" Cứ nghĩ
chúng ta đã có thể giải quyết được rồi, vậy mà kẻ bắt cóc lại là kẻ khác.
"
Nam Cung Thiên
nhíu mày cảm thán. Vì không bắt được hung thủ nên mọi người trước hết đành kéo
nhau về phủ vương gia trước. Đêm đã khuya nhưng vì sự việc vừa xảy ra nên vẫn
chưa có ai ngủ được, tất cả mọi người đều đang quây quần trong thư phòng của
Nam Cung Việt. Một đám người cứ đứng bàn luận hết cách này đến cách khác mà vẫn
không có một cách nào khả quan. Cuối cùng đến gần sáng, mọi người lại quyết định
trở về với phương án cũ, tiếp tục dùng Nam Cung Việt làm mồi nhử.
" Tướng
quân, tiểu nhân có việc cần bẩm báo. "
" Vào đi.
"
Một viên tiểu tướng
đi vào phòng, quỳ một chân xuống nền nhà.
" Bẩm tướng
quân, tất cả những thiếu nữ bị bắt cóc đã trở về rồi. "
" Cái gì ???
"
Mấy cái miệng
cùng đồng thanh hét toáng lên, chuyện hoang đường gì thế này?
" Rốt cuộc
chuyện là thế nào? Hả? Hả? "
Uyển Nghi kích động
xông đến túm chặt lấy vai viên tiểu quan lắc lắc, khiến cho anh ta xây xẩm cả mặt
mày.
" Bẩm...khởi
bẩm vương phi, tiểu nhân không biết. Chỉ là thần nhận được tin báo rằng các thiếu
nữ bị biến mất một cách bí ẩn đã trở về nhà an toàn. Nhưng lại không chịu nói rằng
mình đã bị ai bắt cóc, cũng không nói là mình đã bị bắt đến đâu. "
" Chuyện
quái quỷ gì thế này? "
Uyển Nghi buông
viên tiểu tướng ra, mù mờ không hiểu nổi.
" Có lẽ là kế
hoạch của chúng ta đã bị bại lộ rồi, thế nên thủ phạm mới thả những thiếu nữ đó
về. "
Nam Cung Việt
nhíu mày phỏng đoán.
" Chết tiệt,
chết tiệt, chết tiệt, cái tên đó đúng là đồ khốn khiếp. Hại đời con gái nhà người
ta rồi phủi mông không trách nhiệm. Ta mà tóm được hắn, ta sẽ không tha cho hắn,
ta sẽ đánh hắn đến bầm dập, đúng là loại đàn ông không ra gì. "
Uyển Nghi tức tối,
lớn tiếng mắng c.h.ử.i, không hề biết rằng có người ngồi trên mái nhà mém té
ngã vì giọng điệu chua ngoa của nàng.
" Bảo bối,
thật oan ức cho ta quá. Lâu lắm rồi không gặp lại, nàng có cần phải mạt sát ta
nặng nề đến vậy không? "
Một giọng nói nam
nhân vang lên phía trên mái nhà, cái giọng điệu quen thuộc mang chút cợt nhả
này, không ai khác, chính là Mộ Dung Phong. Mọi người lập tức chạy ra ngoài,
nhìn lên mái nhà thì thấy Mộ Dung Phong đang ngồi vắt vẻo trên đó. Vẫn là cái bộ
dạng phong lưu đa tình đó.
" Mộ Dung
Phong? " Uyển Nghi kinh ngạc kêu lên " Ngươi trở về từ khi nào vậy?
Thương tích lần trước của ngươi sao rồi? Sao ngươi lại ngồi trên mái nhà? Sao
ngươi ngồi trên đó mà bọn ta lại không phát hiện ra? Sao ngươi lại nói như vậy?
Ngươi là kẻ đã bắt cóc những thiếu nữ kia sao? "
" Từ từ đã
nào, nàng hỏi như vậy làm sao ta kịp trả lời chứ? " Mộ Dung Phong nhảy từ
trên mái nhà xuống, ngoáy ngoáy tai " Còn nữa, ta muốn tự thanh minh cho
mình, ta không có bắt các thiếu nữ đó. "
Mộ Dung Phong?
Ngay khi nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều sửng sốt, định lên tiếng hỏi
thì đã bị Nam Cung Việt ngăn lại, chỉ có một người vẫn đang vô tư túm áo Mộ
Dung Phong lắc lắc không ngừng.
