biết nơi giấu lá thư.”
Lông mi hắn khẽ động đậy nhưng vẫn không mở mắt ra, chỉ khẽ cười rồi nói: “Không hổ danh là A Tử của trẫm.”
Ta mỉm cười: “Đó cũng phải cám ơn Hoàng thượng, cám ơn tấm lòng của Hoàng thượng.”
Hắn có chút đắc ý đáp lại: “Đừng tưởng rằng nàng tâng bốc trẫm thì sau này chuyện gì trẫm cũng sẽ chiều theo nàng.”
Ta không nhịn được khẽ cười rồi nói: “Hoàng thượng không cần chiều theo ý thiếp, những gì Hoàng thượng đã làm, thiếp đã vô cùng cảm kích và Khanh Hằng cũng vậy.”
Cánh tay hắn ôm ta chặt hơn, hắn thở dài: “Trẫm luôn luôn sợ mình làm không tốt.”
Trong lòng ta chua xót, ôm chặt người hắn khẽ cất tiếng: “Hoàng thượng làm rất tốt.” Lúc nói chuyện, ta nghĩ đến chuyện hôm nay Thẩm tiệp dư bị đày vào lãnh cung, đương nhiên cũng nhớ đến chuyện của Dao phi.
Ta cắn môi, thiết nghĩ không nên hỏi việc này.
Đêm về rất khuya ta mới ngủ được.
Ngày hôm sau, người bên cạnh thức dậy lúc nào ta cũng không hề hay biết. Có chút mất mát, xem ra ta đã quá mệt mỏi nên mới ngủ sâu như vậy.
Thiên Phi bị giam lỏng còn cấm không cho bất kỳ ai đến thăm hỏi. Mặc dù Thiên Lục đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể làm được gì. Nàng ta cũng không đến Cảnh Thái cung nữa, qua chuyện đến cầu xin cho Cố Khanh Hằng lần trước nhưng ta không đồng ý, với tính cách của nàng ta sẽ không có lần thứ hai.
Ba ngày sau, ta nghe nói Cố Khanh Hằng dẫn người đến căn cứ bí mật huấn luyện thích khách kia.
Lúc tin tức đó truyền đến, ta đang nằm trên chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi. Tư Âm gấp gáp chạy vào, cười hớn hở với ta: “Công chúa, người thực sự là thần! Nô tì nghe nói Hoàng thượng đã tìm được thứ muốn tìm rồi! Vừa rồi Tấn vương vào cung, lúc này chắc đang ở Ngự thư phòng thảo luận với Hoàng thượng!”
Tư Âm không biết Hạ Hầu Tử Khâm muốn tìm thứ gì, nhưng khi nghe nàng nói như vậy ta cũng tin thực sự đã tìm được rồi.
Ta khẽ thở dài, cũng may ta và hắn suy đoán không sai.
Lại một ngày nữa trôi qua, ta nghe nói thánh chỉ đã được ban xuống.
Cố Khanh Hằng lập công chuộc tội vì vậy được miễn tội chết, tước chức quan đại học sĩ của Cố đại nhân, không tuyển dụng người họ Cố trong vài đời. Mà lúc Cố Khanh Hằng trở về chưa khôi phục chức vị chủ tướng Hoàng đô, đương nhiên lúc này cũng bị tước vị.
Ta cũng không biết trong lòng của Hạ Hầu Tử Khâm đang tính toán gì.
Nhưng đã hơn bốn ngày nay hắn không đến Cảnh Thái cung, dù ta muốn hỏi cũng không có cơ hội. Ta nghĩ lúc này hắn đang đề phòng chặt chẽ, đợi đến khi chuẩn bị thỏa đáng xong đến lúc đó chiến tranh với Nam Chiếu sẽ bắt đầu ngay.
Ta đợi ở Cảnh Thái cung thêm hai ngày, nghe nói hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm triệu kiến Cố Khanh Hằng vào cung. Ta rất kinh ngạc, vì sao đột nhiên triệu kiến y? Khi nghe Tư Âm nói xong, ta liền đi ra ngoài.
Tư Âm vội đuổi theo ta: “Công chúa có cần chuẩn bị loan kiệu không?”
Ta nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không cần.” Dứt lời, ta cũng không nhìn nàng ta bước tiếp ra ngoài.
Tư Âm chạy lên nhỏ giọng nói: “Công chúa, người đi chậm một chút.”
