Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 123: Chương 123: Chương 122








Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 36:.

Về phần Cảnh Diệu thành tiếp theo thế nào, đã có người thay mặt xử lý.

Tuy toà thành bây giờ chỉ là một đống đổ nát, nhưng nhóm người sống sót nhất định trùng kiến khôi phục lại vinh quang ngày xưa.

Còn Quân Trì thì cứ thế bị Xương Gia chân quân mang đi.

Ngồi trên lưng tiên hạc tên gọi Bạch Ly, tâm trí Quân Trì vẫn đang ở trạng thái căng thẳng chưa thể hồi phục ngay.

Dường như hành vi tự bạo chả màng sống chết của Ninh Phong đã doạ hắn không nhẹ.

Xương Gia chân quân lấy một lọ đan dược đưa cho hắn, nói, “Ngươi uống vài viên khôi phục chân nguyên trước đã.”

Quân Trì không nhận, hắn nào còn tâm trạng để làm gì nữa.

Xương Gia chân quân khó hiểu nhìn hắn nhưng không nói gì.

Quân Trì chả quen biết Xương Gia chân quân mấy, dù sao chỉ mới gặp vài lần, nhưng Xương Gia chân quân lại rành rọt không ít chuyện Quân Trì, ai biểu sư phó ra lệnh mình phải chú ý nhiều đến hắn.

Xương Gia chân quân bình tĩnh lạnh nhạt, phiêu phiêu như tiên, trong mắt Quân Trì lại thành vô tâm vô phế.

Nghĩ thầm hôm nay sư phó tự bạo, hắn thân là đệ tử cư nhiên tỏ vẻ “Ui xời, chả phải việc to tát”.

Thật thiếu tâm nhãn.

Quân Trì nghĩ.

Y chang Ninh Phong, quả là một đôi sư đồ trời sinh.

Xương Gia chân quân thấy Quân Trì ngẩn ngơ nghĩ đâu đâu, bèn ngồi bên cạnh hắn hỏi, “Ngươi sao vậy?”

Thậm chí định vươn tay tra xét tình trạng cơ thể hắn, chỉ sợ lại bị ma khí phản phệ.

Quân Trì lắc đầu với hắn, nói, “Ta không sao. Nhìn ngươi chả lo lắng gì cả nên thấy lạ.”

Xương Gia chân quân ngạc nhiên, “Lo lắng vụ gì?”

Quân Trì trả lời, “Thì chuyện Ninh Phong đó.”

Xương Gia càng thêm ngạc nhiên, “Sư tôn có gì đáng lo chứ?”

Quân Trì nói, “Không phải ngươi bảo Ninh Phong trọng thương ư, tự bạo phân thân mà không bị thương nặng mới là lạ.”

Xương Gia chân quân vẫn dùng bộ dạng chả quan tâm, đáp, “Trước kia sư tôn ở Tiên giới không chừng từng gặp nhiều tình huống bị ép tới đường cùng, nếu không chẳng ra nông nỗi phải đầu thai tu hành lại từ đầu. Ta làm đệ tử y suốt năm trăm năm qua, nhìn y bị thương vô số lần, ban đầu còn sợ chết khiếp, về sau thành thói quen luôn. Chân thân y đặt ở Lâm Tiên trì, dù phân thân thảm thương đến mức độ nào thì vẫn không chết nổi đâu.”

Xương Gia chân quân nói xong, hoàn toàn không còn bộ dạng nghiêm nghị khó mà xâm phạm, ngược lại mang loại tiêu sái khó thể nề hà.

Quân Trì lắc đầu, “Y chỉ biết chủ nghĩa anh hùng cá nhân.”

Nếu phải so sánh, về mặt này thì Quân Yến tốt hơn Ninh Phong nhiều, ít ra Quân Yến còn biết tự bảo vệ bản thân cũng như bảo vệ hắn, Ninh Phong thì không.

Có lẽ trời sinh Ninh Phong có khiếu làm anh hùng, nếu người nhà y biết có lẽ phải sốt sắng cả lên.

Quân Trì đoán vì Ninh Phong không có người nhà nên y mới bất chấp liều mạng như Tam Lang vậy.

Đúng là tư tưởng quang côn*.

(*) quang côn là đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân.

Nghĩ hồi Quân Trì lại trách bản thân, hắn cần gì quản Ninh Phong, chuyện lý ra nên đặt hàng đầu là làm cách nào để cướp Quân Yến trở về, hơi đâu để tâm Ninh Phong làm chi, Xương Gia chân quân là đệ tử y mà còn thảnh thơi trước việc Ninh Phong tự bạo thì bản thân cần gì nhọc lòng.

Tuy Xương Gia chân quân chưa từng nghe câu “Chủ nghĩa anh hùng cá nhân” nhưng ít nhiều hiểu được hàm ý bên trong, hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Đó là chuyện khó tránh, sư tôn từng nói Thiên Đạo bất nhân, cả đại ác nhân tà ma tu sĩ cũng thăng tiên cho được, nếu muốn biến thế giới thành một nơi hoàn hảo nhất định phải quán chú bản thân, tận tâm tận lực mới thành đại sự.”

