Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 37:.
Đại hội giải đáp nghi vấn về tu luyện năm nay do đại đệ tử Bạch Phổ của Thừa Quang phong đích thân chủ trì, hắn vốn thuộc lứa đệ tử xuất sắc luôn nằm trên top đầu nên danh khí sớm lỗi lạc, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Khi hắn đến chủ trì đại hội sẵn tiện mang vài đệ tử Thừa Quang phong theo với thái độ ôn hoà, phục vụ chu đáo nên được hoan nghênh lắm.
Trước kia Bạch Phổ chủ trì, đừng nói toàn bộ ngoại tông lũ lượt kéo đến bàng thính, ngay cả đệ tử nội tông nếu không bế quan hay ra ngoài rèn luyện, đều bỏ thời gian tới nghe.
Lần này còn náo nhiệt hơn, hầu như mỗi phong bên ngoại tông đều cử người tới dự, một phần để nghe hắn giảng dạy phương pháp tu luyện, nhưng hơn thế nữa là đến tìm bát quái, trừ người thuộc nội tông, các đệ tử nội tông nếu rãnh cũng sẽ tới, thậm chí vài người đang làm nhiệm vụ ở ngoài vội vàng dẹp sang một bên, tức tốc trở về cho kịp đại hội.
Bình thường đại hội tổ chức giảng dạy ở Thanh Bình cốc, một là tạo điều kiện cho các đệ tử mới vào tông học hỏi kinh nghiệm, hai là giúp đỡ người đang gặp bình cảnh khiến tu vi trì trệ. Những lời khuyên hắn đưa ra rất bổ ích, nhưng nếu là người tu vi cao cường thì tác dụng không lớn, cùng lắm chỉ giúp họ tiến thêm một đoạn ngắn mà thôi.
Mục đích Đan Càn tiên tông tổ chức đại hội giải đáp nghi vấn chỉ có bấy nhiêu.
Nhưng trải qua thời gian dài xuyên suốt đã bị biến chất ít nhiều.
Tỷ như khi fan gặp mặt thần tượng, tâm tư sẽ lung lay, cố tình tham dự đưa ra nghi vấn để các tu sĩ tu vi cao thâm chú ý, không chừng được thu làm đệ tử hay ôm đùi vàng gì gì đó. Đương nhiên vẫn có người đến chỉ đơn giản vì muốn nhận trợ giúp tu luyện.
Số lượng tham dự năm nay quá nhiều, trung viện giờ đây không đủ sức chứa, bàn tới bàn lui rốt cuộc quyết định dọn tới quảng trường.
Bạch Phổ không thích làm dáng, chỗ ngồi chẳng đặc biệt hơn người, chỉ là niệm hương bồ để ngoài trời, thanh âm hắn có thể truyền đến tai từng người một, hắn giảng giải nội dung xong rồi nói, “Kết thúc phần trình bày, nếu có ai còn nghi vấn nào khác thì tiến lên đây.”
Nếu một số người không muốn kẻ khác biết vấn đề của mình thì được quyền dùng thần thức trao đổi với Bạch Phổ, quả thật tiện lợi.
Những câu hỏi được đặt ra thường do Bạch Phổ trả lời, nếu đơn giản quá sẽ giao cho sư đệ sư muội hắn giải đáp thay, tiếp đó một người lại tiến lên, không ngờ chính là Lưu Vũ Bắc – người có mặt ở Cảnh Diệu thành lúc xảy ra chuyện, hắn hành lễ với Bạch Phổ, nói, “Đệ tử Lưu Vũ Bắc bái kiến sư thúc, vấn đề đệ tử muốn hỏi không phải về tu hành mà là chuyện ngoài lề, không biết sư thúc sẵn lòng giải đáp không?”
Bạch Phổ hơi nhướng mi, “Chuyện gì?”