Đi được một đoạn đột nhiên ta dừng bước, ngẫm nghĩ lại thì vẫn nên đi hướng khác. Bất luận Hạ Hầu Tử Khâm triệu kiến Cố Khanh Hằng vì chuyện gì, ta cũng không thể trực tiếp đến Ngự thư phòng. Hậu cung không được tham gia vào chính sự, huống chi bây giờ ta vẫn chưa phải là phi tử của hắn.
Đứng trên hành lang, ta trông thấy Cố Khanh Hằng bước ra từ Ngự thư phòng, đương nhiên phải đi ngang chỗ này. Như vậy, chỉ cần ta chờ ở đây là được.
Quả nhiên, chờ một lúc thì thấy Cố Khanh Hằng đi đến, ta quay lại bảo Tư Âm đứng chờ ở đây, còn ta bước đến đón trước. Cố Khanh Hằng ngước mắt nhìn ta bỗng kinh ngạc, không tự chủ được bước chân nhanh hơn.
Y tiến lên hành lễ với ta: “Công chúa.”
Ta vội nói: “Không cần đa lễ.” Nhìn kỹ thì thấy sắc mặt của y cũng không tốt lắm, ta lo lắng hỏi: “Vết thương trên người huynh thế nào rồi?”
Y giật mình, lập tức lắc đầu: “Không sao cả.”
Nghe vậy trong lòng ta cũng dịu đi, ta nhìn y: “Hoàng thượng làm thế chẳng qua là tạm thời thôi, đến lúc thích hợp sẽ mượn cơ hội đề bạt huynh lần nữa.”
Y lại khẽ cười, lắc đầu nói: “Lúc trước tiến cung chỉ vì muốn bảo vệ muội an toàn, bây giờ xem ra muội không cần ta nữa. Thật ra chỉ cần muội sống tốt, ta ở đâu đều như nhau.”
Sống mũi ta cay cay, nhớ lúc đó ta muốn y xuất cung nhưng y sống chết cũng không chịu, nói là bởi vì ta chưa sống tốt thế nên y mới ở lại. Bây giờ, y lại nói như vậy…
Thật ra, ta đã sống khá tốt, nếu không phải y kiên quyết muốn tiến cung thì đương nhiên ta cũng tôn trọng ý kiến của y.
Chỉ vì ngay từ đầu ta đã biết, tính tình của y hoàn toàn không thích hợp với cuộc sống như thế.
Ta miễn cưỡng đáp lại: “Lúc trước thật vất vả cho huynh.”
Y lắc đầu: “Tại sao lại vất vả? Là vui vẻ.”
Khóe miệng khẽ cười, cho đến bây giờ y vẫn như vậy mọi chuyện đều hướng về ta, ngay cả nói chuyện cũng thế.
Khẽ hít vào, ta mỉm cười hỏi: “Vì sao Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến huynh?”
Y cười thản nhiên: “Cũng giống như muội, người muốn trấn an ta. Nhưng trong lòng ta đâu có để tâm như vậy. Cha ta phạm tội chết, Hoàng thượng đã nể mặt ta không giết ông ấy, ta còn gì bất mãn nữa? Hơn nữa, bây giờ muội đã sống tốt, trong lòng ta rất vui.”
Ta gật đầu, Cố Khanh Hằng là một nhân tài, Hạ Hầu Tử Khâm biết điểm này nên cho đến bây giờ mọi thứ đều rất rõ ràng, phân minh.
Vừa định nói chuyện, ta liền thấy cách đó không xa có hai người đang vội vã chạy đến.
Lúc gần đến chỗ chúng ta, một người có vẻ mặt hoang mang, không cẩn thận vấp ngã ngay chỗ rẽ.
Công công dẫn y vội vàng kêu lên: “Ôi trời, còn không nhanh lên một chút!”
Ta tiến lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thái giám kia quay đầu lại thấy là ta, bỗng chốc úp úp mở mở không biết có nên nói hay không. Ta lại thấy Cố Khanh Hằng biến sắc, vội vã bước lên, kéo áo người ngồi trên mặt đất, cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta nhìn lại mới thấy người ngồi trên mặt đất không mặc trang phục trong cung, chỉ đưa mắt nhìn đã nhận ra là gia đinh của Cố phủ!
Lòng ta bỗng nhiên nặng trĩu, dâng lên một dự cảm không lành.
