Ads
Uyển Nghi đỏ mặt,
hất tay Nam Cung Việt ra, nghiến răng nói.
" Cái đồ lưu
manh, háo sắc chết tiệt nhà chàng. Tự đi mà xử lý đi. "
Uyển Nghi lườm
Nam Cung Việt đến cháy mặt, rồi đỏ mặt bạch bạch chạy ra ngoài, để lại mình hắn
ngơ ngác với dấu hỏi to đùng trên mặt " Tự xử lý? tự xử lý kiểu gì chứ?
"
Nửa đêm, khi màn
đêm bao phủ không gian. Một ống trúc nhỏ cắm qua khung cửa sổ giấy phòng của
Nam Cung Việt, một làn khói mỏng nhẹ bay vào, mang theo một hương thơm dịu nhẹ.
Nam Cung Việt lập tức mở mắt, nín thở, đồng thời lén kéo cơ quan mật ở dưới gối,
lập tức tiếng chuông ở phòng của Uyển Nghi và Nam Cung Thiên đồng thời vang
lên.
Một bóng đen bí ẩn
lẻn vào phòng của Nam Cung Việt, sau khi chắc chắn Như Hoa đã ngủ say, hắn liền
ngoắc tay ra phía ngoài, lập tức liền có thêm ba, bốn hắc y nhân khác lẻn vào
phòng. Bọn chúng nhẹ nhàng đưa " Như Hoa" đi mà không hay biết rằng
Nam Cung Việt vốn không hề ngủ say, và đã có một số người đang dõi theo bọn
chúng.
" Nguyệt
nhi, muội cùng với Hỷ nhi trở về phủ vương gia đi, việc này nguy hiểm lắm, muội
không nên theo thì hơn. Tề Dương, huynh mau đi triệu tập binh lính đuổi theo.
Ta, hoàng thượng và Doãn Tắc sẽ bám theo bọn chúng. " Uyển Nghi phân phó.
" Tỷ tỷ, muội
cũng muốn đi, muội sẽ không làm cản chân mọi người đâu mà. " Nam Cung Nguyệt
mè nheo.
" Không được,
muội cùng Hỷ nhi trở về đi. Chúng ta đi thôi . " Uyển Nghi quả quyết.
Sau khi thống nhất
ý kiến, Tề Dương trở về kêu binh lính, Uyển Nghi cùng Doãn Tắc và Nam Cung
Thiên đuổi theo bọn hắc y nhân, Nam Cung Nguyệt đưa Hỷ nhi trở về phủ vương
gia.
Nam Cung Việt đã
liên tục rải bột vàng suốt quãng đường đi để làm dấu, vì vậy việc đuổi theo cũng
không quá khó khăn. Nam Cung Việt bị đưa vào một căn phòng lớn, đám hắc y nhân
đặt hắn nằm ngay ngắn lên giường rồi lặng lẽ rút ra ngoài. Nam Cung Việt khẽ nhổm
người dậy, thận trọng quan sát xung quanh, đây là một căn phòng vô cùng rộng lớn
và sang trọng, căn phòng này cho thấy chủ nhân của nó là một người rất có quyền
thế. Khi đang chăm chú quan sát xung quanh thì nghe thấy tiếng bước chân, hắn
liền vội nằm xuống, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say. Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang
lên, một bóng người cao lớn bước vào phòng, tiến đến gần giường nằm của Nam
Cung Việt.
" Hừ, cứ ra
vẻ thanh cao đi, rốt cuộc cũng là hạng kĩ nữ mà thôi. Cuối cùng thì cũng phải
rơi vào tay bổn đại gia đây. "
Một giọng nói
khinh mạn vang lên. Đến lúc này thì Nam Cung Việt đã xác định được rõ ràng rồi.
Trần Sở Hà_con trai của lễ bộ thượng thư Trần Lâm.
