Tử Vong Khai Đoan

Chương 11: Q.4 - Chương 11: Đôi cánh sa đọa - Fallen Wings!




Dịch: Sun

(Lễ rồi, quẩy đi :3 )

------------------------------------------

Theo lời chỉ dẫn của Rena, hai người Bùi Kiêu quả thật đã tìm được nơi phát ra ‘mùi’ của thanh Thiên Sinh Vũ Khí loan đao kia một cách dễ dàng… Đây là một phố đèn đỏ, cũng tức là nơi có thể hoạt động mại dâm một cách hợp pháp. Cả con đường đầy các hộp đêm và quán bar, ngoài đường thì đứng đấy các người đẹp ăn mặc vô cùng nóng bỏng. Vậy nên, dù không được giới thiệu thì chỉ cần nhìn qua, người ta cũng sẽ hiểu ngay con đường này là nơi thế nào.

Khi tới nơi này, Bùi Kiêu, Dương Đỉnh Thiên và Rena đương nhiên đều đang trong trạng thái linh hồn bình thường. Vậy nên người sống sẽ không nhìn thấy bọn họ, thế nhưng phía sau ba người lại có mấy trăm tên Tự Do Linh Hồn đi theo… và đương nhiên là còn có mấy trăm nhân viên người sống của tổ chức linh hồn. Mà tất nhiên là đám nhân viên người sống này chẳng thể có khả năng tàng hình hay gì gì đó. Vậy nên, khi đám nhân viên người sống đó ùn ùn kéo đến thì lập tức, cả con đường lặng ngắt như tờ. Thậm chí, một vài kẻ có giấu ma túy trong người còn lặng lẽ lùi vào trong bóng tối, nghĩ rằng nếu thấy không ổn thì sẽ chuồn ngay lập tức.

Bùi Kiêu cũng chẳng để ý tới đám đông sau lưng, hắn vẫn vừa bế Rena, vừa đều đều tiến bước, Dương Đỉnh Thiên thì vẫn theo sát phía sau. Đi theo sự chỉ đường của Rena, hai người đã đi về hướng một quán bar nhỏ không mấy bắt mắt. Sau khi tới trước cửa quán bar, Rena mới nghiêm mặt nói nhỏ: “Anh để tôi xuống đây đi. Người mà anh cần tìm đang ở ngay trong chỗ này.”

Bùi Kiêu cười cười, nhẹ nhàng đặt Rena đứng xuống một bên. Sau đó, hắn nói với Dương Đỉnh Thiên: “Dương Đỉnh Thiên, ngươi ở đây bảo vệ cô ấy một chút nhé. Ta vào đó lôi bọn kia ra đây để Rena chỉ ra kẻ nào đã từng chạm vào thanh loan đao ấy, để cho bọn chúng hết đường chối cãi.”

Dương Đỉnh Thiên khẽ gật đầu, giơ lên thanh trường thương màu trắng bạc trong tay rồi nói: “Ta sẽ canh ở đây. Dù ngươi có đi vào thì cũng sẽ không kẻ nào chạy thoát khỏi cửa quán bar đó được đâu.”

Bùi Kiêu cũng chẳng nói nhiều, lập tức quay người đi tới cửa ra vào của quán bar. Trước lúc đi vào, hắn còn cố tình quay lại nhìn về phía đám đông mấy trăm Tự Do Linh Hồn và người sống ở phía xa xa rồi lạnh lùng nhếch mép cười, có vẻ như thực sự chẳng thèm để ý tới bọn họ.

Nhìn từ bên ngoài thì quán bar này có vẻ cũng không lớn, nhưng không gian bên trong thì lại có vẻ rộng rãi hơn nhiều. Ngoài sảnh chính có đặt quầy bar thì còn mấy lối đi nhỏ dẫn tới một vài phòng khác. Sau khi Bùi Kiêu đi vào sảnh chính, trong ánh đèn lờ mờ của quán bar, hắn thấy tại các bàn ở bốn phía đều có những cặp nam nữ đang quấn lấy nhau, thậm chí có đôi còn đang quan hệ ngay tại chỗ. Hắn hơi nhíu mày, sau đó liền bắt đầu thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn, khiến mình hiện hình trong mắt người sống.

Chỗ Bùi Kiêu đang đứng khá là tối tăm nên dù hắn bỗng nhiên xuất hiện cũng không ai để ý. Vậy nên, hắn lập tức vẫy tay gọi một cô nàng mặc đồ hầu gái rất mát mẻ gần đấy. Cô nàng kia cũng cười duyên dáng rồi lướt tới cạnh hắn.

“Tôi có hẹn với bạn ở đây. Bọn họ đã tới trước, là một đám người mặc áo choàng màu đen ấy. Họ ở phòng nào vậy?” Bùi Kiêu mỉm cười rồi nói với cô nàng hầu gái này bằng tiếng Anh.

