Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 122: Chương 122: Chương 121








Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 35:.

Huyết Chu Ba Luân trận đình chỉ vận hành, trụ sáng biến mất, bầu trời âm u chậm rãi chuyển về màu sắc vốn có, khe nứt không gian tốn cả thời gian dài mở ra, nhưng để đóng lại thì chỉ trong cái chớp mắt.

Khi Huyết Chú Ba Luân trận bị phá thì mối liên hệ với Thiên Ma giới coi như chấm dứt, kết giới giữa đại thế giới và nơi khác cần một lực lượng khổng lồ, khi lực lượng ấy mất đi đủ để kết thúc nó ngay tức khắc.

Biến hoá bất ngờ khiến người lẫn yêu hết sức sửng sốt, ngay sau đó tu sĩ và phàm nhân lập tức phấn chấn, nhất định là nhờ Ninh Phong tiên quân hủy diệt mắt trận!

Sau khi y hoàn thành việc ở đó sẽ đến đây tiêu diệt đại yêu ma đáng sợ, vậy chả phải mọi người được cứu rồi sao?

Còn nữa, khi trận thế bị phá, các đại năng bên ngoài sẽ ùa vào hỗ trợ, bọn họ chắc chắn không thờ ơ trước tình hình này.

Mà đám yêu ma nháy mắt minh bạch mối liên hệ với Thiên Ma giới đã bị cắt đứt.

Bọn nó không thể trở về.

Bất quá Phi Ma chỉ là yêu ma cấp thấp, linh trí không cao, cho nên việc không thể trở về thế giới ban đầu đối với chúng nó chẳng ảnh hưởng mấy.

Ngơ ngẩn một lúc, tụi nó lại trầm mê vào bản năng chết chóc, cắn nuốt huyết nhục nhân loại.

Trước đó đại yêu ma đang chuẩn bị công kích đại điểu thì giật mình do Huyết Chú Ba Luân trận bị phá vỡ, nó có linh trí ngang với nhân loại, biết mình không thể trở về thì sững sờ hồi lâu.

Lợi dụng cơ hội đó, Quân Trì nhanh nhẹn thoát một kiếp, đại điểu dang cánh quay cuồng giữa không trung, chuyển hướng phóng lên cao, Quân Trì hiện giờ nào còn suy nghĩ, chìm vào màn sát dục không hồi kết.

Đại điểu há miệng, Chu Tước chân hoả hình cầu bắn về phía đại yêu ma, đại yêu ma biết thứ này rất lợi hại nên nhanh nhẹn tránh đi, sau đó tụ tập lực lượng vào móng vuốt, điện quang xoèn xoẹt tản ra ẩn dưới đám mây, chớp động như muốn bắt giữ đại điểu.

Quân Trì mất kiểm soát, tất nhiên cái gọi là sợ hãi hay bỏ cuộc đều chả còn nữa, dang cánh khởi động cơn lốc triều về phía nó.

Xa xa có vài bóng người đang phi độn đến đây, tu sĩ và phàm nhân mừng rỡ nhảy nhót, họ biết quân cứu viện đã tới.

Các đại năng Hoá Thần kỳ cứ phân vân không biết nên phối hợp hỗ trợ đại điểu thân đầy ma khí hay không, trong lúc chần chờ, đại yêu ma lại khiến đại điểu bị thương, bụng rách một lỗ lớn, máu tươi chảy không ngừng.

Diêm Đoan tự biết bản thân không phải đối thủ đại yêu ma, nhưng hắn biết đại điểu không ai khác chính là vị tu sĩ đã kề vai sát cánh chiến đấu cùng bọn họ trước đó, hắn nghĩ dù người nọ có hoá thành yêu ma đi chăng nữa, tâm tính nhân loại hẳn vẫn còn, hắn không thể bỏ mặc không cứu được.

Yêu ma nhào tới giơ vuốt nhắm vào cổ đại điểu, Diêm Đoan lập tức quất roi da, ngờ đâu khi roi mới đi được nửa đoạn đường, một đạo quang mang nhanh gần như tốc độ ánh sáng mang theo lực lượng cường đại quẹt tới, vẽ một đường cong mờ ảo giữa bầu trời.

Yêu ma bất ngờ không kịp trở người bị quẹt trúng cánh tay, nó rống một tiếng rung trời, buông tha đại điểu, ngược lại triều sang kẻ đầu sỏ khiến nó bị thương.

Và thứ làm nó bị thương không ai khác chính là Vạn Tương Quy kiếm.

Thân hình Ninh Phong mơ hồ, chỉ mới đó đã đứng trước mặt yêu ma, y nâng tay, tư thế như đang cầm kiếm, tiếp đó Vạn Tương Quy kiếm lập tức bay trở về.

