Ta không nói lời nào, nàng ta càng thêm đắc ý, mặt mày hớn hở: "Cũng
phải, hiện giờ bản cung mang long thai, cỡ ngươi làm sao có gan đối
nghịch với bản cung! Tốt lắm, thấy ngươi cũng thức thời, niệm chút tình
nghĩa giữa ngươi và bản cung, bản cung tạm thời giữ lại vinh hoa phú quý cho ngươi đó. Nhưng bản cung cho ngươi biết, loại người đê tiện, thấp
hèn sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên được đâu! Đừng tưởng khoác
vào một bộ quần áo đẹp đã tự ngỡ mình là phượng hoàng !”
"Ngươi sẽ thấy bản cung bước từng bước lên nấc thang danh vọng, thấy bản cung sẽ có được tất cả !”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng ta muốn ám chỉ gì? Ngôi vị Hoàng hậu sao?
Nực cười, nàng ta có chút nào dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ đâu?
Từ nhỏ đến lớn kẻ Tang Tử ta không sợ nhất chính là nàng ta. Mười sáu năm qua ta chưa bao giờ sợ, sao bây giờ phải sợ ?
Ta đứng lên, nhìn thẳng vào nàng ta, thốt ra từng câu từng chữ: "Ngươi cho rằng bản cung không liên thủ với Thư quý tần là vì sợ ngươi ư? Chỉ vì
bản cung cho rằng, một mình ngươi thì chẳng làm gì được bản cung cả !”
"Ngươi!" Nàng ta bị ta làm cho giận đến tái mặt, bước lên lạnh lùng nói : “Thứ
như ngươi cũng dám nói với bản cung như thế sao !”
Ta lui lại nửa bước theo bản năng, nàng ta nhìn ta cười đắc ý: "Sao, sợ bản cung à."
Loại người không có đầu óc như Thiên Phi, có gì phải sợ ? Nhưng nếu nàng ta
xảy ra chuyện gì ở trong cung của ta, thì người thật sự khó đối phó
chính là Hoàng thượng và Thái hậu.