Cô hầu gái vẫn giữ nguyên nụ cười duyên dáng của mình. Cô chỉ nhìn thoáng qua nhìn Bùi Kiêu vài lần, thấy quần áo hắn mặc tuy có vẻ rất bình thường, nhưng trong mắt của người thanh niên này lại có một loại khí chất kỳ lạ mà cô mới chỉ thấy được vài lần ở một số rất ít các vị khách tới đây. Những vị khách đó đều là những danh nhân nổi tiếng hoặc đại gia giàu có, mà khí chất của những người đó lại còn kém xa so với chàng thanh niên nhìn như rất bình thường trước mắt này. Với một người từng trải cuộc đời như cô hầu gái này thì cặp mắt nhìn người sẽ rất chính xác, vậy nên dù chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng cô đã thầm khẳng định Bùi Kiêu là người có địa vị vô cùng cao. Vậy nên cô chẳng hề nghĩ tới việc Bùi Kiêu đang nói bậy bạ để lừa mình. “Mời ngài đi theo tôi. Bạn của ngài đang ở phòng VIP số 2.” Cô hầu gái xoay người đi vào một lối đi nhỏ, còn Bùi Kiêu thì không nhanh, không chậm theo sau, giống như hắn chỉ đang nhàn nhã dạo chơi vậy.

Không lâu sau, hai người đã đi tới cửa của căn phòng số 2 kia. Lúc này, bên trong đó đang liên tục vang lên đủ loại tiếng rên rỉ. Thế nhưng, những tiếng rên này lại không phải là tiếng rên sung sướng, mà nó thể hiện một sự thống khổ nào đó. Ngay cả một người từng trải cuộc đời, luôn tươi cười duyên dáng như cô hầu gái nghe thay những âm thanh đó cũng phải biến sắc. Nhưng phản ứng của cô cũng cực nhanh, nụ cười tươi tắn lập tức lại xuất hiện trên môi. Sau đó, cô đưa tay gõ cửa.

Vài giây sau, cánh cửa kia mở ra. Một gã đàn ông khoác trên người tấm áo choàng đen xộc xệch đi ra, gầm gừ với giọng điệu đầy tức tối: “Cút!” Tiếng nói còn chưa dứt thì cái đầu của gã đã rời khỏi cổ. “Cốp!” Cái đầu rơi xuống một bên, phát ra âm thanh của vật chất va chạm, thế nhưng trên cái cổ không đầu lại chẳng có giọt máu nào rơi ra.

Mà không ngờ chấp niệm của gã đó cũng khá là mạnh mẽ, trúng phải một đao như vậy mà cũng chưa tiêu tán. Xem ra tên này cũng không phải là một Tự Do Linh Hồn bình thường rồi.

Người ra tay đương nhiên là Bùi Kiêu. Sau khi hắn tiện tay chém một đao thì lập tức gõ nhẹ vào sau ót cô nàng hầu gái kia một cái, để cô ta tự ngã sấp ở một bên. Gõ xong một cái, Bùi Kiêu liền sút ngay một phát vào cái đầu đang nằm dưới đất, đồng thời lại vác cả cái thân hình không đầu kia lên rồi cất bước đi vào trong phòng.

Cả căn phòng này đều chìm trong bóng tối. Mà sau khi Bùi Kiêu chém ra một đao thì những tiếng rên rỉ trong phòng cũng lập tức ngừng lại và trong mắt của những kẻ có phản ứng nhanh nhất cũng đã lóe lên những tia sáng đủ màu sắc (1). Đến khi Bùi Kiêu đá bay cái đầu lâu và vác theo cơ thể không đầu của gã đàn ông kia đi vào phòng, thì cả chín tên mặc áo choàng đen đều đã rút Thiên Sinh Vũ Khí của mình ra và đồng loạt chĩa về phía Bùi Kiêu. Về phần những cô gái còn lại trong phòng, một nhóm thì dường như còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, một nhóm thì bắt đầu gào lên một cách kinh hãi.

Một gã người da đen trong bọn nghe thấy thì bực bội. Hắn đang cầm hai cây rìu giống y như nhau. Một cây rìu trên tay hắn vung lên, cái mũi của một cô gái đang la hét bên cạnh lập tức bị chém đứt, khiến cô ta ngã sang một bên, co quắp toàn thân.

Tới lúc này thì tất cả những cô gái ở đây đều đồng loạt rơi vào hoảng loạn, vừa gào thét chói tai, vừa vội chạy về phía cửa phòng, ngay cả việc mình chưa mặc quần áo cũng quên mất, chỉ còn biết chạy bán sống bán chết. Vậy là chỉ sau mấy giây, căn phòng đã trở lại yên tĩnh như thường, có điều là phía sảnh bên ngoài thì lại vang lên rất nhiều những tiếng la hét.

Đến lúc tất cả những cô gái kia đều đã chạy rồi thì Bùi Kiêu mới không nhanh không chậm, chọn bừa một chỗ ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng: “Vì sao lại đánh lén Jenny?”

Cả chín kẻ trước mắt đều đang nhìn chằm chằm Bùi Kiêu không chớp mắt. Một kẻ trong số đó từ từ cúi xuống, đưa tay lần về phía cơ thể không đầu của gã đàn ông kia. Đến khi tay của hắn chạm vào cơ thể của tên kia, một ánh hào quang bỗng chốc lóe lên trên tay hắn. Lúc những tia sáng đó lóe lên, cái đầu của gã mở cửa liền biến thành một làn khói rồi chui vào bên trong cơ thể của hắn. Không lâu sau, gã đàn ông mới bị chặt đầu đã có thể ngồi dậy, trên mặt đầy vẻ uể oải, những ánh mắt nhìn về phía Bùi Kiêu thì lại tràn ngập căm hận. Bùi Kiêu thấy không ai trả lời câu hỏi của mình thì khẽ nhíu mày, lại hỏi một lần nữa: “Tại sao lại đánh lén Jenny? Ta hỏi lại lần nữa.”