Chu Tước hoàn toàn không phải đối thủ đại yêu ma, đánh lâu như vậy ngoài cầm chân thì chả tạo thành thương tổn gì, còn bản thân thì hết vết thương cũ lại chồng vết thương mới.

Ninh Phong nhìn Quân Trì liền biết hắn đã bị ma khí khống chế, trong tay xuất hiện một đạo lục sắc mang theo hơi thở thanh mát bắn thẳng tới chỗ đại điểu, bấy giờ trong mắt Quân Trì chỉ có đại yêu ma nào còn tâm tình để ý chuyện khác, ngờ đâu lại bị công kích, hắn lập tức nâng cánh tạo thành gió lốc ngăn cản nhưng không kịp, ánh sáng màu xanh bao bọc cả người Quân Trì nhốt bên trong, hắn càng giãy dụa vòng càng thu chặt, thân thể biến nhỏ dần rồi hoá trở về hình người, rơi từ không trung xuống.

Bên này, Ninh Phong vừa bắn một đạo lục sắc lập tức tạo thêm một phân thân bay vọt sang đỡ Quân Trì, ôm hắn chậm rãi đáp xuống đất.

Yêu ma cấp cao không cho Ninh Phong thời gian, nó giơ móng vuốt triều tới, tốc độ còn nhanh hơn lúc đối phó Ninh Phong, y giờ đây lực lượng cạn kiệt, đại yêu ma tương đương với tu sĩ Đại Thừa kỳ, nếu là trước khi đối phó Giang Trì Hàm, giải quyết nó khá dễ dàng, nhưng giờ y đã kiệt lực không còn sức nữa.

Vừa rồi phóng Vạn Tương Quy kiếm đã dùng toàn bộ lực lượng cuối cùng của y, bằng không khó mà chỉ một đòn khiến yêu ma bị thương.

Quân Trì tỉnh lại rất nhanh, bởi vì đạo xanh biếc ấy không khiến hắn bị thương mà chỉ kiềm hãm ma khí, ép nó rút vào đan điền, trở về yêu ma đan rồi phong ấn lại, thế nên hắn chỉ ngất một lúc ngắn, phân thân Ninh Phong dùng để bảo vệ Quân Trì vừa đáp xuống thì biến mất, Quân Trì lui về sau hai bước ổn định thăng bằng, ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn Ninh Phong cầm trường kiếm chống đỡ yêu ma cấp cao giữa không trung.

Tốc độ cả hai cực nhanh, dù tu vi Quân Trì có cao nhưng chỉ thấy hai luồng bóng mờ va chạm mà thôi, nếu dùng thần thức tra xét sẽ bị bắn ngược trở về, tuy không nhìn rõ lắm nhưng tim hắn cứ đập thình thịch, bất an.

Ninh Phong đấu yêu ma cấp cao vô tình tạo thành những cơn lốc lớn càn quét hết thảy, mặt đất nứt nẻ, phòng ốc đổ sụp, thậm chí cả Cảnh Diệu hà còn rung chuyển tràn sang hướng khác.

Kỳ thật vài hô hấp trước, trên bầu trời xuất hiện một quầng sáng lam nhạt phóng từ Hoành Đức đại điện đến đây, ngay tại nơi Ninh Phong đang đánh yêu ma, việc đó hầu như chỉ phát sinh trong chớp mắt.

Người bình thường tất nhiên không thấy rõ lắm, nhưng Ninh Phong biết Giang Trì Hàm chưa chết, gã điều khiển Cửu Hàn băng nguyên tẩu thoát thành công, dù vậy y đã phá hủy Tử Phủ càn khôn khiến gã nguyên khí đại thương, một kẻ mượn xác như gã hiện tại chỉ sợ chả tồn tại được bao lâu.

Mà sự thật đúng là như vậy, Giang Trì Hàm không còn thời gian lựa chọn nữa, gã ngay lập tức nhập vào thân thể yêu ma, yêu ma cấp cao hơi khựng người rồi tiếp tục triều tới công kích Ninh Phong.

Nếu Giang Trì Hàm đã quyết định dùng xác yêu ma, tức gã sớm chuẩn bị pháp môn giúp bản thân dung hợp hoàn toàn với nó, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, đợi gã dung hợp rồi e rằng càng thêm lợi hại không biết phải đối phó ra sao.

Thời cơ sẽ biến mất trong chớp mắt!

Khi Giang Trì Hàm còn đang vật lộn với cái xác chuẩn bị dung hợp, Ninh Phong tức thì phóng tới.

Đám người phía dưới chỉ kịp thấy quầng sáng năm màu xoẹt ngang trời, ban đầu lan rộng sau đó hơi co rút lại, cuối cùng oành một tiếng nổ tung, toàn bộ thiên địa như sáng bừng lên.