" Vậy câu
nói đó ý nghĩa là sao? Ta đang **** tên bắt cóc đó, ngươi nói vậy không phải đã
thừa nhận rằng mình là kẻ bắt cóc sao? "
" Thì đúng
là những thiếu nữ đó mất tích là tại ta, nhưng không phải là do ta bắt cóc.
"
" Vậy là sao
? "
Lại đồng thanh ngạc
nhiên cùng một lúc.
" Oan cho ta
lắm, là bọn họ tự động đi theo ta chứ bộ. " Mộ Dung Phong gãi gãi đầu, bộ
dạng rõ là oan ức.
" Hở?"
Mọi người bị câu
nói của Mộ Dung Phong làm cho choáng váng, khóe miệng giật giật liên tục như bị
trúng gió. Thì ra nguyên nhân sự việc chính là vài hôm trước, khi Mộ Dung Phong
xuất hiện ở kinh thành đã làm trái tim của biết bao thiếu nữ phải xiêu vẹo. Vì
không ai biết rõ danh tính của Mộ Dung Phong nên nàng nào cũng ấp ủ một mơ ước
" bé nhỏ " là có thể thành thân cùng với hắn. Thế nên đã có không ít
người nửa đêm bỏ nhà bám theo Mộ Dung Phong, bám dính hắn như keo không chịu
buông. Sau khi sự việc trở nên ồn ào, Mộ Dung Phong đã phải tốn rất nhiều công
sức để khuyên nhủ họ trở về. Đương nhiên là hắn không hề đụng đến bọn họ, vì giờ
đây trong lòng hắn đã có Uyển Nghi rồi.
Sau khi nghe xong
đầu đuôi câu chuyện, Uyển Nghi thở dài đưa tay day day thái dương. Chẳng phải nữ
nhân cổ đại rất ngoan hiền, thục nữ sao? Tại sao lại có chuyện bỏ nhà đi theo
trai thế này? Thật sự khiến người khác quá kinh ngạc rồi.
" Vậy ngươi
tới đây làm gì? "
Nam Cung Việt đứng
chắn trước mặt Uyển Nghi, nhìn Mộ Dung Phong bằng ánh mắt cảnh giác.
" Có gì đâu,
chẳng qua chỉ là ta nhớ bảo bối của ta, muốn tới thăm chút cũng không được sao?
"
Mộ Dung Phong cợt
nhả trả lời, nháy mắt với Uyển Nghi một cái.
" Nàng không
phải....."
" Ta không
phải bảo bối của ngươi, Mộ Dung Phong chết tiệt, còn dám kêu ta là bảo bối nữa
ta sẽ không tha cho ngươi. "
Uyển Nghi chống nạnh,
hét ầm lên, cắt đứt cả lời nói của Nam Cung Việt. Mộ Dung Phong thấy thế chỉ cười
cười.
" Được rồi,
đừng nóng, ta phải đi đây, ngày khác gặp lại. "
Sau đó, Mộ Dung
Phong nhằm thẳng vào trán Uyển Nghi, định hôn một cái, ai dè Nam Cung Việt đã
nhanh tay ôm Uyển Nghi vào lòng, hơi xoay người, thành ra nụ hôn của Mộ Dung
Phong lại dừng lại ở...trên má Nam Cung Việt. Mộ Dung Phong thấy hụt ăn cũng chỉ
cười, cố ý trêu chọc.
" A, ta cứ
tưởng sao chứ, hóa ra là nãy giờ nhị vương gia đang ghen. Thật không ngờ ngài lại
có hứng thú với nam nhân, tiếc quá, ta không có hứng với ngài, thật đã làm ngài
thất vọng rồi. Ta đi đây, hẹn gặp lại. "
Khi Mộ Dung Phong
đã dùng khinh công bay đi mất, Uyển Nghi mới quay sang nhìn Nam Cung Việt với
ánh mắt ngơ ngác.
" Nam Cung
Việt, chàng yêu thầm Mộ Dung Phong từ bao giờ thế? "
" Dương. Uyển.
Nghi !!!!!! " Tiếng hét chấn động trời cao, chậc chậc, thật hổ thẹn cho uy
danh của nhị vương gia rồi.