Mười kẻ này cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Gã linh hồn người da đen vừa chém cô gái người sống kia rống lên: “Bọn ông đây giết người như giết kiến, biết thế mẹ nào được cái con Jenny mà mày nói là ai. Mà hôm nay không phải chỉ có con Jenny kia đâu, cả mày cũng sắp bị bọn ông làm thịt rồi!”

Bùi Kiêu gật đầu hỏi tiếp: “Ngươi nói vậy có nghĩa là: dù ngươi giết ai thì ngươi cũng chẳng quan tâm? Chỉ cần muốn giết là cứ giết thôi đúng không... Vậy thì đến vấn đề thứ hai: đao đâu? Thanh Thiên Sinh Vũ Khí loan đao kia đâu rồi?”

Hai chữ ‘loan đao’ vừa bật ra khỏi miệng Bùi Kiêu thì ánh mắt của cả đám đều đồng loạt co rút lại. Tuy bọn chúng không trả lời nhưng vẻ mặt thì đã nói lên hết thảy. Chính đám người này đã tấn công Jenny! Chính bọn chúng là những kẻ ngửi thấy hơi tiền nên nổi máu tham và quyết định cướp lấy loan đao!

“Hiểu rồi...”

Từ lúc biết tin về cái chết của cả nhà Jenny, Bùi Kiêu đã luôn phải đè nén nỗi phận nộ điên cuồng của mình từ khi còn ở Mỹ cho tới tận bây giờ. Lúc này đây, sự phẫn nộ đó đã hoàn toàn bùng phát mà không còn phải lo ngại gì nữa. Bùi Kiêu không nói thêm một lời nào nữa, hắn đứng lên rồi chân đạp mạnh, nhào về phía một cô gái ở gần hắn nhất.

Trừ kẻ bị Bùi Kiêu chặt đầu, sở dĩ chín tên còn lại không dám ra tay trước là vì bọn chúng có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Chỉ nhìn vào động tác và tốc độ của Bùi Kiêu thì bọn chúng đã biết ngay là hắn rất mạnh. Cho dù Bùi Kiêu không tấn công bất ngờ mà chiến đấu trực diện, thì cũng không một kẻ nào ở đây dám khẳng định rằng mình chắc chắn đỡ được một đao kia của hắn. Một đao đó có thể nói là không chút tỳ vết. Dù là tốc độ, lực lượng, góc độ.v.v... cũng đều đã đạt tới một mức cực hạn nào đó... Cực hạn của những kẻ dưới Chân Ma cấp! Nếu muốn tăng lên tốc độ, lực lượng hay độ chính xác thì phải đột phá tới Chân Ma cấp mới có thể làm được.

Mà đến khi Bùi Kiêu nói tới Jenny, rồi lại hỏi về thanh Trời Sinh Vũ Khí loan đao thì đám này đã hiểu ngay tại sao Bùi Kiêu lại tìm tới chúng. Hơn nữa, đến lúc này thì một vài kẻ trong đám này cũng đã thấy được diện mạo của Bùi Kiêu nhờ vào ánh sáng lờ mờ xung quanh… Đó là gã Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín, một linh hồn người Trung Quốc tên là Bùi Kiêu!

Khi thấy Bùi Kiêu bổ nhào về phía mình thì cô gái bị hắn chọn làm mục tiêu cũng quát khẽ một tiếng, vung vẩy một thanh Thiên Sinh Vũ Khí có hình thù kỳ lạ về phía Bùi Kiêu. Nhưng Thiên Sinh Vũ Khí của cô ta cũng mới chỉ vung lên độ một nửa thì Bùi Kiêu đã vọt tới trước mặt, một tay tóm lấy cổ họng cô ta rồi nhấc lên, tay kia vung vẩy Anh Dũng Súng như bay. Sau mấy đao ‘doẹt doẹt’ chém xuống, toàn bộ tay chân của cô ta đã bị chặt đứt. Bùi Kiêu cũng chẳng thèm nhìn ‘tác phẩm’ của mình hay sự thống khổ của cô ta, hắn tiện tay ném cái ‘khúc thịt’ đó sang một bên như ném một thứ rác rưởi, sau đó lại nhắc Anh Dũng Súng lên, chặn lại mấy thanh Thiên Sinh Vũ Khí đang đánh về phía mình.

Trừ gã bị chặt đầu đang rơi vào chấn động chấp niệm thì toàn bộ những kẻ còn lại cũng đã không còn ý định đứng yên. Nhất là khi thấy Bùi Kiêu lại mở màn tấn công trước trước, cả bọn lập tức hú lên những tiếng quái dị, vung lên Thiên Sinh Vũ Khí trong tay, nhào về phía Bùi Kiêu.