Người gia đinh kia run rẩy, thấy người trước mặt là Cố Khanh Hằng thì càng run hơn. Giọng y run run: “Thiếu… Thiếu gia, lão gia xảy ra chuyện rồi! Lão gia…”
“Chuyện gì?” Thân thể Cố Khanh Hằng run lên, nghiêm nghị hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Gia đinh kia run rẩy nói không ra lời, ta lại nghe công công bên cạnh nói: “Cố lão gia đã chết.”
Đầu ta “ong” lên một tiếng, Cố Địch Vân đã chết.
Vẻ mặt Cố Khanh Hằng bỗng chốc trở nên trắng bệch, y bỗng nhiên xoay người lại hét lên với vị công công kia: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
Công công kia bị y làm hoảng sợ đến xanh mặt, nhất thời không thốt nổi một câu.
Cố Khanh Hằng run rẩy, đột nhiên xoay người chạy thật nhanh về phía trước. Ta kinh hãi, vội gọi: “Còn không mau đuổi theo! Phái người xuất cung đi theo y!”
Công công bên cạnh vội hoàn hồn, vâng dạ rồi đuổi theo. Người gia đinh ở Cố phủ run rẩy há hốc miệng đứng dậy tính bỏ đi, ta quát y: “Không cần đuổi theo, ngươi đi với bản cung đến gặp Hoàng thượng!” Ta muốn nghe y kể lại sự việc.
Y giật mình ngoái đầu đưa mắt nhìn ta, còn ta đã nhanh chóng bước đi về phía Ngự thư phòng.
Bên ngoài Ngự thư phòng, Lý công công thấy ta vội vã đi đến, vội bước lên nghênh đón: “Công chúa, công chúa, Hoàng thượng lúc này… Ôi. Công chúa…”
Ta không kịp nghe y nói chỉ đáp: “Đi bẩm báo, bản cung có việc gấp!”
Lý công công thấy dáng vẻ của ta thì hoảng sợ, vội vàng gật đầu xông vào bên trong. Sau đó nhanh chóng đi ra nói với ta: “Mời công chúa.”
Ta quay đầu lại nhìn gia đinh của Cố phủ, mở miệng nói: “Theo bản cung vào trong!”
Bên trong, ta bất ngờ nhìn thấy Tấn vương cũng ở đó.
Hạ Hầu Tử Khâm ngước nhìn ta, lại nhìn đến gia đinh của Cố phủ, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Người phía sau ta run run quỳ xuống, dập đầu hành lễ: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tấn vương cũng kinh hãi liền hỏi: “Y là ai?”
Ta ngước mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, không kiềm được phải bước lên cắn răng nói: “Gia đinh của Cố phủ tiến cung, nói là Cố Địch Vân đã chết.”
Lời vừa nói ra, hai người đối diện ta đều lộ vẻ kinh ngạc. Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm thay đổi, đặt vật đang cầm trong tay xuống, bước nhanh đến trầm giọng hỏi: “Cố Địch Vân đã chết?”
Đúng, ta cũng không tin.
Ta ngoảnh lại nhìn người đang quỳ trên mặt đất, y vẫn cúi đầu như trước, toàn thân không ngừng run rẩy, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Ta nhìn y nói: “Hoàng thượng hỏi ngươi đấy, còn không mau bẩm báo tỉ mỉ tình hình!”
“Vâng, vâng!” Người gia đinh vẫn cúi đầu: “Hôm nay, lúc quản gia đến đưa cơm cho lão gia thì phát hiện… Phát hiện lão gia đã chết ở trong phòng…”
Hai tay ta bất giác nắm chặt lại, nghe Hạ Hầu Tử Khâm nghiêm nghị hỏi: “Chết như thế nào?”
“Bị… Bị giết.” Y run rẩy đáp.
Ta cảm thấy căng thẳng, có người ám sát! Nhưng ta không thể hiểu được, Hạ Hầu Tử Khâm đã tước chức quan của Cố Địch Vân, cũng đã tìm được những bức thư ông ta thông đồng với địch, vậy vì sao còn có người muốn giết ông ta diệt khẩu?
Như vậy, chẳng phải là làm điều thừa thãi sao?
Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm chợt trở nên tái nhợt, một lúc lâu sau cũng không nói câu nào.
Tấn vương nói với người quỳ trên mặt đất: “Lui xuống đi.”