Trần Sở Hà nhếch
miệng cười, bắt đầu cởi áo ngoài, chuẩn bị leo lên giường thưởng thức " mỹ
vị ".
Chỉ có một điều hắn
không ngờ tới là, ngay khi hắn mon men đến gần giường thì đã bị một cỗ lực mạnh
đánh tới, đẩy hắn ra xa, cả người đập vào tường rất đau đớn. Không chỉ vậy, người
mà hắn tưởng chừng đã bị hạ dược ngủ say lại đang vô cùng hung hăng nhảy xuống,
đấm đạp hắn liên tiếp. Hắn bị một nữ tử thanh lâu hành hạ đến vô cùng thảm
thương a~
Khi Uyển Nghi,
Nam Cung Thiên cùng Doãn Tắc đạp cửa xông vào, người trong phòng đã bị đánh đến
thê thảm, ngay cả khả năng kêu cứu cũng không còn. Nam Cung Việt hoàn toàn
không dùng đến nội lực, chỉ đơn giản là dùng sức mạnh, đánh cho đến khi Trần Sở
Hà thành một cái đầu heo sưng húp. Nhìn thấy cảnh ấy, cổ họng Uyển Nghi như nghẹn
lại, lồng ngực như có gì đó thắt chặt. Nàng vội vàng chạy đến ôm chặt lấy cánh
tay Nam Cung Việt.
" Đủ rồi,
Nam Cung Việt, đừng đánh nữa. "
Nam Cung Việt dừng
tay, nheo mắt nhìn Uyển Nghi, Uyển Nghi tiến lại gần phía Trần Sở Hà đang lăn lộn
rên rỉ dưới đất, trong lòng trào dâng một nỗi xúc động mãnh liệt. Ngay khi nhìn
thấy gương mặt này, trong đầu nàng đã tâm niệm ý nghĩ này. Nàng rất muốn...rất
muốn...
Uyển Nghi càng
ngày càng tiến đến gần Trần Sở Hà trong khi Nam Cung Việt, Nam Cung Thiên và
Doãn Tắc đang nheo mày nhìn về phía nàng. Tiếp đó, bàn chân ngà ngọc của nàng từ
từ nhấc lên...đạp liên tiếp vào người Trần Sở Hà.
" Ta đánh,
ta đánh, ta đánh chết cái đồ chết tiệt nhà ngươi. Đồ khốn khiếp này, dù ở thời
đại nào cũng thối nát như vậy, đúng là một kẻ không ra gì."
Đúng vậy, ngay
khi được nhìn lại khuôn mặt này, nàng đã muốn tẩn cho hắn một trận rồi. Lẽ ra
trước khi xuyên không đến đây, nàng nên thiến cái tên Sở Hạo chết tiệt kia, rồi
lại xuyên không về đây, hành hạ cái tên có gương mặt giống hệt hắn mới đúng.
Nam Cung Thiên,
Nam Cung Việt và Doãn Tắc bị tình cảnh trước mặt dọa đến không tiêu hóa nổi.
Đây...đây là tình huống gì đây? Sao đột nhiên sự việc lại tiến triển đến mức
này chứ? Sao đột nhiên Uyển Nghi lại trở nên " quá khích " đến như vậy?
Còn nữa, sao nàng lại giống như có huyết hải thâm thù với hắn vậy chứ? ra tay mạnh
như vậy? Ba người đàn ông đờ đẫn trong một lúc lâu, mãi sau đó mới kịp hoàn hồn,
Nam Cung Thiên là người phản ứng nhanh nhất, liền chạy đến túm lấy Uyển Nghi.
" Đủ rồi, Uyển
Nghi, nàng mà còn đánh nữa sẽ gây ra án mạng đó. Chúng ta còn phải đưa hắn về
triều xử tội nữa. "
Khi Tề Dương đưa
quân đến thì mọi việc đã xong xuôi, kẻ đầu xỏ bị đánh đến mức không ra hình
thù, căn bản là không có cần đến quân lính của hắn.