Lúc này đây, Bùi Kiêu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều lúc mới tiến vào Nam Bắc Chiến Trường. Với sức chứa gấp bốn lần lượng chấp niệm, Bùi Kiêu đã mạnh hơn rất rất nhiều so với phần lớn thành viên của giới linh hồn!

Không chỉ sức chứa của chấp niệm tăng lên mà chất lượng của nó cũng trở nên bền chắc hơn. Lợi ích của chuyện này không chỉ là chứa được nhiều năng lượng tiêu chuẩn hơn, hay giảm được sự hao tổn khi sử dụng Giải Phóng, mà còn ở sự nâng cao tố chất cơ bản của linh hồn thể, như lực lượng, tốc độ, phản ứng… Biểu hiện của loại nâng cao tố chất này cũng rất dễ nhận thấy, ví dụ như về sức lực khổng lồ lúc này của Bùi Kiêu, nếu nói theo cách của người sống thì ‘xé xác hổ báo, vung tay ném đi’ cũng đều là chuyện đơn giản.

Nhất là khi thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn thì sức lực của hắn lại càng lớn tới mức khó tin. Tình hình của hắn lúc này cũng đang thể hiện điều đó. Đối mặt với nhóm tấn công đầu tiên gồm bốn người, hắn lập tức thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn, rồi tiện tay vung Anh Dũng Súng quét qua. Vậy mà cả bốn kẻ kia đều không chịu nổi lực đạo của hắn, bị hất bay ra ngoài. Bùi Kiêu cũng không đứng yên đợi nhóm thứ hai tấn công đến, dưới chân hắn lóe lên ánh chớp, một giây sau đã vọt tới trước mặt một trong số bốn kẻ bị hất bay, cánh tay lại lần nữa chộp cổ nhấc lên. Sau đó, vài đao ‘doẹt doẹt’ vang lên, kẻ này cũng bị chém thành ‘khúc thịt’ tương tự như cô gái đầu tiên.

Mà phải đến lúc này thì nhóm tấn công thứ hai gồm bốn kẻ khác mới đến. Bùi Kiêu lại tiện tay vung súng quét ngang, chỉ nghe thấy mấy tiếng kim loại va chạm vang lên, bốn kẻ này cũng bị đánh văng ra xa như mấy tên trước. Thậm chí, một kẻ trong số đó còn không giữ được Thiên Sinh Vũ Khí của mình, để nó rơi văng ra đất.

“Chúng mày, sẽ không chạy thoát nổi, dù chỉ một đứa!”

Bùi Kiêu chẳng thèm để ý tới ánh mắt thù hận như muốn giết người của kẻ mà hắn đang xách cổ như người ta xách con gà con, chỉ vừa cười lạnh lẽo, vừa bắt đầu chặt tay, chặt chân, biến gã đó thành ‘khúc thịt’ thứ ba, sau đó lại ném sang một bên. Như vậy, trong số mười tên mặc áo choàng đen ở đây, một tên đang rơi vào trạng thái chấn động chấp niệm, ba tên bị Bùi Kiêu chẻ thành ‘khúc thịt’, sáu tên còn lại thì lao lên tấn công như thể đã hóa rồ. Thế nhưng ngay cả thuộc tính đặc biệt của Thiên Sinh Vũ Khí mà đám người này còn không sử dụng được thì làm sao có thể là đối thủ của Bùi Kiêu? Hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân là đám này không bay ngược trở lại thì cũng ngã lăn ra đất, cơ bản là một chiêu của Bùi Kiêu cũng không đỡ nổi, hoàn toàn không phải là đối thủ!

Đến khi lại thêm một tên bị gọt thành ‘khúc thịt’ thì năm kẻ còn lại dường như cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm. Một gã mặt sẹo trong đám chợt gào lên: “Mẹ kiếp! Đừng chấn chừ nữa! Tất cả chúng ta cùng sử dụng sức mạnh thật sự đi!” Nói xong, trên người hắn đã bắt đầu tuôn ra những làn khói đen kịt.

Bốn kẻ còn lại thấy vậy cũng chỉ còn cách nghiến răng làm theo, trên người cũng bắt đầu tuôn ra những làn khói đen đặc như tên kia. Cũng đúng lúc này, Thiên Sinh Vũ Khí trên tay bọn chúng lại đồng thời phát ra đủ loại hào quang, rõ ràng là đã bắt đầu sử dụng thuộc tính đặc biệt của Thiên Sinh Vũ Khí. Bùi Kiêu thấy vậy thì liền cảm thấy rất thú vị. Thế nên hắn cũng không vội vã tấn công mà đứng đấy chờ, để xem cái thứ gọi là ‘sức mạnh thật sự’ mà năm tên này sẽ lấy ra là cái gì. Khi mà hắn còn đang khinh thường thì bỗng thấy mấy đám sương khói đen kịt kia đang liên tục ngưng tụ lại. Chỉ sau chốc lát, chúng đã biến thành một thứ mà Bùi Kiêu vô cùng quen thuộc... Đúng! Thứ đen kịt trên người năm tên này chính là tội nghiệt!

Đến khi tất cả tội nghiệt đều đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể cả bọn, sau lưng tất cả bọn chúng đều đã có thêm một đôi cánh màu đen... Không phải là kiểu cánh dơi như của Ác Ma trong Nam Bắc Chiến Trường mà là những đối cánh giống như cánh chim, chỉ có điều những đôi cánh này đều một màu đen kịt.