Lưu Vũ Bắc dùng thái độ cung kính trả lời, “Là về vị sư đệ Liễu Quân Trì, người vừa trải qua khảo sát tiến nhập Đan Càn tiên tông, đệ tử là sư huynh nhận trọng trách dẫn hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, ngờ đâu Cảnh Diệu thành có biến, tu vi hắn cao thâm, không chỉ cứu ta và hai vị sư đệ khác mà còn kiên cường cầm chân yêu ma giữa không trung, về sau lại nghe hắn cũng là yêu ma, ma khí trên người rất nặng, không ít thế lực bên ngoài khăng khăng chỉ định hắn là nguyên nhân gây thương vong nặng nề nhất, ai nấy đều muốn tìm hắn xử trí bằng được, nhưng Xương Gia chân quân đã dẫn hắn đi mất, tông môn vẫn chưa giải thích với bọn họ, đệ tử chúng ta sốt ruột muốn biết câu chuyện thật sự đằng sau, rốt cuộc Liễu Quân Trì ra sao, tông môn sẽ xử lý vụ này như thế nào.”
Kỳ thật đa số các đệ tử đến đây đều muốn hỏi thăm việc này.
Câu chuyện quá kinh tủng, một đệ tử trải qua biết bao vòng thi cư nhiên là yêu ma, cư nhiên không bị phát hiện!?
Bất cứ ai tiến nhập tông môn đều phải diện kiến tông chủ và các trưởng lão, và cả Ninh Phong sở hữu kim đồng khai thiên, dư sức quan sát mọi thứ nội tại trong tu sĩ, sao tất cả bọn họ lại không thấy bí mật trên người hắn cho được?
Hơn nữa sau khi Liễu Quân Trì được đưa tới Nhật Cảnh phong thì biệt vô âm tín, không ai rõ tại sao.
Là được bảo vệ? Hay đã bị xử trí?
Tất cả mọi người đều muốn biết.
Bạch Phổ là đại đệ tử của Sở Say Sơn – trưởng lão Thừa Quang phong, mà ông lại có giao hảo với Ninh Phong tiên quân, hơn nữa quan hệ giữa Bạch Phổ và Xương Gia chân quân không tồi, mọi người cảm thấy hắn nhất định biết gì đó.
Bạch Phổ vẫn chưa trả lời, Lưu Vũ Bắc tự biết mình không nên hỏi vấn đề này tại đại hội giải đáp nghi vấn dành cho tu luyện, tông môn có thể nghĩ hắn cố tình chậm trễ tu hành, tâm tính không kiên, vậy nên lại cúi đầu giải thích, “Đệ tử là sư huynh dẫn đường Liễu Quân Trì, lại được hắn cứu một mạng, đệ tử cho rằng tính cách hắn dù hơi quái gở một tí, nhưng tâm tính rất tốt, hơn nữa đệ tử không tin hắn là yêu ma, ma khí trên người hắn không chừng do bị nhiễm phải, ví dụ khi đó chúng ta đối phó với vô số yêu ma, trên người nhiễm không ít ma khí, lúc trở về phải tiêu phí không ít thời gian mới bài trừ toàn bộ.”
Bạch Phổ trả lời, “Thật ra đây không phải bí mật gì, bổn quân nghe đích thân Xương Gia chân quân nói rằng Ninh Phong tiên quân đã nhận Liễu Quân Trì làm đệ tử, tông môn cũng đã đáp ứng rồi. Liễu Quân Trì vốn không phải yêu ma mà là Chu Tước. Trước kia Bích Tâm trưởng lão từng thu một vị đệ tử tên gọi Chu Tiêu, cũng là Chu Tước. Mấy năm trước Chu Tiêu sư muội ra ngoài rèn luyện rồi mất tích, bây giờ có thể xác định nàng đã vẫn lạc, và Liễu Quân Trì chính là con trai của nàng. Xét quan hệ giữa Ninh Phong và Bích Tâm trưởng lão, ngài ấy nhất định bảo vệ huyết mạch của Chu Tiêu sư muội. Ngoại nhân dù có tìm đến đây thì chỉ nhận đúng đáp án như vậy, tin hay không tùy họ. Nhưng thân là đệ tử bổn tông, các ngươi có trách nhiệm bảo vệ đồng môn và thanh danh tông môn, đấy chính là đạo nghĩa không thể chối từ.”
Mọi người nghe hắn nói xong đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, có người nhỏ giọng bảo, “Tại hạ từng gặp Chu Tiêu sư thúc một lần, là mỹ nhân hiếm có đấy, thế nhưng lại là yêu tu, tính tình rất nóng nảy. Không ngờ đã bỏ mình, thật sự khiến người tiếc nuối. Liễu Quân Trì là con trai nàng, chẳng hay cha hắn là ai?”
