Ads
Sau lần ở ngoài
chợ, Nam Cung Nguyệt cứ giam mình trong phòng không chịu ra ngoài, cũng không
chịu gặp ai, khiến cho mọi người lo lắng. Doãn Tắc cũng cảm thấy bồn chồn không
yên nhưng hắn không hiểu tại sao Nam Cung Nguyệt lại như vậy, chẳng lẽ là do hắn
cãi nhau với nàng? Nhưng mà hắn cũng nhất quyết không thể xuống nước được, vả lại,
sao Nam Cung Nguyệt có thể chỉ vì cãi nhau với hắn mà như vậy chứ? Có lẽ chỉ là
do hắn tự mình đa tình thôi.
" Uyển Nghi,
ta nhất định phải lôi cổ con nhóc này ra coi nó bị làm sao. "
Nam Cung Việt
nhíu mày, gõ gõ lên bàn trà. Uyển Nghi chỉ mỉm cười, rót cho hắn một chén trà
nóng, rồi ngồi xuống bên cạnh.
" Chàng cứ mặc
kệ nó đi, để nó được yên tĩnh một mình. Nó mới chỉ là một đứa trẻ non nớt, cũng
có những điều cần phải suy nghĩ, có vậy thì mới trưởng thành được. "
" Nhưng thực
sự không sao chứ? "
" Chàng đừng
lo lắng. " Uyển Nghi mỉm cười trấn an. Cuối cùng thì Nam Cung Việt cũng chịu
nghe lời Uyển Nghi, không quá bận tâm đến Nam Cung Nguyệt nữa, nhưng vẫn nhắc
nhở gia nhân coi sóc Nam Cung Nguyệt thật cẩn thận.
Sau khi giam mình
trong phòng suốt ba ngày, cuối cùng Nam Cung Nguyệt cũng chịu ra ngoài, tỏ ra
vô cùng vui vẻ, mỗi khi có ai định nhắc lại, hay hỏi nàng thì nàng lại lảng
sang chuyện khác, vì vậy cũng không có ai nhắc lại nữa. Mọi chuyện lẽ ra sẽ tiếp
tục bình yên như trước, nếu như vài ngày sau đó Tề Dương không đến tìm Uyển
Nghi.
" Tướng quân
đến tìm ta có việc gì? "
Uyển Nghi nhấp một
ngụm trà, ánh nhìn xoáy sâu vào Tề Dương. Tại sao hôm nay hắn lại đến tìm nàng?
Chẳng lẽ....
Tề Dương liếc
nhìn Hỷ nhi, rồi lại nhìn Uyển Nghi, bàn tay hắn nắm chặt lại, cương nghị nhìn
Uyển Nghi.
" Hôm nay thần
đến đây, là muốn cầu xin Dương chủ tử cho phép thần được lấy Hỷ nhi cô nương
làm thê tử. "
" Xoảng
"
Bình trà trên tay
Hỷ nhi rơi xuống đất, vỡ vụn. Nàng hoang mang nhìn Tề Dương, không tin nổi vào
những gì tai mình vừa nghe thấy. Sao chuyện này có thể xảy ra chứ? Sao tướng
quân lại có thể muốn lấy một a hoàn như nàng làm vợ? Không thể nào, có phải
nàng đang trong cơn ác mộng không? Tướng quân là người mà công chúa yêu, nàng
không thể...
" Có thể người
sẽ cho là thần đang nói xằng bậy, nhưng thần có thể đảm bảo rằng, thần rất yêu
Hỷ nhi, thần có thể đem lại hạnh phúc cho nàng ấy. Tuy rằng chỉ gặp Hỷ nhi vài
lần, nhưng nàng ấy mang lại cho thần những cảm giác khác lạ mà không ai có thể
mang lại. Mong người có thể tác thành cho thần và Hỷ nhi. "
Uyển Nghi im lặng
không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Tề Dương, ánh mắt chất chứa một tia phức tạp.
Nàng khẽ liếc qua Hỷ nhi, tuy ngoài mặt thì Hỷ nhi vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh,
nhưng hai bàn tay nắm chặt sau lưng lại đang run lên, những ngón tay cũng dần
chuyển sang trắng bệch. Im lặng một lúc lâu, cuối cùngUyển Nghi thở dài.
" Hỷ nhi tuy
mang thân phận a hoàn, nhưng thực chất lại chẳng khác gì tỷ muội tốt của ta. Ta
không muốn áp đặt cho muội ấy bất cứ điều gì. Hạnh phúc của muội ấy nên để muội
ấy nắm giữ, vậy mọi chuyện hãy để muội ấy tự quyết định đi. "
Thật khó xử, Uyển
Nghi đã biết trước ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là nàng không thể ngờ
nó lại đến nhanh như vậy. Nam Cung Nguyệt chỉ vừa mới bình ổn tâm trí, nếu để
muội ấy biết được, muội ấy sẽ ra sao đây?