Bùi Kiêu thấy vậy nhưng chỉ cười khẩy hắc hắc và cũng đã âm thầm đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Tuy hắn cũng chưa dám khẳng định nhưng cũng là không sao cả. Dù sao thì hắn đã quyết tâm phải giết sạch đám trước mặt này, thế bọn chúng có biến thành cái dạng gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới quyết định của hắn.

Sau khi quyết định xong, trong mắt Bùi Kiêu bỗng có một luồng sáng vàng kim chói mắt bùng lên. Ngay sau đó, một cây rìu khổng lồ màu vàng kim đã xuất hiện trên mặt đất. Đồng thời, trường khí thế phẫn nộ cũng xuất hiện rồi bao phủ cả quán bar này lại. Khi năm kẻ trước mắt vừa mới hoàn toàn mọc ra cánh chim màu đen thì ánh hào quang màu vàng kim của cây rìu khổng lồ bỗng bùng lên càng thêm chói mắt. Chỉ sau một, hai giây, khi ánh sáng màu vàng kim kia dần yếu đi thì trong phòng đã xuất hiện một quái vật thân người đầu bò, cao hơn mười mét, toàn thân màu vàng lợt. Thậm chí, vì thân hình quá cao mà đầu của nó còn vươn ra ngoài căn phòng gian phòng bên ngoài. Trường khí thế phẫn nộ đúng là phát ra từ trên người của quái vật đầu bò này.

“Uỳnh!”

Một tiếng nổ lớn vang lên. Vừa thực thể hóa xong, Ngưu Đầu lập tức vung tay đập một gã linh hồn ở gần nó nhất. Không chỉ gã linh hồn đó mà ngay cả vách tường của căn phòng cũng bị đập tan tành. Cú nện này đã đánh cho gã linh hồn kia bay thẳng ra xa mấy trăm mét, đâm xuyên qua không biết bao nhiêu căn phòng và kiến trúc, sống chết không rõ...

“Như vậy... bắt đầu hiệp hai nào!”

Lời bình: Bí mật về những kẻ mang đôi cánh thiên thần màu đen sắp được phơi bầy. Kẻ thù của Bùi Kiêu dường như không phải chỉ đơn giản là một đám linh thuê. Tuy có vẻ như hắn mạnh hơn vượt trội kẻ địch nhưng không gì là tuyệt đối! Đón đọc hồi kết của hành trình Nam Bắc Chiến Trường! TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!

Dịch: Sun

============

Những Đôi Cánh Sa Đọa - The Fallen WIngs

Như đã biết, tổ chức The Fallen Wings với thành phần là những Kẻ Sa Đọa. Tuy đến giờ vẫn chưa có thông tin khẳng định trong truyện nhưng chúng ta gần như đã có thể khẳng định chúng chính là những kẻ đã gây ra những thảm họa trong ảo giới gần đây.

Trong đoạn đối thoại của thủ lĩnh tổ chức này với thuộc hạ của mình. Hắn gọi Ngụy Ngưu Đầu của Bùi Kiêu là thú triệu hồi và cho biết bọn chúng cũng có 5 con như vậy nhưng đẳng cấp thấp hơn nênyếu hơn. Mà ta biết rằng Ngụy Ngưu Đầu là do Bạo Viêm Cự Phủ - một TSVK cấp Ma Vương thực thể hóa. Như vậy cũng có thể hiểu là tổ chức này có ít nhất 5 TSVK cấp Ma Vương. Như vậy, ta có thể suy đoán rằng tổ chức này có một biện pháp nào đó khiến cho quỷ quái tiến giai Ma Vương Cấp, sau đó ngay khi quỷ quái tiến giai, lúc chúng yếu nhất thì tổ chức này sẽ giết quỷ quái để thu lấy TSVK cấp Ma Vương (có thể chúng cài 'boom' trong cơ thể quỷ quái trước khi quỷ quái tiến giai) Như vậy, ta có thể thấy tổ chức này tuy mang tiếng là khát máu nhưng thực ra rất có lý trí, khôn ngoan và mưu lược (hoặc ít nhất người đứng đầu của chúng là vậy)

Tuy nhiên, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, chúng ta chỉ có thể khẳng định sự cố trong Nam Bắc Chiến Trường là do chúng gây ra, còn sự việc của Phong Đô thì có liên quan đến chúng hay không vẫn là ẩn số.

=============

Dương Đỉnh Thiên và Rena đang đứng bên ngoài quán bar. Khác với vẻ kinh ngạc của Rena, Dương Đỉnh Thiên lại tỏ ra vô cùng thản nhiên. Hắn là đồng bọn của Bùi Kiêu, đã thấy tận mắt thấy được thực lực của bạn mình và cũng rất tin tưởng vào thực lực đó.

Ngoài hai người họ thì xa xa bên ngoài còn có mấy trăm Tự Do Linh Hồn và thêm mấy trăm nhân viên người sống. Vừa rồi, vì thấy Bùi Kiêu rời đi nên bọn họ đã có ý định ra tay. Nhưng sau khi thấy thanh trường thương sáng như bạc trong tay Dương Đỉnh Thiên, bọn họ đành tiếp tục chờ đợi, tránh cho Rena bị thương khi hai bên đánh nhau. Đó chính là điều mà bọn họ lo ngại nhất.

