Mỗi khi ta phiền muộn, Tô Mộ Hàn luôn trầm giọng nhắc nhở: "Tĩnh tâm lại, để cho lòng phẳng lặng, bình tâm chịu đựng, một thời gian ngắn nữa mọi việc sẽ thuận lợi hơn."
Thời gian ba năm thực sự không phải là ngắn.
Những gì Tô Mộ Hàn chỉ dạy ta, cũng không chỉ gói gọn trong dăm ba câu là có thể nói hết được.
Ba năm, đủ để cho ta thoát thai hoán cốt.
Hôm đó, lúc a hoàn đến báo với ta có Cố Khanh Hằng tới tìm là lúc ta đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm ngắm nhìn dung nhan của mình.
Khuôn mặt của ta phảng phất nét trang nhã, tự nhiên.
A hoàn kia cứ giục giã rối rít bên tai, hàm ý chỉ đơn giản nói ta đừng ngồi ngơ ngẩn nữa, trang điểm nhanh chút, chớ để Cố thiếu gia chờ lâu...
Ta không nói lời nào, đứng lên đi thẳng ra ngoài.
Vừa nhìn thấy ta ra, Cố Khanh Hằng đang đứng khá xa đã kêu lớn lên: "Tam nhi!"
Cố Khanh Hằng vẫn luôn gọi ta là "Tam nhi", giống hệt như cách xưng hô y đã gọi ta ngay lần đầu tiên gặp mặt ba năm trước. Luôn thân thiết và dịu dàng như vậy.
Ta tươi cười vẫy vẫy tay với y, nhấc làn váy lên chạy tới bên y. Y đã cao lớn hơn rất nhiều, hơn hẳn ta một cái đầu, chỉ là nụ cười của y vẫn rạng rỡ như ánh nắng ban mai tươi sáng, vẫn hệt như trước đây. Nụ cười đó khiến cho người ta cảm thấy vui sướng chỉ muốn tươi cười đáp trả lại.
Với y, ta luôn cười rất thoải mái, hỏi y: "Hôm nay huynh lại chuẩn bị trò mới gì đây?"
Nhớ lại khi đó ta dạy Cố Khanh Hằng chơi trò ném bao cát, y chơi rất tệ. Nhưng sau khi trở về ngày nào cũng ‘Chăm chỉ khổ luyện’, thậm chí mỗi lần tới gặp ta, bao giờ cũng chuẩn bị trước cho ta một cách chơi bao cát mới. Càng ngày lại càng sáng tạo hơn.
Cố Khanh Hằng nhìn ta cười rất thần bí: "Hôm nay không chơi bao cát nữa, muội đi theo ta." Y nói xong liền đưa tay ra kéo ta, ta lại nhẹ nhàng tránh né bàn tay của y, cười nói: "Ta không muốn đi ngang hàng với huynh, ta muốn đi ở phía trước huynh!" Ta vừa dứt lời, cười khẽ một tiếng vòng qua trước người y, đi nhanh về phía trước.
Cố Khanh Hằng không buồn bực cũng không tức giận, tươi cười đi theo phía sau ta.
Ra khỏi cửa lớn của Tang phủ, lập tức có người tiến lên hỏi: "Thiếu gia bây giờ hồi phủ sao ạ?" Người này mặc trang phục chỉnh tề, ta nghĩ đó là hộ vệ do Cố đại nhân phái tới bảo vệ Cố Khanh Hằng.
Hồi bé ta thường trêu ghẹo hỏi y vì sao không tự mình học võ công, đỡ phải chịu cảnh lúc nào cũng có người lẽo đẽo đi theo ở phía sau, nếu là ta, nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu. Y chỉ cười, sau đó lắc đầu nói cho ta biết, thứ y không thích nhất chính là vung đao múa kiếm.
Vì thế, ta chọc ghẹo y, nói y giống hệt như con gái.
Y bị ta chọc ghẹo không nổi giận mà ngược dùng lời lẽ đường đường chính chính nói cho ta biết, một người có võ công không có nghĩa là lợi hại. Với đàn ông, không phải chỉ dựa vào điều này để phân chia kẻ mạnh người yếu .
Ta không phản bác, chỉ cười không đồng ý.
Cố Khanh Hằng phất tay lên: "Không về phủ."
"Rõ." Người kia kính cẩn vâng lời, lập tức đứng sang bên cạnh, chúng ta đi tới đâu, y cũng theo sát phía sau nhưng luôn giữ khoảng cách đúng mực.
Chúng ta đi thẳng vào trong chợ, bây giờ là lúc đông đúc, náo nhiệt nhất, trên đường người đi lại đông nghịt, một khung cảnh hết sức phồn hoa.
Mặc dù cha ta không ngăn cản ta ra khỏi Tang phủ, nhưng ta cũng chưa hề dạo phố bao giờ. Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn phải làm. Còn việc này, hãy để cho Thiên Phi và Thiên Lục làm đi. Mỗi khi không phải lên lớp nghe giảng bài, các nàng đều tranh thủ đi dạo phố.
Ta vẫn đang đi tới trước, lại thấy Cố Khanh Hằng dừng bước trước một quầy hàng.
"Khanh Hằng." Ta gọi nhưng y không đáp lại.
Ta có chút ngạc nhiên liền bước về phía y, chợt nhìn thấy y nhanh tay giấu đi thứ gì đó. Ta tò mò đưa mắt nhìn sang gian hàng nhỏ kia, chỉ thấy đang bày bán rất nhiều đồ vật rực rỡ muôn màu muôn sắc, bởi vậy ta cũng không biết rốt cuộc y giấu thứ gì.
Y cười híp mắt, cũng không chờ ta mở miệng hỏi, lập tức nói ngay: "Tam nhi, nhắm mắt lại."
Thấy ta không nhắm mắt, y lại nói: "Mau nhắm lại."
Ta nhẹ nhàng cười, chắn hẳn là y ưng ý cây trâm cài tóc đẹp đẹp nào đó, muốn tặng cho ta đây mà, bởi vậy ta cũng không cố ý trêu chọc y nữa mà ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.
Ta chỉ cảm giác thấy những ngón tay thon dài của người thanh niên chạm vào rồi vuốt nhẹ trên trán ta, nhẹ nhàng vén lên một lọn tóc, đồng thời một vật gì đó trong tay của y cuốn theo những ngón tay kéo lọn tóc của ta lên tới đỉnh đầu. Sau đó, ta nghe thấy y cười khẽ: "Tam nhi của ta, rốt cuộc cũng đã trưởng thành rồi."
Ta giật nảy mình, ta biết rồi, ta biết rồi. Thứ mà Cố Khanh Hằng cài trên tóc ta chắc chắc không phải là một cây trâm cài tóc, mà nhất định là một cây lược gỗ. Việc y đang làm chính là lễ cập kê của một thiếu nữ.
Những thiếu nữ của thiên triều trước tuổi cập kê, đều để tóc mái che kín trán của mình lại, cho đến ngày làm cập kê sẽ dùng một cây lược gỗ vén mái tóc trước lên. Lúc đó mới được xem là đã trưởng thành.
-------------------------------------------------------------------------------------
Cập kê (及笄): Lệ ngày xưa con gái mười lăm tuổi thì cài trâm, biểu thị thành niên. Vì thế con gái đến tuổi lấy chồng gọi là cập kê.