“Nói ta bị giam ở phòng củi, tướng quân có lệnh, không thể gặp khách!”
“Dạ, thiếu phu nhân!”
Nghe được Tàn Nguyệt cự tuyệt, Tiểu Thi cao hứng trở về phục mệnh, mà Tiểu Mạt lại lắc đầu, thở dài:
“Xem đi, chúng ta cũng không hi vọng người gặp nàng, thật không biết nàng
đây muốn làm cái gì, thiếu phu nhân như vậy, còn không buông tha!”
“Kỳ thật, Hạo Nguyệt tới đây, bình thường là có liên quan với thái tử.
Nhưng, ta không nghĩ sẽ khúc mắc với bọn họ, ngươi cũng biết, bọn họ
những người này, có một người nào là suy nghĩ cho ta?”
Tàn Nguyệt hít một hơi, nhìn Tiểu Mạt nói:
“Tiểu Mạt, ngươi thật sự nguyện ý theo ta rời đi sao? Điều kiện bên ngoài, không thể so với tướng quân phủ . . .”
Nàng không sợ khổ, lúc trước cũng có ngày không có cơm ăn. Tuy rằng không
phải rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng có vài lần như vậy.
Đi ra
ngoài, có thể khổ hơn khi ở Tướng phủ sao? Tàn Nguyệt hít một hơi, nàng
không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng, đứa nhỏ có thể hảo hảo, có thể hảo
hảo sinh ra.
“Thiếu phu nhân, Tiểu Mạt thề, sẽ bảo vệ người tốt!”
*****
Ngày đó, Hạo Nguyệt luôn luôn ở bên ngoài chờ, mãi đến khi đã khuya, đều
không buông tha. Tàn Nguyệt không tiện gặp, nàng muốn gặp Địch lão phu
nhân, nhưng Địch lão phu nhân thân thể không khỏe, nha hoàn nói đã mấy
ngày không gặp khách.
“Tiểu thư, trời sắp tối rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”
Trong bụng, đều vang lên ùng ục ùng ục, Hạo Nguyệt nhìn cửa lớn phủ tướng quân, thở dài:
“Chúng ta tìm nhà trọ trước đi!”
Phòng khách bình thường, gọi chút thức ăn đơn giản, bọn họ vội vàng ăn một
ít. Trên đường rất bình tĩnh, trong phủ thái tử cũng không có đi tìm
người, dường như căn bản không có người biết bọn họ ra ngoài.
“Không đúng, Tiểu Xuân. Thái tử nói, để cho bọn họ tiếp tục nấu thuốc, đã đến
lúc này rồi, chẳng lẽ bọn họ còn chưa biết ta mất tích sao?”
Hạo
Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, nếu như là bình thường, các nàng không biết
nàng rời đi cũng thôi, nhưng hôm nay, thái tử đã nói phải uống thuốc,
bọn họ không có khả năng không đưa qua.