Dụ Lục 13 tuổi, Tôn Lạc Tư 7 tuổi.
Có lần Dụ Lục đón Lạc Tư đi học về, đi ngang qua một lễ hội của người Châu Á, thế là Lạc Tư muốn xuống đi dạo, Dụ Lục đành phải bảo tài xế dừng xe.
Hội đông người, Dụ Lục dắt tay Lạc Tư. Cho đến khi cả hai tay Lạc Tư đều cầm đồ ăn, Lạc Tư không chịu nắm tay Dụ Lục nữa, mà lại nằng nặc đòi bế. Dụ Lục không nói lời nào, chỉ im lặng bế Lạc Tư trên tay. Đi thêm vài vòng nữa, cuối cùng Lạc Tư nghịch ngợm lại ngủ mất. Lạc Tư nằm gục trên vai Dụ Lục, những xiên kẹo hồ lô đã dây hết lên áo trắng của Dụ Lục. Vậy mà Dụ Lục lại cứ bế Lạc Tư đi men theo con đường về Tôn gia.
Sau đó, khi vào sảnh chính Tôn gia, Mẫn Du mẹ của Lạc Tư đang ngồi ở ghế sô pha đọc sách, thấy Dụ Lục bế người vào thì liền gấp sách trên tay lại, đặt lên bàn rồi vội vàng đi đến bên Dụ Lục.
Mẫn Du bế Lạc Tư từ tay Dụ Lục, lại thấy Dụ Lục lúc này toàn thân đã thấm mồ hôi, áo còn dính vết bẩn của đồ ăn, Mẫn Du thấy ái ngại liền kêu Dụ Lục ở lại dùng bữa tối.
“A Lục con chiều con bé như vậy sau này nó sẽ sinh hư!”
Thế mà Dụ Lục lại chỉ mỉm cười mà không trả lời, sau đó lên phòng đã được dọn sẵn đi tắm rửa.
Đến tối, khi Dụ Lục phải rời khỏi Tôn gia, Lạc Tư bụ bẫm chạy theo Dụ Lục ra tới ngoài cổng. Dụ Lục nhìn thấy Lạc Tư thở phì phò vì mệt, ánh mắt cậu cong cong vui vẻ.
Dụ Lục lại thấy Lạc Tư nhìn cậu cau mày một cái nói “A Lục vẫn chưa bobo!”
Dụ Lục cúi xuống hôn Lạc Tư một cái, nhìn Lạc Tư được người dắt vào nhà mới bắt đầu lên xe.
Ở trong xe, tên tài xế thân cận với Dụ Lục trêu chọc nói “Thiếu gia, trông cậu khá là yêu đời!”
Dụ Lục đang nhếch mép cười thì liền làm mặt lạnh.
!!!
- xxihabin-