Trong một đêm, dũng khí của ta như trở lại.
Ta hiểu, đều là do Tô Mộ Hàn cho ta.
Ngày hôm sau, ta không đi gặp y, cũng không nói lời tạm biệt với tăng nhân trong chùa miếu. Bởi vì ta vội vàng trở về Tang phủ, ta hy vọng việc ta trốn đi cha ta sẽ không giận dữ. Bởi vì ta biết, Phụng thể xuất phát từ Tang gia, nếu ta muốn xuất đầu lộ diện, còn phải nhẫn nhịn mấy năm nữa.
Đến lúc về phủ ta mới biết, hóa ra tất cả đều là do ta suy nghĩ nhiều. Vì cả đêm hôm qua, không có ai biết ta không ở tại phủ, cũng không ai để ý đến ta.
Lúc đi ngang qua hành lang, ta nhìn thấy Thiên Phi và Thiên Lục đang đi tới, ta không quay đầu lại, tươi cười đi nhanh về phía trước.
\\\"Này!\\\" Thiên Phi giả bộ hoảng sợ kêu lên một tiếng, mở miệng nói tiếp:\\\" Tang Tử à, xem ra hôm qua mẫu thân dạy ngươi vẫn còn nhẹ nhàng quá, trông ngươi không làm sao hết nhỉ?\\\"
Ta cười đáp:\\\" Phu nhân dạy dỗ, ta nhất định khắc cốt ghi tâm!\\\"
\\\"Ngươi!\\\" Thiên Phi tức giận trừng mắt nhìn ta, hừ lạnh một tiếng rồi đi lướt qua.
Thiên Lục không đi theo ngay, áy náy nhìn ta, hạ giọng nói:\\\" Tang Tử, xin lỗi, do Cúc Vận quên mất chỗ cất quần áo, cho nên mới...\\\"
\\\"Được rồi.\\\" Ta cắt ngang lời nàng, đi thẳng về phía trước, bỏ lại một câu\\\" Ta đã quên rồi.\\\"
Thật sự quên mất nơi để quần áo hay là gì đi nữa, cũng đều đã không còn quan trọng. Dù sao thì đánh cũng đã đánh rồi. Bởi vì bây giờ ta đã hiểu, một mặt vừa phải để ý quan sát, một mặt phải nhẫn nhịn, nếu không thì ta làm cái gì cũng vô ích.
Những gì các nàng ấy hôm nay có, sau này ta cũng muốn có. Mẹ ta đã cho ta thân phận là con gái của Tang gia, vậy thì ta không thể lãng phí được.
Thiên Lục không ngờ ta sẽ nói vậy, giật mình ngơ ngác. Ta đã đi xa rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng Thiên Phi tức giận gọi to tên của nàng ta.
Những ngày sau, Tang phủ cũng không có gì thay đổi, chỉ là số lần ta ra khỏi cửa nhiều thêm. Nhưng rất may trong phủ không có ai để ý đến chuyện của ta.
Cố Khanh Hằng vẫn đến, mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều quần áo đẹp mới. Ta không nói gì, chỉ lặng yên cầm quần áo giấu đi, không hề mặc. Ta không muốn cho các nàng có cơ hội đánh ta thêm lần nữa. Dù sao hiện ta ta còn chưa có đủ năng lực để phản kháng lại.
Càng tiếp xúc với Tô Mộ Hàn, ta càng kinh ngạc hơn.
Cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, không cái gì y không giỏi.
Rất nhiều lần, ta thật sự muốn hỏi y một chút, xem y là người thế nào, nhưng nghĩ ta đã hứa sẽ không hỏi chuyện của y, lại thôi. Ta chỉ là mơ hồ nghe tăng nhân và chủ trì trong chùa nói, Tô Mộ Hàn từng là hậu nhân của danh môn, về sau nhà cửa sa sút, mới xin ở tạm trong chùa.
Mà chứng ho khan của y, từ lúc ta mới quen y đến nay vẫn chưa hề đỡ. Trước đây ta cho rằng đó là bệnh thương hàn, bây giờ xem ra cũng không phải. Về chuyện này, y không giấu giếm. Chỉ thản nhiên giải thích nói là vì hồi bé sốt cao không giảm nên phổi bị thương.
Lúc đó ta nghĩ rằng phải chăng vì thế mà y cũng không được người nhà quan tâm sao? Nghĩ như vậy, ta cảm cảm thấy hai chúng ta thân thiết hơn.
Nhưng mà y vẫn không cho ta kéo tấm màn che kia lên.
Nếu như ta có ý nghĩ đó, nụ cười thanh nhã của y lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và im lặng.
Từ ngày y nói cho ta về ý nghĩa của tên ta, ta không còn trách cứ mẹ ta nữa. Ta đã hiểu nhiều hơn rằng mẹ ta là một nữ tử đáng thương.
Trong thời gian ta ở Tang phủ, số lần Cố Khanh Hằng tới tìm ta dần dần nhiều hơn . Mà như thế thái độ của cha ta đối với ta cũng dần thay đổi.
Hôm ấy, vô tình gặp trên đường, ông ấy cười nói:\\\" Cố gắng gần gũi với Cố thiếu gia, nếu một ngày kia có thể gả vào Cố gia, cho dù làm thiếp cũng là may mắn của ngươi.\\\"
Ta chỉ gật đầu, trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Các tỷ tỷ của ta là Phụng thể. Mà ta, chỉ làm thiếp của con trai đại học sĩ đã là may mắn?
Ta thật muốn nói, cha à, người thật sự không hiểu con một chút nào cả.