Người nọ mới có phản ứng, vội vàng dập đầu xin cáo lui.
Tấn vương lại gọi vọng ra ngoài: “Người đâu!”
Lý công công đẩy cửa tiến vào, nghe Tấn vương trầm giọng nói: “Lập tức phái người đến Cố phủ, phong tỏa tin tức Cố Địch Vân bị giết!”
Nghe giọng nói khác thường của y, Lý công công biến sắc vội vàng vâng dạ rồi lập tức đi thi hành mệnh lệnh.
Mà ta bỗng nhiên có một dự cảm không lành. Dường như có chuyện gì đó, bọn họ đều đã biết duy chỉ có mình ta là không biết.
Rồi ta lại nghĩ đến những ngày gần đây, Hạ Hầu Tử Khâm đều bận rộn ở Ngự thư phòng, chưa bao giờ đến Cảnh Thái cung, ta cũng không biết rốt cuộc hắn gấp gáp chuyện gì. Hôm nay, lại thấy Tấn vương cũng đang ở Ngự thư phòng, hai người họ đóng kín cửa, nhất định là đang thương lượng chuyện quan trọng.
Nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm chợt lui lại một bước, Tấn vương vội nói: “Hoàng thượng…”
Hắn giơ tay lên ra hiệu y không cần lên tiếng.
Tấn vương lại cúi đầu nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội.”
Hắn cười lạnh một tiếng lắc đầu: “Cuối cùng, Quang Nỗ đã đánh giá thấp bọn họ.”
Nghe xong những câu bọn họ vừa nói ta cảm thấy mơ hồ, khó hiểu nhìn hai người trước mặt, cuối cùng không nhịn được, ta hỏi: “Hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn do dự một chút rồi mới xoay người lấy bức thư trên bàn đưa cho ta, khẽ nói: “Nàng tự xem đi.”
Ta đưa tay nhận lấy, mắt nhìn mặt bàn phía sau hắn, trên đó còn có rất nhiều phong thư như thế. Nhìn kỹ thì thấy có phong thư đã mở, có phong thư vẫn còn dấu niêm phong. Phong thư trong tay ta cũng mới được mở ra chưa bao lâu.
Chần chờ một lát, cuối cùng ta lấy lá thư bên trong ra.
Ta mở ra nhìn thấy trên lá thư chỉ có mấy dòng, ý tứ rất rõ ràng. Đó chính là bốn năm trước, Hạ Hầu gia mưu đồ soán vị phóng hỏa Đông cung, nhưng hiện tại Thái tử vẫn còn sống, kêu gọi những trung thần trung thành với vương triều của Tuân gia, ủng hộ Thái tử đăng cơ xưng đế.
Tay ta run lên, ngước mắt nhìn người đối diện, hắn xoay người lại nói: “Những phong thư này là do Cố Khanh Hằng mang về. Trẫm đã xem qua, tất cả đều có nội dung như nhau.”
Không ai có thể ngờ được, thứ Cố Địch Vân giấu đi hoàn toàn không phải là những phong thư thông đồng với địch, mà lại là như thế này!
Vì thế, lúc đó ông ta mới không công bố nội dung lá thư. Ta vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ, nếu là thư thông đồng với địch và Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không muốn buông tha Nam Chiếu, đương nhiên sẽ mượn cớ này để phát binh… Mà bây giờ, cuối cùng ta cũng đã biết vì sao.
Ta thốt lên: “Vậy Cố Khanh Hằng…”
Tấn vương đáp: “Lúc y trở về vẫn chưa xem qua những lá thư này.”
Bởi vì có dấu niêm phong bên ngoài nên có người xem qua hay không nhìn là biết ngay. Mà ta rất hiểu tính cách của Cố Khanh Hằng, y không phải là loại người thích làm những việc lén lút.
Ta cũng biết, việc này nhất định là do hoàng hậu Nguyên Trinh giở trò quỷ.
Chúng ta tính toán lâu như vậy, không ngờ vẫn bị Nam Chiếu đi trước một bước.
Tấn vương lại nói: “E rằng những phong thư như thế này đã có nhiều người nhận được.”
Lời của y sao ta không hiểu. Những người nhận được lá thư này, một khi nghe tin Cố Địch Vân đã bị ám sát, người đầu tiên bị hoài nghi chắc chắn chính là Hạ Hầu Tử Khâm.