Lưu Vũ Bắc nghe thân phận Quân Trì không có vấn đề, hơn nữa còn là thần thú Chu Tước nên cũng an tâm đôi phần, lại không nhịn được hỏi, “Không biết Liễu…” hắn khựng lại, nhất thời chẳng biết nên xưng hô Quân Trì thế nào, trước kia hắn thường xưng thẳng danh hoặc gọi là sư đệ, nhưng nay đã khác xưa, Quân Trì trở thành đệ tử nội tông, hơn nữa còn dưới toà Ninh Phong tiên quân, hắn đáng lẽ nên xưng sư thúc mới đúng, nghĩ thế nào cũng thấy quái quái, Lưu Vũ Bắc chỉ chần chờ một lúc lại nói tiếp, “Không biết tình trạng Liễu Quân Trì sư thúc thế nào, lúc ở Cảnh Diệu thành hắn đối chiến yêu ma thụ thương rất nặng.”
Kỳ thật bản thân Lưu Vũ Bắc cũng bị thương không nhẹ, khi trở về tông môn chữa hơn nữa tháng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Đan Dũng và Uông Du càng thêm nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa xuất quan nữa là.
Bạch Phổ đáp, “Còn đang chữa thương, cụ thể thế nào bổn quân không biết.”
Lưu Vũ Bắc nghe xong đáp án hoàn toàn yên lòng, vì thế hành lễ cúi đầu cảm tạ rồi lui xuống.
Các đệ ngoại tông quen biết hắn vội vàng tới tìm, thấp giọng hỏi, “Thế Liễu Quân Trì… sư thúc trong nhóm làm nhiệm với ngươi, tu vi cao lắm hả?”
Lưu Vũ Bắc trả lời, “Đúng thế, mới nhìn cứ tưởng Trúc Cơ kỳ, nhưng ngay cả kiếm tu Kim Đan kỳ còn bị hắn áp chế hoàn toàn, ta đoán tu vi ắt hẳn không dưới Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa khi hắn đối chiến yêu ma lực lượng quả thật bất phàm, lúc hoá chân thân càng lợi hại hơn nữa.”
Đệ tử ngoại tông gật gù, “Trời sinh Chu Tước vốn được trời ưu ái rồi.”
Lại thấp thỏm nói, “Lâm Húc phong chúng ta từng đắc tội sư thúc, chẳng hay hắn có để trong lòng không, lỡ như sau này chúng ta gặp chuyện, ngươi và hắn quan hệ khá tốt, thỉnh Lưu sư huynh ngươi đến nói vài lời hay.”
Trước kia rõ ràng gọi Lưu Vũ Bắc là sư đệ, giờ đột nhiên đổi thành sư huynh, hắn không để ý lắm, nói, “Liễu Quân Trì sư thúc vốn không phải người lòng dạ hẹp hòi. Trước kia chúng ta từng chậm trễ hắn nhiều lần, hắn vẫn ra tay cứu mạng chúng ta, tức có nghĩa sư thúc không phải loại thù dai gì đâu. Tiền sư huynh chớ để chuyện này trong lòng chi nữa.”
Vẻ mặt Tiền Bộ Thiều như trút được gánh nặng, cảm tạ xong quay về nói với Âu Dương Tất Sanh, “Lưu Vũ Bắc nói Liễu Quân Trì không phải người để bụng, cứ xem tình hình rồi tính tiếp.”
Đã có Lưu Vũ Bắc khởi đầu, những đệ tử khác nhanh chóng tận dụng thời cơ nói chuyện bát quái.
Lăng Đầu Thanh (1) lăng đầu lăng não (2) hỏi, “Nghe nói hồi ở Địa Cực phong, Liễu Quân Trì sư thúc từng mạnh miệng đòi thần hồn đệ đệ từ chỗ Ninh Phong tiên quân, Ninh Phong tiên quân còn chính miệng thừa nhận y đã dung hợp thần hồn đệ đệ hắn, không rõ mọi chuyện thực hư ra sao?”
Hắn vừa hỏi xong, tất cả mọi người đều lộ biểu tình thảm không nỡ nhìn.
Cả Diễn Võ đại thế giới chỉ cần nghe danh Ninh Phong tiên quân, ai ai cũng biết chuyện thần hồn y không được đầy đủ, bất quá số lượng lời giải thích tại sao, trạng thái thần hồn thế nào, ở đâu, nếu dùng cách nói thị trường thì là: không mấy trăm cũng phải mấy chục bản.