Quân Trì nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, nói, “Này gọi là tư tưởng vĩ nhân.”

Hắn làm không được, bởi vì không có năng lực đó.

Nhìn Ninh Phong chấp nhận từ tiên biến thành nhân tu luyện lại từ đầu, giữ vững đạo tâm chưa hề thay đổi, thật ra đã khiến Quân Trì tâm phục khẩu phục.

Nhưng bội phục là một chuyện, hắn vẫn muốn đòi lại Quân Yến, bằng không để y tiếp tục làm bậy như thế Quân Yến chết thật luôn rồi sao, Quân Yến cũng đâu muốn như vậy.

Tốc độ bạch tiên hạc tuy nhanh, vẫn phải bất chấp ngày đêm bay suốt mấy ngày liền mới tới Đan Càn tiên tông.

Thật ra có thể dùng Truyền Tống trận đến Nguyệt Lệnh thành, như vậy sẽ mau hơn rất nhiều, không may Truyền Tống trận ở Cảnh Diệu thành đã bị hủy diệt, bọn họ không còn cách nào khác.

Quân Trì và Xương Gia chân quân cưỡi tiên hạc bay trực tiếp tới Nhật Cảnh phong.

Đây là lần đầu tiên Quân Trì đặt chân đến đây, nghỉ ngơi trên lưng tiên hạc mấy ngày nên cơ thể đã khôi phục đôi phần, hắn đứng trước quảng trường nhìn chủ điện của Nhật Cảnh phong, phát hiện nơi đây bị một đường kiếm bổ ngang tạo thành vết cắt bằng phẳng, ngọn núi bao vây chung quanh như tuyệt bích, cây xanh dày đặc, còn có rất nhiều loài động vật sinh sống.

Đại điện nhìn không hùng vĩ lắm nhưng tạo người ta cảm giác trang nghiêm.

Tiên hạc hoá thành hình dạng nữ nhân, hành lễ với Xương Gia chân quân xong thì xoay người bay đi, tự mình tu luyện.

Quân Trì không nhìn nàng nhiều, hỏi Xương Gia, “Bây giờ đến gặp Ninh Phong à?”

Xương Gia chân quân khó hiểu nhìn sang, “Gặp sư tôn?”

Quân Trì gật gật, “Đúng vậy, ta đi theo ngươi để nhìn Ninh Phong mà.” Sẵn tiện đòi Quân Yến.

Hắc y trên người Xương Gia mang phong cổ đãng, Quân Trì thấy hắn mãi không trả lời lại hỏi, “Ta có việc tìm y. Hơn nữa y bị thương nặng như vậy, không thể thăm bệnh được à?”

Xương Gia chân quân để hai tay sau lưng, Quân Trì cứ tưởng hắn thích bạch y, nhưng kỳ thật lúc mặc hắc y trên đầu lấp lánh phát quang cũng có phong phạm tiên nhân lắm.

Xương Gia chân quân đứng đối diện Quân Trì nói, “Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi vẫn quyết tâm đòi sư tôn trả Quân Yến sao.”

Quân Trì không định dây dưa, “Nào có, chỉ nhìn y tí thôi.”

Xương Gia chân quân đáp, “Đừng nói dối. Nhưng nói thật giờ ta có muốn dẫn ngươi đi cũng không được. Sư tôn đang chữa thương ở Lâm Tiên trì, ít nhất phải vài thập niên mới bình phục. Giờ cả người ngươi toàn ma khí, nếu đi gặp y chỉ sợ…”

Xương Gia chân quân ngậm miệng, vãi thật, Xương Gia chân quân hắn lại có ngày bị hai con ngươi đen láy kia mê hoặc, mém tí nữa để lộ bí mật của sư tôn rồi, vì thế lập tức sửa lời, “Khi sư tôn bế quan, đừng nói là ngươi, ngay cả ta còn không được vào gặp nữa.”

Quân Trì hỏi, “Đã vậy ngươi dẫn ta tới đây làm chi?”

Xương Gia chân quân trả lời, “Ai, ngươi đúng là không biết tốt xấu, sư tôn cố tình dặn bổn quân dẫn ngươi đi chữa thương.”

Quân Trì nói, “Ta căn bản chả cần đến tận đây chữa thương, ta chữa thương ở chỗ khác cũng được mà.”

Xương Gia chân quân thấy Quân Trì chẳng biết tốt xấu, nhìn chằm chằm hồi lâu mới đáp, “Lúc ngươi ở Cảnh Diệu thành đã hoá Chu Tước đúng không, đã vậy cả người toàn ma khí, thiết nghĩ ai nấy đều coi ngươi là ma vật, nếu không nhờ ta đến dẫn ngươi đi, chỉ sợ đã bị xử trí từ lâu.”