Khi hơn một nghìn người ở đây đang âm thầm tính toán kế hoạch, bỗng nhiên, từng đợt ý chí phẫn nộ tuôn ra từ trong quán rượu, giống như một cơn sóng thần hung tợn, điên cuồng tràn ra khắp bốn phía. Những người sống bình thường ở gần đó lập tức hôn mê ngã xuống, tiếp theo, Dương Đỉnh Thiên và Rena cũng bị trường khí thế phẫn nộ này bao phủ. Dương Đỉnh Thiên thì còn tốt một chút, ít ra thì hắn cũng là người đã từng ‘làm quen’ với trường khí thế này. Vậy nên, thân hình hắn chỉ loạng choạng một chút rồi lập tức có thể bình yên vô sự đứng nguyên chỗ cũ. Nhưng Rena bên cạnh thì rõ ràng là không chịu nổi áp lực của trường khí thế phẫn nộ này, lập tức ngã gục xuống đất.

Đám người ở phía xa còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của trường khí thế phẫn nộ. Vậy nên khi bọn họ thấy Rena ngã xuống thì lập tức có rất nhiều người kinh sợ hô lên. Gần trăm Tự Do Linh Hồn ở gần nhất liền nhanh chóng chạy về phía Rena, nhưng chỉ vừa mới chạy lại được vài bước thì trường khí thế phẫn nộ kia đã tràn tới, bao phủ bọn họ. Chỉ trong nháy mắt, những linh hồn có chấp niệm không đủ mạnh đều đồng loạt ngã xuống, dù là linh hồn có chấp niệm mạnh thì toàn thân cũng run lẩy bẩy. Trong đám người này, chỉ có vài tên Tránh Thoát Giả là có thể đứng thẳng, nhưng chỉ cần nhìn vào nét mặt của bọn họ là biết ngay: bọn họ đang vô cùng hoảng hốt. Bởi vì...

Đó là trường khí thế! Là thứ mà chỉ cường giả Chân Ma cấp hoặc quỷ quái Chân Ma cấp mới có!

Nhưng vào ngay lúc này, tất cả chợt thấy một cánh tay khổng lồ từ trong quán bar vung ra, đập tung vách tường và đồng thời đánh một linh hồn bay tít ra xa. Linh hồn kia bị đánh bay đi hơn mấy chục mét, nhưng khi chuẩn bị đâm vào một tòa nhà thì hắn đã bắt đầu tiêu tán, rồi nhanh chóng phân giải thành một đống lớn Năng Lượng Tiêu Chuẩn và còn... một tia tội nghiệt nhỏ.

Uy lực thật là khủng khiếp! Chỉ một cú đấm rất đơn giản mà thôi, thậm chí không cần dùng tới Thiên Sinh Vũ Khí mà một cú đấm đã đủ để hoàn toàn đánh tan linh hồn kia!

Một cú đấm của Ngụy Ngưu Đầu quá nhanh và bất ngờ, thế trận của bốn kẻ mặc áo choàng đen còn chưa kịp thay đổi. Thực ra, trong khoảnh khắc khi trường khí thế phẫn nộ xuất hiện thì những kẻ này đã hiểu ngay chuyện gì vừa diễn ra... Cái gã Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín tên là Bùi Kiêu này, có một cường giả Chân Ma cấp nấp bên cạnh? Hoặc là... một con quỷ quái Chân Ma cấp?

“Chạy!”

Gã mặt sẹo rống lớn một tiếng, dang đôi cánh màu đen rồi bay xuyên thẳng từ trong quán rượu ra bên ngoài. Thừa dịp Ngụy Ngưu Đầu vừa mới tung ra một cú đấm, còn chưa kịp thu thế mà ba kẻ còn lại cũng mỗi người một hướng, bay tránh ra xa con quái vật đầu bò này. Chỉ sau nhiều nhất là một, hai giây, cả bốn kẻ này đã hoàn toàn bay thoát ra bên ngoài quán bar.

Khi mà đám Tự Do Linh Hồn và nhân viên người sống ở bên ngoài quán bar còn đang bị trường khí thế phẫn nộ khiến cho khiếp sợ không thôi, thì bỗng thấy bốn tên linh hồn có đôi cánh chim màu đen bay ra từ trong quán bar. Lập tức, mấy trăm người cùng đồng loạt gào to. Hơn nữa còn là cùng gào lên một từ tiếng Pháp:

“Kẻ Sa Đọa!”

Dương Đỉnh Thiên đang đứng ở ngay gần cửa quán bar. Hắn không phải loại chỉ biết bập bẹ mấy chữ như Bùi Kiêu, mà là người có thể thật sự nghe hiểu tiếng Pháp. Vậy nên hắn lập tức hiểu ngay đám người kia kêu gào gì. Hắn nhíu mày, trong đầu cũng nhanh chóng nhớ lại tất cả tin tức liên quan tới Kẻ Sa Đọa.

Những Kẻ Sa Đọa...

