Chương 5: Lời tỏ tình của Tổng Khiêm.
Sinh nhật của Chu Tử Lan và Chu Tử Tiệp được mọi người tổ chức trong cùng ngày. Nhưng năm nay có lẽ Chu Tử Tiệp không thể có mặt , cô học sinh lớp 12 mà Chu Tử Tiệp dạy sắp phải thi đại học nên cô không thể nghỉ được. Chuyện này ba mẹ Chu biết được tuy có đôi chút buồn phiền và áy náy nhưng biết làm sao được, việc con gái đã quyết, người làm ba mẹ cũng không thể ngăn cản. Dẫu vậy hai ông bà vẫn vui vẻ tặng quà cho cô con gái út của mình.
___________
Tối đó, khi kết thúc buổi học cũng đã gần 10 giờ, Chu Tử Tiệp một mình đi bộ trên con phố đã lên đèn.
Gần đến nhà, Chu Tử Tiệp nhận được tin nhắn.
Tiểu Tiệp, ra công viên gần nhà cậu đi, mình có việc muốn nhờ cậu giúp.
Là tin của Tổng Khiêm!
Chu Tử Tiệp rẽ sang hướng khác, đi đến công viên.
Chu Tử Tiệp dừng lại, quay đầu nhìn, không hiểu sao cô cứ có linh cảm ai đó đang bám theo mình.
Mang theo nỗi bất an, cuối cùng cô cũng khó khăn mà đi đến công viên, nhìn thấy Tổng Khiêm, cô bước đến.
Tiểu Khiêm, có chuyện gì sao?.
Nhìn vẻ mặt lúc này của Tổng Khiêm, Chu Tử Tiệp thật không biết anh đang gặp khó khăn gì nữa.
Tổng Khiêm nhìn Chu Tử Tiệp, khẽ cười.
Tiểu Tiệp, mình có thứ muốn cho cậu''.
Chu Tử Tiệp nhíu mày, không phải Tổng Khiêm nói có chuyện muốn cô giúp sao?.
Không đợi Chu Tử Tiệp phản ứng, Tổng Khiêm nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh cóng vì tiết trời của cô lại.
Tiểu Tiệp, mình nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu nên có thứ muốn cho cậu.
Chu Tử Tiệp muốn rút tay ra khỏi tay Tổng Khiêm, có chuyện gì không phải cứ nói bình thường là được, sao cứ phải nắm tay chứ! Cô thật không quen!
Tổng Khiêm, mình....
Tổng Khiêm bỗng lấy trong túi một đôi bông tai hình bông tuyết dơ trước mặt cô.
Hôm trước khi mình tình cờ thấy nó mình đã nghĩ ngay đến cậu. Tuy nó không đáng bao nhiêu nhưng mình nghĩ nhất định cậu đeo sẽ hợp.
Tổng Khiêm cậu không cần tặng mình thứ này đâu, mình nghĩ....
Tiểu Tiệp mong cậu nhận lấy nó, dù sao mình cũng không mang trả được.
Chu Tử Tiệp thấy vẻ cứng đầu của Tổng Khiêm thì khẽ cười. Cô biết tính tình người bạn này của mình, nếu cô mà không nhận chắc chắn anh sẽ bám theo cô riết đến khi cô chịu mới thôi. Đây chính là tính cách đặc biệt nhất mà cô rút được từ khi quen anh.
Nếu cậu đã nói vậy thì mình còn có thể từ chối sao?.
Tổng Khiêm nghe vậy cười tươi.
Vậy để mình đeo cho cậu.
Không cần mình tự đeo được.
Mình đeo giúp cậu tiện hơn.
Vậy làm phiền cậu.
Tổng Khiêm khéo léo đeo đôi bông tuyết lên tai Chu Tử Tiệp. Đúng như lời anh nói, nó thật sự hợp với cô.
Hai người họ nào có biết hành động của mình lại vô tình thu trọn vào ánh mắt nào đó một cách ám muội...
Chụt, một nụ hôn nhẹ bỗng đặt lên gò má trắng nõn của Chu Tử Tiệp.
Cô ngạc nhiên nhìn người con trai cao gần 1 mét 8 trước mặt mình.
Cậu,....
Tiểu Tiệp, thật ra mình muốn nói chuyện này với cậu lâu rồi, mình nghĩ mình, mình thật sự thích cậu. Tiểu Tiệp, cậu cho mình một cơ hội được không?.
Chuyện gì thế này? Chu Tử Tiệp cô không nghe nhầm đấy chứ. Tổng Khiêm thích cô?
Mình, chuyện này, mình,....
Tiểu Tiệp mình biết cậu chưa thể tiếp nhận được chuyện này ngay lập tức nhưng mình tin, chỉ cần chịu cho mình một cơ hội mình nhất định sẽ khiến cậu mở lòng với mình. Tiểu Tiệp, xin cậu đừng từ chối, có được không?.
Chu Tử Tiệp im lặng vài giây, chẳng phải đây là cơ hội tốt để cô quên được Lục Hàn sao? Nhưng nếu cô gật đầu liệu có là một lựa chọn sai lầm cho cả cô lẫn Tổng Khiêm?
Tiểu Tiệp?.
Tổng Khiêm khẽ gọi, Chu Tử Tiệp lúc này mới bình tĩnh lại.
Vậy, vậy mình, mình sẽ thử một lần.
Không thử thì sao biết được đó là đáp án sai?
Nghe câu nói này Tổng Khiêm thật sự vui không tả. Anh xúc động ôm chầm lấy Chu Tử Tiệp. Thật ra để có được câu trả lời này của cô, anh đã phải dành hơn 1 năm để tiếp cận cô, từ từ quan tâm cô từng chút một. Vì anh biết người con gái như cô nếu tột ngột nghe lời tỏ tình của anh chắc chắn sẽ hoảng sợ mà chạy mất! Chu Tử Tiệp, đây chính là vẻ đáng yêu mà cô đã dùng để thu phục trái tim anh...