Chương 4: Học cách quên đi.
Tôi tình nguyện kết thúc thứ tình cảm khó nói này bằng cách buông tay anh. Tôi đã cố gắng xoá đi hình bóng quen thuộc ấy, nhưng có lẽ tôi đã nhầm, tại sao khi lý trí bảo tôi phải trốn tránh thì trái tim này lại vô thức nhớ anh nhiều đến vậy? Cố ngăn trái tim mình ngừng đập vì anh, cố kìm nén những giọt lệ sầu trong khoé mi, nhưng... nó thật quá khó!.
________
Ra khỏi cổng trường, Chu Tử Tiệp định đi theo lối rẽ để về nhà, nhưng ở đằng xa, bóng
dáng quen thuộc của Lục Hàn khiến cô bỗng khựng lại.
Vừa lúc định quay lại trường thì Chu Tử Tiệp không may va vào một người đàn ông nào đó. Thì ra là Tổng Khiêm - cậu nam sinh trong tổ của cô.
Tổng Khiêm xin lỗi, mình không để ý.
Tổng Khiêm lắc đầu, cười.
Không sao, đúng lúc mình đang muốn tìm bạn .
Tìm mình?.
Cô nhận thấy dạo gần đây Tổng Khiêm rất hay xuất hiện trước mặt cô nha, hay là do cô đa nghi nữa cũng không biết.
Phải, mình thấy cậu rất hay giúp mình mà mình cũng chưa báo đáp cậu được. Hay là vậy đi, dù sao cậu cũng đi bộ vì vậy để mình đưa cậu về cho, dù sao cũng tiện đường chỗ làm thêm của mình mà.
Chu Tử Tiệp thoáng lúng túng.
Cái này, à, ờm, mình,.....
Tổng Khiêm nhìn bộ dạng của Chu Tử Tiệp không khỏi buồn cười.
Cứ vậy đi, lên đi mau mau, mình mà bị muộn làm là tại cậu đó.
Chu Tử Tiệp nghe vậy cười, dù sao Lục Hàn đang đứng kia cô cũng chẳng về được, vì vậy cô quyết định hoá vai Tổng Khiêm một lần.
Vậy cảm ơn cậu nha.
Không có gì.
Tổng Khiêm chạy xe rất nhanh nên cô cũng không kịp nhìn sắc mặt Lục Hàn lúc này, đành phụ anh vậy!
Sau khi Chu Tử Tiệp đi qua, lòng Lục Hàn như bị ai đạp mạnh một phát, vừa đau vừa có càng gì đó khó chịu. Chẳng phải Tử Tiệp đã nhìn thấy anh rồi sao, vậy tại sao cô còn làm bộ không biết, rồi còn lên xe tên khác nữa chứ?
_______
Tối đó, Chu Tử Tiệp ra ngoài dạy học đến muộn mới về.
Lúc này đèn đường đã lên, ngoài đường vắng vẻ chỉ còn vài người. Chu Tử Tiệp loay hoay lục tìm chìa khóa trong túi thì phát hiện một người cao lớn đang dựa vào góc cây gần đó, cô biết, người đó là anh!
Chu Tử Tiệp vừa định giả bộ không nhìn thấy anh liền bị anh phát hiện.
Không tính nói chuyện với anh một chút sao?.
Chu Tử Tiệp giật mình, cô quay người lại, không có ý định tiến đến chỗ anh, trên miệng cố gắng nở một nụ cười.
Có chuyện gì sao?.
Lục Hàn bỏ tay khỏi túi quần, bước đến bên cạnh cô.
Tiểu Tiệp, có phải đã xảy ra chuyện gì không?.
Chu Tử Tiệp lẩn tránh ánh mắt của anh, cô khẽ nói.
Không có chuyện gì, tối nay em có bản thuyết trình nên em lên nhà trước đây.
Chu Tử Tiệp mở cửa vừa định vào nhà liền bị Lục Hàn giữ tay, anh quay người cô lại.
Không, Tử Tiệp anh tin rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, nếu không em sẽ không lẩn tránh anh như bây giờ.
Chu Tử Tiệp cố giãy dụa thoát khỏi tay anh.
Lục Hàn, anh nói gì vậy em nghe không hiểu, tại sao em phải lẩn tránh anh chứ? Trời cũng đã muộn rồi, anh buông em ra, em còn phải lên nhà nữa.
Đáng tiếc, sức phụ nữ làm sao sánh được với sức của một người con trai chứ!!
Không, Tiểu Tiệp, nếu em không trốn tránh anh thì tại sao chiều nay em lại làm như không nhìn thấy anh chứ?.
Chu Tử Tiệp cố hết sức đẩy anh ra, mau chóng chạy vào nhà, khoá cửa lại, cô nhìn anh.
Lục Hàn, em không hiểu anh nói gì hết, muộn rồi anh nên về đi.
Tiểu Tiệp,.... .
Chu Tử Tiệp xoay người vào nhà, để mặc Lục Hàn ngoài cửa.
Lên đến phòng, Chu Tử Tiệp đứng sau tấm rèm ngoài cửa. Lục Hàn vẫn đứng đó, một lúc lâu sau cô mới thấy anh vào nhà. Chu Tử Tiệp khẽ nói.
Lục Hàn, xin lỗi vì sự ích kỷ của em.