Lúc trước hắn bắt giam Cố Địch Vân với tội danh là có liên quan đến thích khách ám sát Hoàng đế. Điểm này, những người trong triều đều biết rõ. Tội danh như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm lại đồng ý thả người, hành động này của hắn đã khiến cho người khác kinh ngạc.
Bây giờ Cố Địch Vân đã chết, bất cứ ai cũng sẽ cho rằng, Hạ Hầu Tử Khâm chẳng qua là ngoài mặt thả người, bên trong âm thầm ám sát.
Cố Địch Vân là nguyên lão đời thứ hai, như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm có ý muốn “tru diệt” cựu thần của tiền triều, động cơ đó còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Đã ra tay giết người, trong lòng ắt là có âm mưu. Như vậy chỉ cần bất kỳ người nào có trong tay văn kiện mật này, sẽ ngày càng tin vào chuyện Thái tử vẫn còn sống.
Mặc dù Tô Mộ Hàn thực sự còn sống, nhưng ta biết việc này không liên quan đến người. Hoàng hậu Nguyên Trinh không biết tin y chưa chết, vì thế ả ta đang lừa gạt thiên hạ! Đầu tiên, ả ta khiến Bắc Tề xuất binh nhằm làm suy yếu thực lực của Thiên triều, lại dùng kế sách này để đánh vào nhân tâm của người trong triều.
Nếu như ta đoán không sai, tiếp theo, Nam Chiếu sẽ nhân cơ hội này khởi binh đánh Thiên triều.
Tay nắm chặt tay, ta chỉ mong người mà Tấn vương phái đi có thể kịp thời phong tỏa tin tức Cố Địch Vân bị ám sát.
Nhưng mà Cố Khanh Hằng…
Ta nghĩ đến lúc nãy y vội vàng rời đi, trong lòng chợt cảm thấy nặng nề. Việc này hiện nay vẫn không thể giải thích rõ ràng, ta không biết y sẽ tin tưởng Hạ Hầu Tử Khâm, hay y sẽ cho rằng, hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên triệu kiến y vào cung là cố ý khiến y rời khỏi Cố phủ.
Nghĩ như vậy, trong lòng ta vô cùng rối loạn.
Ba người đều im lặng, một lát sau, ta nghe Tấn vương nói: “Hoàng thượng, để thần đến Cố phủ xem sao.”
Thấy Hạ Hầu Tử Khâm gật đầu, Tấn vương mới lui xuống. Lúc đi ngang qua ta, y chỉ đưa mắt nhìn, nhưng cũng không nói gì cả rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Ta và Hạ Hầu Tử Khâm đứng đối mặt nhau, hắn lại không nhìn ta, đôi môi mỏng của hắn mím chặt không nói lời nào.
Chần chờ một lát, cuối cùng ta tiến lên phía trước: “Những gì Hoàng thượng nên làm cũng đã làm rồi, chỉ là chúng ta ở ngoài sáng, địch lại ở trong tối khó lòng phòng bị.” Vừa rồi Tấn vương xin hắn thứ tội, như vậy việc này tất nhiên là hắn đã giao cho Tấn vương.
Ta nghĩ có lẽ đó là việc bảo vệ Cố Địch Vân.
Chỉ là vẫn để cho người khác thực hiện được âm mưu.
Hắn hừ khẽ một tiếng đáp lại: “Hoàng hậu Nguyên Trinh thật sự tính toán rất giỏi, nàng ta nhòm ngó giang sơn này của trẫm cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng bản lĩnh của nàng ấy đúng là khiến trẫm càng ngày càng khâm phục rồi.”
Ta ngẩn người, lại không hiểu lời hắn nói có ý gì, bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Lưu Phúc: “Hoàng thượng, Thái hậu đến.”
Hắn theo bản năng nhìn về phía cửa, trầm giọng nói: “Mau mời vào.”
Ta vô cùng kinh ngạc, lúc này bỗng nhiên Thái hậu đến chẳng lẽ đã nghe được tin tức gì sao? Nhưng không phải Hạ Hầu Tử Khâm nói phong tỏa tin tức sao?
Ta đang nghĩ ngợi đã thấy Thái hậu vịn tay Thiển nhi tiến vào, bà đứng lại rồi bảo Thiển nhi lui ra ngoài. Ta bước lên hành lễ với bà, Hạ Hầu Tử Khâm liền hỏi: “Sao mẫu hậu lại đến đây?”