Quân Trì nghe xong sửng sốt hồi lâu, trầm mặc.

Xương Gia chân quân nói tiếp, “Tuy ma khí trên người ngươi đã bị sư tôn dùng Ngự Thủy chân pháp phong ấn, nhưng chẳng bao lâu nữa ma khí lại bộc phát, nếu ngươi không mau nghĩ biện pháp khống chế chỉ sợ khó mà giành quyền điều khiển bản thân. Chính ngươi không rõ sao?”

Nếu Xương Gia chân quân không nói, Quân Trì đúng là không phát hiện, hắn nhanh chóng thăm dò tình trạng cơ thể, phát hiện trong đan điền, yêu ma anh đã hoá thành hình dạng trẻ sơ sinh, cả người bao phủ màu xám, ma khí toả xung quanh, may mà được quầng sáng màu lục nhàn nhạt vây lấy nhốt chặt ma khí bên trong.

Quân Trì không muốn cậy mạnh, hắn còn phải đòi Quân Yến từ chỗ Ninh Phong nữa, nhất quyết không thể để ma khí khống chế rồi bị người khác tiêu diệt

Xương Gia chân quân nhìn sắc mặt Quân Trì mấy lần, nói, “Ngươi theo ta tới đây.”

Quân Trì đành đi theo.

Xương Gia chân quân dẫn hắn tới một cái sân ở toà viện độc lập, tiểu hoa yêu vừa quét dọn sạch sẽ xong, Xương Gia chân quân ra hiệu bảo nàng đi, quay sang nói, “Bên này là trừ tà trì, sư tôn dặn ngươi đừng chỉ ngăn chặn ma khí mà còn phải học cách khống chế tâm ma.”

Suốt quá trình Xương Gia chân quân tiến lên phía trước, những cánh cửa tự động mở ra, đằng sau nó là một căn phòng rất lớn, bên trong nữa là hồ tắm bốc hơi nghi ngút, mùi hương tản mát thấm tận ruột gan, khiến tâm tình người ta dễ chịu khó nói nên lời.

Xương Gia chân quân bảo, “Ngươi ở đây dưỡng thương.”, lại đặt mấy bình đan dược trên cái bàn lùn, “Trên mỗi bình đang dược đều ghi rõ tác dụng, cứ nhìn rồi tự làm.”

Hắn nói xong thì xoay người chuẩn bị đi, Quân Trì thấy người này chuẩn type ngoài lạnh trong nóng, vì vậy gọi lại hỏi một câu, “Ninh Phong thu hồi thần hồn rồi, vẫn có thể phân nó ra đúng không?”

Xuơng Gia chân quân quay đầu nhìn hắn, thở dài, “Ngươi thật là, cố chấp quá.”

Quân Trì buồn buồn, “Quân Yến là người thân của ta, sao ta có thể bỏ mặc y được.”

Xương Gia chân quân nhìn con ngươi đen láy nặng nề, hàm chứa vẻ quyến luyến lẫn thống khổ, hắn không cách nào mở miệng nói lời nhẫn tâm, chỉ bảo, “Chuyện sư tôn tu hành, đệ tử như ta không biết nhiều. Nhưng ngoại giới đều cho rằng sư tôn vì kết thành trời sinh tiên thể nên tạm thời không thể cùng lúc tiếp nhận lực lượng quá cường đại, vì vậy y mới phân thần hồn ra bớt, cũng có người nói nguyên thần sư tôn không đầy đủ, y nhanh trí phân thần hồn đưa đến các thế giới rèn luyện, kỳ thật theo những gì ta biết thì không phải vậy. Sư tôn vì tu hành nên mới làm thế, hơn nữa đã sớm vạch sẵn lộ trình và kế hoạch trong đầu, việc thu hồi thần hồn trước kia từng phân ra, chắc hẳn là việc bắt buộc. Trước nay sư tôn chưa từng làm mấy việc dư thừa. Cũng có nghĩa chuyện Ninh Phong thu hồi Quân Yến là chuyện cấp thiết, dưới tình huống đó ngươi nghĩ y sẽ giao Quân Yến cho ngươi sao. Còn nữa, Quân Yến vốn là một phần của sư tôn, sớm muộn gì cũng phải thu thôi.”

Quân Trì nhíu mi, bắt bẻ, “Ngươi nói vậy tức là y vẫn có thể phân thần hồn mình ra?”

Xương Gia chân quân lắc đầu bỏ cuộc, nói, “Ngươi đừng mãi chấp mê bất ngộ, cứ ở đây bài trừ ma khí và cả tính cố chấp đi.”

Quân Trì định nói gì đó nhưng Xương Gia chân quân đã đi mất không thấy bóng dáng đâu, giống như đang chạy trốn vậy.

Hoàn chương 122.

Thần: Xương Gia có couple riêng đó nha:”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.