Vụ oanh tạc tạo thành cơn lốc dư âm tràn khắp bốn phương tám hướng, mọi thứ trên mặt đất đều bị thổi ngược ra sau, Cảnh Diệu hà nhấc thành con sóng lớn dâng cao rồi lại ập xuống.

Giây phút này, cả thế giới như mất đi thanh âm vốn có, vô cùng yên tĩnh.

Quân Trì nhịn đau phi độn ra xa, lòng tịch mịch.

Trước kia hắn từng chứng kiến sự việc như vậy rồi nên giờ kiến thức lần nữa, hoàn toàn biết rõ chuyện gì vừa xảy ra —

Ninh Phong tự bạo.

Chỗ này vốn là chiến trường của Quân Trì, cho nên đa số mọi người đều đã tìm một nơi an toàn lánh nạn, cũng nhờ vậy mới tránh bị vụ nổ gây thương tích, hơn nữa ngọn lửa Chu Tước tác quai tác quái bên dưới ngược lại bị dư chấn dập tắt hoàn toàn.

Phía dưới nơi Ninh Phong đối chiến xuất hiện cái hố sâu cực lớn, phá nát bình tĩnh toàn bộ Cảnh Diệu thành.

Sau khi Quân Trì đáp xuống chỗ an toàn, quay đầu lại nhìn bầu trời trống rỗng, Ninh Phong không tại, yêu ma không tại, cả quầng sáng màu lam khi nãy cũng không tại.

Hết thảy trở về an bình ban đầu, nhóm tiểu yêu ma bị mọi người giải quyết gần xong, nhưng bấy giờ trên mặt ai nấy đều không toả ra thần sắc vui vẻ ăn mừng bản thân đại nạn không chết.

Mãi khi chiến tranh kết thúc, tu sĩ bên ngoài mới đuổi đến chiến trường.

Những tu sĩ có mặt tại trung tâm trận chiến đều sở hữu tu vi cao cường, thậm chí trưởng lão Đan Càn tiên tông cũng đích thân tới

Quân Trì ngồi trên tảng đá, xiêm y xộch xệch, tóc tai rối loạn, y ngơ ngẩn nhìn về khoảng không, ma khí trong người đã bị giam cầm, chân nguyên cạn kiệt gần hết, giờ Quân Trì ngoài đau nhức ra thì là vô lực, ngồi đừ đừ chẳng nhúc nhích.

Không biết hắn không thể động đậy, hay là chả buồn động.

Quân Trì lầu bầu, “Vì sao ngươi cứ như vậy. Vì sao không trả Quân Yến cho ta…”

Trên người hắn có vô số vết thương lớn nhỏ do đại yêu ma gây ra, kỳ thật nó lợi hại hơn hắn nhiều, trận đó giống như mèo vờn chuột vậy, đại yêu ma cố tình gây ra nhiều vết thương khiến lông vũ hắn bay đầy trời, khi ấy trí nhớ Quân Trì cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ ấn tượng một vài chỗ.

Dù hắn biến về hình người thì vết thương vẫn còn đó, nhưng Quân Trì tựa hồ không biết đau, để mặc chả thèm xử lý.

Nhìn hắn héo úa chỗ này trông chẳng khác nào mấy phàm nhân nghèo túng đi ăn xin.

Xương Gia chân quân vận hắc y, hoa văn trên viền áo thêu màu đỏ sậm, hắn đáp xuống, thân ảnh mơ hồ bước từng bước đến trước mặt Quân Trì.

Quân Trì ngơ ngác ngẩng đầu, Xương Gia chân quân nói, “Sư tôn dặn ta dẫn ngươi về chữa thương.”

Quân Trì sửng sốt, “Ninh Phong?”

Xương Gia chân quân gật đầu, “Đúng thế.”

Quân Trì lại hỏi, “Không phải y chết rồi ư?”

Xương Gia thấy thần trí Quân Trì cứ lưng lửng trên mây, kiên nhẫn trả lời, “Sư tôn không chết dễ dàng thế đâu, chân thân của ngài đang ở Lâm Tiên trì tại Nhật Cảnh Phong.”

Quân Trì ngây ngốc nhìn hắn, “Không sao à.” Hắn thở phào nhẹ nhõm, mắt ửng hồng, “Thì ra không sao. Vậy mà không nói sớm.”

Xương Gia chân quân nói, “E rằng lần này sư tôn phải ngâm mình ở Lâm Tiên trì, mấy trăm năm không bước ra mới đủ bù lại tổn thất cho trận chiến hôm nay, ngài bị trọng thương, ước chừng chỉ còn hai thành lực lượng.”

Quân Trì không để ý mấy, lẩm bẩm, “Không sao là tốt rồi, ta cứ tưởng y tự bạo cả nguyên thần mình chứ.”

Hoàn chương 121.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.