Thái hậu không nhìn ta, vội vàng bước đến: “Vừa rồi, lúc ai gia đến tình cờ gặp Tử Úc, thấy nó có vẻ vội vã liền hỏi nó. Sao, là thật à?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, Thái hậu nhờ vậy mới biết tức là là tin tức không bị truyền ra ngoài.
Hắn cũng không có ý định giấu diếm Thái hậu chuyện này, chỉ gật đầu nói: “Vâng.”
Nghe vậy Thái hậu biến sắc, cắn răng nói: “Rốt cuộc hoàng hậu Nguyên Trinh muốn làm gì? Ả ta còn lan truyền lời đồn Thái tử tiền triều vẫn còn sống khắp thiên hạ, vọng tưởng làm dao động nhân tâm! Không phải ả ta cũng có lòng dạ Tư Mã Chiêu .
*Nguyên văn:不怕一萬只怕萬一- hay “Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất” là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc. nhất vạn (一萬) : là chỉ số 10.000. Người Việt Nam vẫn còn dùng chữ vạn, từ này có ý chỉ số lượng lớn.
Vạn nhất (萬一) : là 1 phần của 10.000 ý chỉ rất nhỏ, có thể tạm dịch theo tiếng Việt là “lỡ”, “xui thay”, “rủi thay”.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Không sợ thất thoát những cái lớn, chỉ sợ không may, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000).
Một lát sau, ta lại nói: “Nếu thật sự Hoàng đô xảy ra binh biến, Nam Chiếu lại thừa cơ hội phát binh, Hoàng thượng chắc chắn Diêu tướng quân sẽ không làm phản ư?” Diêu Hành Niên mới là người mà ta lo lắng nhất, không phải sao?
Tay hắn nắm chặt lại, bây giờ hoàng hậu Nguyên Trinh đang dùng chuyện Thái tử còn sống để hô hào khai chiến, nói gì đi nữa Diêu Hành Niên cũng là nguyên lão của tiền triều, lẽ nào ông ta không động tâm.
Hạ Hầu Tử Khâm chỉ nói: “Diêu Hành Niên sẽ không làm phản.”
“Hoàng thượng dựa vào điều gì để khẳng định như vậy?” Ta cau mày hỏi: “Khi đó, trong văn kiện mật ở Trường Hồ, ông ta có nói, Hoàng thượng trúng độc là bởi vì nước thuốc trên người thiếp có độc. Thiếp vẫn luôn tò mò sao ông ta biết việc này?”
Hạ Hầu Tử Khâm giật mình, ngước mắt nhìn ta: “Khi đó, Diêu Hành Niên đang ở biên cương, chỉ tiếp xúc với người Nam Chiếu, nàng cho rằng làm sao ông ta biết được?”
Lời hắn nói khiến ta giật mình.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, đi về trước vài bước, đứng chắp tay hạ giọng: “Nếu nàng đã đảm bảo chắc chắn rằng độc không phải do tiên sinh của nàng hạ, trẫm cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hiểu ra. Năm đó, lúc Tuyên hoàng trúng độc, độc dược đến từ Nam Chiếu, mà bây giờ lại xuất hiện trong hậu cung của trẫm…”
Hắn đưa mắt nhìn ta, ta cảm thấy trong lòng chấn động.
Ta thốt lên: “Là Nguyên Trinh hoàng hậu!”
Hắn không đáp lại chỉ nói: “Phương Hàm là con cháu của Vu tộc, lại là cung nữ của Thiên triều, thông đồng với hoàng hậu Nguyên Trinh cũng không phải không thể. Chỉ tiếc nàng ta chết quá nhanh, trẫm còn chưa kịp thẩm vấn!”
Trong lòng ta hoảng hốt, Phương Hàm là người của hoàng hậu Nguyên Trinh!
Hóa ra trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm đã biết rõ, còn ta thì chưa từng nghĩ đến, hoá ra ta đã hiểu lầm. Nàng ta hạ độc không phải là vì Thanh Dương muốn giết Hạ Hầu Tử Khâm! Mà là Nguyên Trinh hoàng hậu! Nàng ta tự sát, e rằng cũng không phải là do nghe tin Thanh Dương chết mà bởi vì nhiệm vụ thất bại nên nàng ta không thể sống tiếp, không thể để cho người khác biết được người chủ mưu sau lưng nàng ta là ai!
