Ads
Sau vụ mất tích của
các thiếu nữ, kinh thành lại trở nên yên ổn. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi kèm lẫn đe
dọa, uy hiếp, cuối cùng Uyển Nghi cũng thuyết phục được Nam Cung Việt đồng ý
cho ra ngoài dạo chơi. Đương nhiên là cái giá phải trả cũng không nhỏ chút nào,
nói một cách đơn giản là đem thân ra trao đổi a~
" Hỷ nhi cô
nương. "
Tề Dương cất tiếng
gọi khi nhìn thấy Hỷ nhi đang khoan thai mua đồ.
" Tề Dương
tướng quân. " Hỷ nhi cũng mỉm cười đáp lại.
" Hỷ nhi cô
nương đi đâu vậy? Sao lại ra ngoài có một mình? " Tề Dương trìu mến nhìn Hỷ
nhi.
" Nô tì cùng
tiểu thư và công chúa ra ngoài, nô tì đi trước mua một số đồ cần dùng cho tiểu
thư. "
" Thì ra vậy.
Sao tiểu thư nhà cô đã trở thành tiểu thiếp của vương gia rồi mà cô vẫn xưng hô
như vậy chứ? "
" Nô tì đi
theo tiểu thư đã mười mấy năm, đã quen với cách gọi này, nhất thời không sửa đổi
được, hơn nữa tiểu thư cũng muốn nô tì xưng hô như vậy nên..."
Hỷ nhi mỉm cười,
dịu dàng trả lời, nụ cười ấy mang theo sự ấm áp, thanh thoát, trong trẻo. Giống
như một tia nắng nhẹ, len lỏi vào trái tim của Tề Dương, khiến tim hắn nhộn nhạo
lên những cảm giác khác lạ. Dù hắn là người được rất nhiều thiếu nữ theo đuổi
và mơ ước, nhưng một con người khô khan như hắn trước giờ chỉ biết tới binh thư
và chiến sự, đâu có biết tới cảm giác yêu thương hay nhớ nhung một ai đó. Chỉ đến
khi gặp nữ nhân này, trái tim của hắn mới thay đổi, hắn có những cảm xúc vô
cùng khác lạ mà chính hắn cũng không thể gọi tên. Chẳng lẽ đây chính là cái cảm
xúc gọi là yêu mà công chúa suốt ngày nói với hắn?
Trong lúc Hỷ nhi
và Tề Dương nói chuyện ở một nơi, thì một nơi khác, Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt
đang nhàn tản cước bộ, thong thả ngắm nhìn xung quanh.
" Nguyệt
nhi, Doãn Tắc đâu rồi? Sao hôm nay không thấy hắn đi cùng? "
Uyển Nghi mân mê
một cái khánh, quay qua hỏi Nam Cung Nguyệt.
" Muội cũng
không biết, sáng nay hắn nói muốn ra ngoài làm gì đó. Thấy hắn nài nỉ quyết liệt
quá, muội cũng không muốn mang tiếng là hà khắc nên đồng ý thả hắn đi một hôm.
"
Nam Cung Nguyệt
thản nhiên đáp, chúi đầu ngắm nghía một cái khánh hình con bướm.
" À, ra vậy.
" Uyển Nghi gật gù " Cũng phải thôi, hẹn hò với một người xinh đẹp
như vậy, đương nhiên là sống chết cũng phải đi rồi. "
" Hả, tỷ nói
cái gì? "
Nam Cung Nguyệt
buông cái khánh trên tay xuống, khó hiểu nhìn Uyển Nghi. Uyển Nghi không nói gì,
chỉ im lặng hất mặt về một phía. Ở cách nơi họ đứng không xa, Doãn Tắc và một nữ
nhân đang đứng trước một gian hàng bán đồ trang sức, cười nói vô cùng thân mật
và vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện ra hai người đang đứng gần.
" Ngọc nhi,
muội thấy vòng ngọc này thế nào. Sắc ngọc rất sáng, màu cũng rất đẹp, nhìn xem,
rất hợp với muội. "
Doãn Tắc cầm một
chiếc vòng ngọc trơn, đưa tới trước mặt nữ nhân đứng bên cạnh, nữ nhân tên Ngọc
nhi đó nhận lấy vòng ngọc, mỉm cười rất ngọt ngào.
" Doãn Tắc
ca ca, huynh thật khéo chọn, rất đẹp. "
" Đúng là đẹp
thật, ông chủ, ta lấy cái này. "
Chiếc vòng ngọc
trên tay Mỹ Ngọc lập tức bị giật lấy, Nam Cung Nguyệt huơ huơ chiếc vòng trước
mặt ông chủ. Mỹ Ngọc bị bất ngờ, cứ đứng ngơ ngác nhìn Nam Cung Nguyệt, còn
Doãn Tắc thì cảm thấy vô cùng bực bội.
