Ads
Uyển Nghi và Nam
Cung Việt tay trong tay tới trù phòng thưởng thức bữa ăn tình yêu, còn ở trên
cây, có ba người đang ngồi ôm ba cái giỏ không.
" Công chúa,
em đã bảo cách này không hay đâu mà. " Hỷ nhi cười gượng.
" Không hay
là không hay thế nào ? Em không thấy là không khí rất tốt sao? Nhờ có ta nên mới
được vậy đó. "
" Nhưng có
quá phô trương không vậy. Em đã nói là chỉ nên lấy một loại hoa thôi, lấy nhiều
loại như vậy làm gì? Thật phá hoại phong cảnh quá"
" Không sao,
càng nhiều càng đẹp. Không sao, không sao " Nam Cung Nguyệt vỗ ngực tự
hào.
" Ngươi đúng
là rỗi hơi. "
Doãn Tắc nhăn nhó
nhảy từ trên chạc cây xuống, tiện tay đáp luôn cái giỏ xuống đất. Mới sáng sớm
đã bắt hắn đi vòng quanh khắp vương phủ để.......hái hoa. Rồi giờ lại bắt hắn
ngồi trên cây rải cánh hoa. Hầu hạ nàng ta hoài, nói không chừng hắn sẽ sớm biết
thành một tên thái giám chẳng có chút khí khái nam nhi.
" Ngươi chẳng
biết gì cả. Đây gọi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, gặp chuyện tình
yêu ra tay giúp đỡ. Loại người khô khan như ngươi, có nói ngươi cũng không thể
hiểu được. Thôi, ta đây đại nhân đại lượng không chấp với kẻ tiểu nhân như
ngươi. Không nói nhiều nữa, mau đưa ta xuống. "
" Ngươi tự
đi mà xuống. "
Doãn Tắc hừ lạnh,
cười giễu cợt.
" Được, là
ngươi nói đấy nhé. "
Nam Cung Nguyệt
thản nhiên nói, sau đó.....nhảy từ trên cây xuống. Doãn Tắc không ngờ tới tình
huống này, theo phản xạ tự nhiên liền hoảng hốt đưa tay ra đỡ. Thân hình bé nhỏ,
mềm mại của Nam Cung Nguyệt nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ rắn chắc của Doãn Tắc.
Mùi hương hoa dịu nhẹ thoang thoảng vấn vít bên cánh mũi hắn. Trái tim hắn đập
rộn ràng, khuôn mặt cũng bất giác đỏ lên.
" Này, bỏ....bỏ
ta xuống. "
Nam Cung Nguyệt vốn
cứ nghĩ Doãn Tắc sẽ bỏ mặc, không thèm đưa tay ra đỡ. Không ngờ lại phát sinh
ra loại chuyện này. Lúc này....hắn....hắn rõ ràng là đang ẵm nàng, vì vậy khuôn
mặt nàng cũng trở nên đỏ bừng, luống cuống nói.
Doãn Tắc nghe thấy
Nam Cung Nguyệt nói vậy thì sực bừng tỉnh, lập tức thả Nam Cung Nguyệt xuống
theo nghĩa đen. Thành ra Nam Cung Nguyệt lập tức rơi cái bịch xuống đất.
" Ai ui da~
Doãn Tắc chết tiệt, ngươi thả ta xuống như vậy đó à? Cái đồ chết tiệt vũ phu
nhà ngươi, đau chết ta rồi. "
Nam Cung Nguyệt
xoa xoa cái mông ca thán. Doãn Tắc cũng thẹn quá mà sửng cồ luôn.
" Hừ, tại
ngươi mà thôi. Nếu ta mà không đỡ ngươi thì ngươi còn ngã đau hơn nữa. Còn
không biết cảm ơn ta thì thôi. "
" Cái đồ chết
tiệt nhà ngươi, ai mượn ngươi đỡ ta chứ hả? Cái đồ đáng ghét. "
"
Công......"
" Ngươi mới
là cái đồ đáng ghét, ở đâu ra cái loại nữ nhân như ngươi chứ? "
"
Doãn......"
" Ở đâu ra?
Ta chính là từ trong bụng mẹ chui ra, ngươi thì chẳng thế chắc. Thân phận ta
cao quý hơn ngươi, một tên nô tài như ngươi lấy tư cách gì nói ta chứ? Ngươi đừng
có quên ta chính là chủ nhân của ngươi. "
"
Này........."
" Chủ nhân
thực sự của ta chính là Dương chủ tử, không phải ngươi. Công chúa thì sao? Chẳng
qua là được sinh ra tốt hơn ta một chút, có gì mà hống hách chứ? "
" Hai người
có nghe ta nói không? "
" Ta sao hả?
Ngươi là cái đồ đáng ghét. Ta đây có thế nào cũng hơn hẳn cái đồ đáng ghét nhà
ngươi. "
Hỷ nhi ngồi trên
cây, dở khóc dở mếu. Hai người phía dưới đang hăng say cãi nhau, căn bản là
không có thèm để ý tới nàng. Làm sao đây? Nàng sợ độ cao, nhưng lại không thể
xuống. Mà nàng lại không thể nhảy xuống giống như công chúa vì nàng biết chắc sẽ
không có ai đỡ nàng.
" Có chuyện
gì mà ầm ĩ vậy? "
Một giọng nam trầm
cùng với tiếng cười nhẹ vang lên. Nam Cung Nguyệt vừa nghe thấy giọng nói thân
quen đó đã lập tức im bặt, hai bàn tay mân mê vạt áo, mặt cúi xuống, ửng đỏ,
trên môi không giấu được một nụ cười.
" Công chúa
có chuyện gì vậy? Sao lại cãi nhau với người ta thế? "
Tề Dương bước đến
bên cạnh Nam Cung Nguyệt, nở một nụ cười ấm áp. Nam Cung Nguyệt vẫn cúi gằm mặt
xuống, e thẹn gọi khẽ.
" Tề Dương
ca ca. "
" Công chúa,
vi thần đã nói rồi, xin người đừng gọi như thế. Người là công chúa, thần chỉ là
bậc bề tôi. Công chúa gọi thần hai tiếng ca ca, thần thật không dám nhận."
Tề Dương khẽ mỉm
cười, còn Nam Cung Nguyệt thì vẫn mân mê vạt áo, im lặng, nhưng gương mặt thì
càng lúc càng đỏ.
Doãn Tắc hết nhìn
Tề Dương rồi lại nhìn Nam Cung Nguyệt, nhíu mày. Nữ nhân trước mặt hắn lúc nào
cũng giương nanh múa vuốt như một con hổ cái, nhưng khi đứng trước mặt kẻ lạ hoắc
này thì lại nhu mì, hiền thục giống như một con mèo nhỏ, rốt cuộc thì hắn ta là
ai?
Doãn Tắc không hiểu
tại sao, nhưng trong lòng hắn lúc ấy đột trào dâng nên một cảm giác rất khó chịu,
trong lòng hắn nhức nhối khó tả. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy một Nam Cung
Nguyệt như thế trước mặt nam nhân khác.