" Tên chết
tiệt kia, ban đêm ban mặt lại dám cả gan đi bắt cóc hoàng hoa khuê nữ. Ngươi cậy
quyền cậy thế muốn làm gì thì làm sao? "
Uyển Nghi đập
bàn, vô cùng hung dữ hét lớn. Nam Cung Thiên, Nam Cung Việt, Doãn Tắc, Tề Dương
cùng rất nhiều binh lính đứng hai bên làm nền, thật vô cùng bắt mắt, đến nỗi chẳng
ai biết đâu là hoàng thượng, đâu là vương gia nữa, chỉ biết có một nữ nhân đang
" thăng đường xử án ". Nam Cung Thiên thì dở khóc dở cười, lẽ ra đây
phải là việc của hắn mới đúng chứ?
" Vương phi
tha mạng, vương gia tha mạng, tiểu nhân biết tội rồi. "
Trần Sở Hà quỳ dưới
đất, run như cầy sấy, liên tục dập đầu bái lạy. Hắn đâu ngờ rằng một lần ham sắc
một cành hoa có thể đem lại họa lớn đến thế? Lúc này Trần Lâm đại nhân cũng đã
được truyền đến, thân hình già nua suy yếu cũng run rẩy.
" Xin hoàng
thượng, xin vương gia cùng vương phi thứ tội cho đứa con trai của lão thần. Sở
Hà còn non trẻ, không hiểu chuyện đời nên mới đắc tội đến vương gia, tất cả là
do lão thần không biết dạy con, xin hoàng thượng, vương gia cùng vương phi
trách phạt. "
Khuôn mặt đầy nếp
nhăn của Trần Lâm trở nên khổ sở, méo mó, dập đầu trước ba người. Cũng phải
thôi, Trần Sở Hà là đứa con độc tôn của ông, hơn nữa lại là con của thê tử mà
ông yêu nhất, đương nhiên là ông quý trọng đứa con này như bảo bối. Xét thấy Trần
Lâm là quan lớn trong triều, cũng là một vị quan thanh liêm, tốt bụng, vì nước,
vì dân, hơn nữa Trần Sở Hà cũng đã bị đánh đủ rồi nên Uyển Nghi cũng không muốn
làm căng nữa, mở cho hắn một đường lùi.
" Được, chỉ
cần ngươi mau thả hết những thiếu nữ mà ngươi đã bắt cóc, thì chúng ta có thể
nhắm mắt bỏ qua cho ngươi lần này. "
Đương nhiên là với
điều kiện là phải còn nguyên tem, nguyên kiện, chứ nếu đã bị hắn làm tàn đời
hoa thì nàng nhất định thiến hắn. Tuy nhiên, Trần Sở Hà lại vô cùng ngơ ngác
ngước lên nhìn nàng.
" Bẩm vương
phi, các thiếu nữ nào ạ? "
" Còn dám chối?
"
Uyển Nghi đập bàn
rầm một tiếng thật lớn, trừng mắt nhìn Trần Sở Hà. Cái con heo này, đưa đến nồi
nước sôi rồi mà vẫn còn dám kêu. Qủa nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Trần Sở Hà giật bắn người, run rẩy dập đầu.
" Vương phi
minh chứng, tiểu nhân quả thực không biết. Ngày hôm nay vì ham mê nhan sắc của
"Như Hoa" cô nương nên mới tìm cách bắt nàng về, tuyệt đối không bắt
thêm ai khác. Oan quá, vương phi, tiểu nhân thực sự không có làm. "
Uyển Nghi, Nam
Cung Việt, Nam Cung Thiên cùng Doãn Tắc quay sang nhìn nhau sửng sốt. Thế này
là thế nào? Không phải hắn, vậy kẻ gây ra hàng loạt vụ mất tích bí ẩn này là
ai?