" Này, Nam
Cung Nguyệt, cô ở đâu nhảy ra thế? Lại đi lấy của người ta, chiếc vòng này bọn
ta đã chọn rồi mà. "
" Ai trả tiền
trước thì nó là của người ấy. "
Nam Cung Nguyệt
bướng bỉnh lấy ra một thỏi bạc đặt trước mặt ông chủ. Sau đó liền quay sang hất
mặt thách thức với Doãn Tắc.
"
Cô..."
" Doãn Tắc
ca ca, thôi đi, công chúa thích cái vòng đó thì để công chúa lấy đi, chúng ta lấy
cái khác là được mà. "
Mỹ Ngọc mỉm cười,
kéo kéo tay áo Doãn Tắc, hành động đó lọt vào mắt Nam Cung Nguyệt lại trở thành
sự thách thức. Không hiểu sao, ngay từ khi nhìn thấy Doãn Tắc cùng nữ nhân này
nói cười rất vui vẻ nàng đã cảm thấy rất khó chịu rồi. Bây giờ lại còn lôi lôi,
kéo kéo, thực sự...rất đáng ghét.
" Ông chủ,
ta lấy toàn bộ hàng của ông, lát nữa ông hãy đem tất cả chỗ này đến phủ vương
gia cho bản công chúa. "
Nam Cung Nguyệt cầm
một tờ ngân phiếu, đập lên mặt bàn. Doãn Tắc thấy vậy thì càng bực mình, hắn
không thể chịu nổi, sao trên đời này lại có nữ nhân như vậy chứ?
" Cô quá
đáng vừa thôi, sao trên đời này lại có người ngang ngược như cô chứ? Nữ nhân mà
như vậy sao? "
" Thì sao?
Ngươi có quyền gì mà chất vấn ta? Ta là công chúa, ta có quyền ngang ngược đó,
thì sao nào? "
Doãn Tắc nghẹn họng,
tức không nói nên lời. Cái gì chứ? Ngay cả lí do để ngang ngược của nàng ta
cũng ngang ngược như vậy. Doãn Tắc hừ mũi, tức giận kéo tay Mỹ Ngọc đi, hoàn
toàn không thèm để tâm tới Nam Cung Nguyệt nữa.
Nam Cung Nguyệt
nhìn thấy cảnh Doãn Tắc nắm tay Mỹ Ngọc bước đi, chợt cảm thấy sống mũi cay
cay, trong tim có cảm giác nhói đau rất khó chịu. Nàng xoay người về hướng ngược
lại, cắm đầu bước đi. Càng bước càng nhanh, càng bước càng thấy ấm ức, lại có
chút đau lòng. Khóe mắt hoen đỏ, cay xè, nước mắt cũng tự nhiên rơi xuống,
không cách nào kìm được. Nam Cung Nguyệt mạnh mẽ gạt nước mắt, nhưng nước mắt lại
cứ tiếp tục rơi mãi không ngừng, gương mặt cũng dần đỏ gắt. Nàng cảm thấy thổn
thức, cảm thấy đau, và cũng cảm thấy bất an. Nàng sợ, sợ cái cảm giác này...
" A "
Nam Cung Nguyệt
đâm phải một người, nàng ngước mắt lên nhìn, gương mặt ướt đẫm nước mắt.
" Công chúa,
người sao vậy? "
Tề Dương và Hỷ
nhi cùng đồng thanh. Nam Cung Nguyệt vừa nhìn thấy Tề Dương thì liền ôm chầm lấy
hắn, òa khóc.
" Tề Dương
ca ca, ta yêu huynh, ta thực sự rất yêu huynh, người ta yêu chỉ có mình huynh
thôi, ta đã yêu huynh từ lâu lắm rồi, Tề Dương ca ca, ta thực sự rất yêu huynh.
"
Nam Cung Nguyệt
càng nói càng khóc to hơn, càng ôm chặt lấy Tề Dương hơn. Người đi đường tò mò
nhìn hai người bọn họ, chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm bàn tán với nhau điều gì đó.
Nhưng Tề Dương chẳng hề quan tâm, hắn chỉ đang nghĩ tới cảm giác của người đứng
bên cạnh hắn.
"
Công...công chúa...điều đó thần biết, xin người buông thần ra đi ạ...nơi
này...đông...đông người..."
Nam Cung Nguyệt vẫn
không hề để ý, cứ ôm chặt lấy Tề Dương mà khóc, một nỗi đau len lỏi trong trái
tim nàng, không cách nào xua đi được.
Hỷ nhi nhìn hai
người, khẽ mỉm cười, nhưng chính nàng cũng đang thấy đau, nàng khẽ lắc đầu.
" Hỷ nhi, ngươi đang nghĩ gì thế? Tề Dương tướng quân là người công chúa
yêu, sao ngươi có thể có suy nghĩ không an phận như vậy chứ? Dù là tướng quân
hay công chúa, ngươi cũng không thể nào sánh bằng được. "
Uyển Nghi đứng ở
đằng xa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhún vai " Haizz...chuyện
của họ chỉ có thể để chính họ tự giải quyết thôi. Chỉ người trong cuộc mới hiểu
mình muốn gì. Tóm lại...không liên quan đến mình. "