Nhưng chân tướng là gì, đệ tử khắp Đan Càn tiên tông làm sao biết được.
Họ có quyền suy đoán, nhưng suy đoán dù sao chỉ là suy đoán, không nhất định là sự thật.
Cũng nhờ lần gặp mặt đệ tử diễn ra tại Địa Cực phong, Ninh Phong tiên quân mới chính thức thừa nhận tin tức động trời, thần hồn y trong tiên thể trời sinh vốn không đầy đủ, hơn nữa vẫn còn một số thần hồn lưu lạc bên ngoài.
Tuy ai nấy đều muốn biết rõ từng vấn đề một nhưng chả người nào dám thẳng thừng dò hỏi, ai mà không có bí mật, cố tình dò hỏi sẽ chọc người tức giận.
Người bình thường tức giận cũng thôi, nhưng đằng này là Ninh Phong tiên quân, một khi Ninh Phong tiên quân sinh khí thì ai mà chịu nổi.
Bất quá nếu Ninh Phong quả thật có nhiều thần hồn đến vậy, ai may mắn kết giao được chẳng khác nào ôm đùi kim cương, quả thật khiến người người động tâm.
Đương nhiên đám ma tu sẽ không bỏ qua cơ hội đó, chiếm thần hồn Ninh Phong tiên quân luyện thành pháp bảo so với thần hồn bình thường hiệu quả hơn nhiều.
Bạch Phổ nhìn Lăng Đầu Thanh, mất tận nửa ngày mới trả lời, “Việc này sao bổn toạ biết chứ.”
Nói tới đây hắn phóng uy áp lạnh nhạt nói, “Nếu không còn câu hỏi nào về vấn đề tu luyện thì đại hội sẽ chấm dứt tại đây.”
Dứt lời định đi.
Vì thế những ai thực sự có câu hỏi đều hoảng hồn vội vàng tiến lên đặt nghi vấn.
Bất quá Bạch Phổ không phải người nhiều lời, chỉ dặn sư đệ sư muội ở lại còn mình thì như cơn gió phi độn đi mất.
Kỳ thật chuyện Ninh Phong tiên quân cũng khiến hắn tò mò, bất quá đừng nói là hắn, ngay cả sư phó hắn còn mù tịt bí mật về trời sinh tiên thể hay nguyên thần y nữa.
♣️♣️♣️♣️♣️
Trừ tà trì quả là phương pháp cực kỳ hữu hiệu, Quân Trì ngâm mình bên trong mấy ngày, vết thương trên người hầu hết đã hồi phục hoàn toàn.
Nơi bị ma trảo yêu ma cấp cao quẹt qua mang theo tính ăn mòn mạnh mẽ, nếu không nhờ Quân Trì là Chu Tước, trong người mang một nửa ma anh, thì thời khắc bị trúng đòn đã chầu trời lâu rồi.
May thay hắn chưa tới số gặp Phật tổ, nhưng miệng vết thương nơi đó lại là nơi khó chữa trị hơn cả, chứ bình thường chỉ cần vài canh giờ ngắn ngủi là xong.
Với sự giúp đỡ của trừ tà trì, vết thương của Quân Trì đỡ hơn rất nhiều, nhưng ma khí bắt đầu rục rịch trở lại.
Đến tận bây giờ hắn mới bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tại sao trong cơ thể mình lại nhiều thêm một quả ma đan?
Thật sự kì quái.
Vì từ nhỏ hắn đã sở hữu nó, tương tự yêu đan, hắn cho rằng cả hai xuất phát từ mẹ của hắn, thế nên trước giờ hắn không nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại, nếu mẹ chính là người truyền cho hắn, vậy người truyền cho mẹ hắn là ai?
Hoàn chương 123.
Thần: Tui sửa tên truyện thành Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể ở quyển 1 và quyển 2 nhé. Wattpad xong rồi nhưng WordPress thì lười quạ.
(1) Lăng Đầu Thanh [愣头青]:
Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc.
(2) Lăng đầu lăng não 愣頭愣腦 cũng có nghĩa là cứng đầu bướng bỉnh, đầu bò đầu bướu vân vân.