Mọi linh hồn đều được hình thành sau khi con người chết đi, nhưng linh hồn lại đều bị một màn tội nghiệt màu đen trói buộc. Đến lúc nửa đêm, bọn họ sẽ bị thứ tội lỗi này kéo vào trong một vết nứt không gian. Người khác thì có thể không biết, nhưng Bùi Kiêu thì biết bên trong khe nứt không gian đó chính là Địa Ngục trong truyền thuyết!

Ngoài những người bị kéo vào trong khe nứt không gian thì còn có một số rất ít linh hồn được Tránh Thoát Giả cứu. Những linh hồn đó được gọi là Tự Do Linh Hồn, cũng là thành phần nhân lực chính của tổ chức linh hồn các nước trên thế giới.

Thế nhưng, vạn vật trên thế gian không gì là tuyệt đối. Vì linh hồn cũng là do ý thức của con người chết đi rồi biến đổi thành, thế nên đương nhiên cũng sẽ có được trí nhớ và ý thức của mình khi còn sống, sẽ biết vì sao mà mình chết… Vậy nếu một người bị kẻ thù giết chết thì sao? Vậy khi linh hồn này thoát khỏi tội nghiệt rồi sẽ đi báo thù phải không?

Thế nên, trong số những Tránh Thoát Giả xuất hiện đầu tiên, có một nhóm được gọi là Những Kẻ Báo Thù, đã giết hại rất nhiều người sống để trả thù. Ban đầu, chuyện này đã làm các quốc gia vô cùng lo lắng về mối quan hệ giữa linh hồn và người sống, họ đã nghĩ đến việc ban hành luật pháp gì gì đó để trừng phạt tội phạm là linh hồn. Thế nhưng chỉ không lâu sau đó, toàn bộ những linh hồn báo thù này bắt đầu sa đọa từng người một. Bọn họ biến thành một loại quái vật vừa có chấp niệm, lại vừa có tội nghiệt, trở thành một loại sinh mạng thể có cả đặc điểm của cả quỷ quái lẫn linh hồn. Tất cả những Kẻ Sa Đọa đều tràn đầy sự thù địch và sát ý đối với cả người sống cũng như linh hồn. Hơn nữa, bọn chúng còn có thêm năng lực cắn nuốt linh hồn của người sống và linh hồn để làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Chính vì vậy mà chúng đã trở thành kẻ thù chung của toàn thế giới!

Nghe nói mỗi khi có Kẻ Sa Đọa xuất hiện thì lập tức sẽ bị Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả và thậm chí cả cường giả Chân Ma cấp trên toàn thế giới vây giết. Vậy nên đã không còn bất kỳ một Kẻ Sa Đọa nào tồn tại trên đời! Cũng chính vì vậy, khi Bùi Kiêu mới vừa xuất hiện tại nước Mỹ, chính phủ Trung Quốc cũng nhanh chóng tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của cha hắn, thế là bọn họ nghĩ ngay tới chuyện đóng băng hắn, tránh cho hắn sa đọa rồi gây ra tổn thất lớn. Nguyên nhân chính là như vậy. Ngay khi bốn gã linh hồn có cánh chim màu đen trên lưng xuất hiện thì đám linh hồn nước Pháp lập tức rống lên mấy chữ “Kẻ Sa Đọa”. Xem ra… dấu hiệu của Kẻ Sa Đọa là có cánh chim màu đen trên lưng đây.

Bốn gã linh hồn sa đọa mới bay ra khỏi quán bar thì lập tức thấy có tới mấy trăm linh hồn và thành viên người sống của tổ chức linh hồn vây chật cứng xung quanh quán bar. Sắc mặt của cả bốn đều trở nên quá đỗi hoảng sợ, thầm kêu hỏng bét. Tên mặt sẹo bỗng nhiên lớn tiếng rống lên: “Đám cừu non ngu muội, các ngươi thật may mắn khi có thể phá vỡ được ma pháp của chủ nhân, tìm thấy chúng ta khi đang trong trạng thái ngụy trang… Nhưng cũng sẽ chỉ đến thế mà thôi! Các ngươi sẽ không bao giờ tìm được vị trí của chủ nhân, cũng như kế hoạch của Người đâu. Thê nên… hãy sợ hãi đi, run rẩy đi hỡi bầy cừu ngu xuẩn của Thần! Các ngươi sẽ chẳng thể ngăn nổi rồng thần tà ác mang tận thế hàng lâm đâu! Ha ha ha…”

Bốn gã linh hồn kia thấy có tới mấy trăm Tự Do Linh Hồn và nhân viên người sống vây kín xung quanh, thì tự biết là đã không còn đường nào để chạy. Vậy nên bọn chúng liền không chút e dè, rống lên chửi rủa và cười nhạo như đã hóa rồ. Bỗng ngay lúc đó, một cánh tay khổng lồ xuyên ra từ trong quán bar, tóm lấy một tên trong số đó. Tên kia còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã bị bàn tay khổng lồ bóp nổ tung thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn và tội nghiệt. Sau đó, thần hình khổng lồ của Ngụy Ngưu Đầu từ từ bay ra khỏi quán bar, Bùi Kiêu thì đang đứng trên bờ vai của nó.