Tề Dương nhìn Hỷ
nhi, ánh mắt chứa đầy nhu tình. Hỷ nhi bối rối né tránh ánh mắt ấy, trong tim
nàng, là niềm hạnh phúc xen lẫn với nỗi đau xé lòng. Được tiểu thư và công chúa
coi trọng, được Tề Dương yêu thương, đối với nàng, đó đã là niềm hạnh phúc lớn
nhất rồi, nàng sao dám trèo cao nữa chứ?
" Tướng
quân" Hỷ nhi lựa chọn cách đối mặt, nhìn thẳng vào Tề Dương, cố che giấu
giọng nói run rẩy và một trái tim đau " Hỷ nhi vinh hạnh được tướng quân
yêu thương, nhưng đối với tướng quân, Hỷ nhi không có chút cảm giác nào cả. Có
lẽ tướng quân chỉ là đang ngộ nhận tình cảm của ngài đối với Hỷ nhi mà thôi, nô
tì tin rằng tướng quân sẽ sớm nhận ra rằng ai mới là người ngài yêu thực sự. Thực
xin lỗi, Hỷ nhi không có cái phúc phận được trở thành tướng quân phu nhân.
"
" Hỷ nhi,
nàng..."
" Tề Dương.
" Uyển Nghi cắt ngang lời Tề Dương " Ngươi biết rằng Nguyệt nhi rất yêu
thương ngươi, đúng không? "
" Thần..."
Tề Dương cúi mặt, khó khăn nói " Cái đó thần biết. "
Nam Cung Nguyệt
lúc nào cũng đi theo sau hắn, nói rằng rất yêu hắn, hôm nọ lại công khai bày tỏ
với hắn giữa chốn đông người, sao hắn lại không biết được cơ chứ?
" Ngươi cũng
biết nếu ngươi cầu thân Hỷ nhi thì sẽ làm tổn thương Nguyệt nhi? " Uyển
Nghi tiếp tục chất vấn Tề Dương, ánh mắt lạnh như băng.
" Cái
đó...thần cũng biết. Nhưng thần thật sự chỉ coi công chúa như muội muội của
mình mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Người mà thần yêu là Hỷ nhi. "
" Vừa rồi tướng
quân cũng đã nghe câu trả lời của Hỷ nhi rồi đấy, muội ấy không đồng ý, xin mời
tướng quân về cho. " Uyển Nghi khoát tay, lạnh lùng tiễn khách.
"
Nhưng..."
" Thứ lỗi,
không tiễn. "
Tề Dương không
còn cách nào khác, hắn quay sang nhìn Hỷ nhi, ánh nhìn đau đớn. Hỷ nhi quay mặt
sang hướng khác, tránh né cái nhìn của hắn, bàn tay nắm chặt lại, trắng bệch.
" Vậy Tề
Dương xin phép cáo lui. "
Tề Dương chắp hai
tay cáo biệt, rồi xoay người bước đi. Khi cánh cửa vừa khép lại, Hỷ nhi gần như
khuỵu xuống, nước mắt cứ thế mà vô thức rơi xuống. Uyển Nghi đỡ Hỷ nhi, ôm chặt
lấy nàng.
" Nha đầu ngốc,
chẳng phải muội rất yêu Tề Dương sao? Tại sao lại từ chối chứ? " Uyển Nghi
thở dài.
" Tiểu thư,
tiểu thư biết sao? " Hỷ nhi ngước nhìn Uyển Nghi, gương mặt đẫm nước mắt.
" Sao ta lại
không biết chứ? Nếu được ta cũng rất muốn tác thành cho muội và hắn. Nhưng Nguyệt
nhi...haizz...ta chỉ còn cách để cho muội lựa chọn, đã làm khó cho muội rồi.
"
Hỷ nhi không nói
gì, cứ thế ôm Uyển Nghi mà khóc, một lúc lâu sau mới thút thít lên tiếng.
" Muội....
yêu Tề Dương, nhưng.... muội... không thể phụ lòng công chúa, muội...muội không
thể thành thân với huynh ấy được. "
" Cạch
"
Một tiếng động
vang lên bên ngoài cửa phòng, Uyển Nghi và Hỷ nhi vội vàng lao nhanh ra mở cửa
thì nhìn thấy Nam Cung Nguyệt đang đứng đó, chết sững