Tất cả vì chủ nhân, tất cả vì chủ nhân.
Hóa ra lại là ý này!
Ta nắm chặt hai tay, cô cô ơi cô cô, tâm ý này của cô cô được cất giấu rất kỹ!
Khi Phương Hàm mới nhìn thấy Thanh Dương cũng rất kinh ngạc, ta nghĩ cũng chính lúc đó nàng ta đã biết Tô Mộ Hàn còn sống. Bây giờ ta cảm thấy may mắn, nàng ta không nói tin này cho Nguyên Trinh hoàng hậu biết. Bất luận là nàng ta không có cơ hội hay là nàng ta không muốn nói, với ta đều là điều may mắn.
Bằng không với tính cách của Nguyên Trinh hoàng hậu, nếu biết Tô Mộ Hàn còn sống thì chắn chắn là phải quật ba thước đất, nàng ta cũng phải tìm ra y. Chỉ cần có Tô Mộ Hàn, lý do nàng ta khai chiến với Thiên triều càng quang minh chính đại.
Hoàng hậu Nguyên Trinh phái người hạ độc, cho nên nàng ta đương nhiên biết rõ chất độc trên người ta, thậm chí chất độc xuất xứ từ đâu nàng ta cũng rõ nhất. Vì thế Diêu Hành Niên ở biên cương có thể nghe được tin tức này, mặc dù xác suất không lớn nhưng cũng không phải là không thể. Và sau khi ông ta biết chuyện đã lập tức dùng bồ câu đưa tin đến Trường Hồ. Ta nhớ lại, trên lá thư của ông ta chỉ nói nước thuốc trên người Đàn phi có độc.
Nước thuốc trên người, rốt cuộc là nước thuốc gì, ông ta cũng không viết rõ ràng mà những lời trong thư chứng tỏ ông ta cũng không biết chuyện ta còn sống. Chẳng qua chỉ để khẳng định trước đây nước thuốc trên người ta thực sự có độc.
Nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói vậy, tất cả những chuyện không hợp lý đều sáng tỏ.
Như vậy, có lẽ Diêu Hành Niên sẽ không tạo phản, chỉ vì ông ta đã không còn đường lui. Năm đó, ông ta chọn giúp dòng họ Hạ Hầu giành lấy giang sơn, dù hiện tại ông ta không còn con trai, con gái lại không sinh được hoàng tự nhưng ông ta cũng không thể làm khác.
Nhưng dù Diêu Hành Niên không tạo phản, lúc thật sự khai chiến toàn bộ binh lực Hoàng đô bị giữ chân trong khi Hiển vương vẫn đang xử lý chuyện của Bắc Tề, tất nhiên Thiên triều sẽ không còn nhiều binh lực tiếp viện cho tiền tuyến. Trận chiến này, căn bản là cực kỳ khó khăn.
Chỉ qua một ngày, tin tức Cố Địch Vân đã chết vẫn bị truyền ra ngoài. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hạ Hầu Tử Khâm, chuyện này vừa truyền ra ngoài Hoàng đô lập tức xảy ra binh biến. Cũng may, Hạ Hầu Tử Khâm đã sớm chuẩn bị tất cả nên binh biến không lớn và nhanh chóng bị trấn áp.
Đúng lúc này, biên cương truyền đến tin tức khai chiến. Nam Chiếu đóng quân lâu như vậy cuối cùng cũng không nhịn được.
Điều làm ta không thể ngờ chính là đại quân của Thiên triều liên tiếp thất bại lui binh!
Ta ngạc nhiên, đả kích lớn như thế bất luận thế nào ta cũng không nghĩ ra. Mặc dù binh lực của Thiên triều ở Hoàng đô đã sử dụng rất nhiều trong những ngày qua, nhưng trong tay Diêu Hành Niên hẳn đều là tinh binh chứ!
Sắc mặt Tư Âm tái nhợt, đứng bên cạnh ta nói: “Công chúa, nghe nói trận chiến ở tiền tuyến không còn cách nào đánh nữa, Nam Chiếu mượn cớ ủng hộ Thái tử tiền triều lên ngôi để xuất binh, nghe nói Tuần Thái tử đã xuất hiện trên chiến trường!”
Nghe xong lời của nàng, sắc mặt ta biến đổi, Thái tử xuất hiện?
Tô Mộ Hàn.
Hết chương 22