“Nói như vậy, các ngươi chính là đám linh hồn được gọi là Những Kẻ Sa Đọa phải không? Hà hà, lại có thể hấp thụ tội nghiệt giống như quỷ quái à? Thể nào mà tài liệu nói các ngươi có sát ý rất mạnh với cả người sống lẫn linh hồn. Ngay cả ý thức của các ngươi cũng đang dần biến thành ý thức của quỷ quái đúng không?” Bùi Kiêu nhìn tia tội nghiệt đen kịt đang không ngừng thôn phệ Năng Lương Tiêu Chuẩn trong tay Ngụy Ngưu Đầu thì nhíu mày. Trong tay hắn lập tức ngưng tụ ra một quả cầu sét nhỏ, sau đó tiện tay ném về phía tia tội nghiệt kia.

Không biết quả cầu sét kia thật ra là do thứ gì tạo thành mà lại có sức sát thương mang tính hủy diệt với tội nghiệt: chỉ vừa tiếp xúc một chút, tia tội nghiệt đã bị quả cầu sét bao trùm rồi hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.

Gã mặt sẹo chứng kiến cả quá trình tia tội nghiệt bị đánh tan, khuôn mặt không chút cảm xúc của hắn cuối cùng cũng hiện lên vẻ bất lực. Mãi lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín, chúng ta phải thừa nhận rằng đã nhìn lầm ngươi. Không ngờ ngươi lại có thể triệu hoán ra một con Chân Ma cấp. Mà thực lực của ngươi cũng đã mạnh mẽ đến mức này, mới đó mà đã tiến vào Tầm Chân Chi Lộ… Ngươi thực sự mới chỉ chết có nửa năm sao?”

Bùi Kiêu nhìn ba kẻ còn lại, cười lạnh lẽo rồi nói: “Không sai. Ta thật sự mới chết cách đây nửa năm… Như vậy, câu vừa rồi là lời trăn trối của các ngươi đấy hả?” Nói xong, Bùi Kiêu đưa tay chỉ về hướng ba kẻ kia. Ngụy Ngưu Đầu dưới chân hắn lập tức rống vang một tiếng, sau đó lập tức vọt về phía ba kẻ trước mặt với tốc độ vô cùng nhanh.

Trên người ba kẻ này đều có một đôi cánh chim màu đen, vậy nên tốc độ bay có thể nói là vô cùng nhanh. Nếu ở trong môi trường ảo giới, với tốc độ bay đó, có thể bọn chúng sẽ có cơ hội thoát khỏi sự truy kích của Bùi Kiêu và Ngụy Ngưu Đầu. Nhưng đáng tiếc đây lại là thế giới sự thực! Ở đây, bất kỳ linh hồn nào cũng có thể bay, và tốc độ bay của mỗi người cũng chỉ do thực lực của chính họ quyết định mà thôi. Mà thực lực của ba kẻ này lại chênh lệch quá lớn so với Ngụy Ngưu Đầu, vậy nên cơ bản là không thể chạy nổi. Lập tức, lại thêm một kẻ bị Ngụy Ngưu Đầu bóp nổ tung thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn và tội nghiệt.

Gã mặt sẹo kia thấy vậy thì bỗng cười phá lên như điên dại, đồng thời giơ tay cao Thiên Sinh Vũ Khí trong tay, lao về phía Bùi Kiêu lao đến. Vừa phóng đi, hắn còn vừa gào thét: “Chính ông mày giết cả nhà cái con Jenny đó đấy. Vậy thì sao nào? Tao còn nuốt linh hồn của cả nhà nó nữa kia! Vậy thì sao? Chính tay tao cầm dao cắt từng miếng thịt, cho tới khi con Jenny kia đau quá mà chết đi mới thôi đấy thì sao? Mày đến đây mà cắn tao này! Đám Cao Đẳng Tránh Thoát Giả chúng mày làm sao hiểu được nỗi thống khổ của bọn tao! Bọn Tự Do Linh Hồn kia làm sao biết được những gì bọn tao đã trải qua? Lũ giả nhân giả nghĩa chúng mày! Chúng mày…”

Tiếng nói còn chưa dứt thì lưỡi dao lập lòe ánh lôi điện của Anh Dũng Súng đã khẽ lướt qua người hắn. Tên mặt sẹo lập tức bị chém thành hai đoạn, một đống Năng Lượng Tiêu Chuẩn nổ bung tràn ra xung quanh. Về phần tia tội nghiệt màu đen thì đã bị lôi điện trên lưỡi dao trực tiếp đánh tan thành hư vô, không để lại dù chỉ một chút dấu vết.

Kẻ duy nhất còn lại cũng không lao bừa lên tấn công như gã mặt sẹo vừa rồi. Hắn biết thực lực của hai bên chênh lệch thực sự đã quá lớn. Mặc dù không có trường khí thế của Ngụy Ngưu Đầu thì chỉ với chấp niệm có dung lượng gấp bốn lần, Bùi Kiêu đã có ưu thế áp đảo tuyệt đối so với bọn hắn. Mà lúc này còn có sự đè ép của trường khí thế, khiến bọn hắn chỉ có thể phát huy được tối đa là 50 – 60% thực lực, vậy là sự chênh lệch với Bùi Kiêu càng thêm to lớn. Dù là về tốc độ, lực lượng hay vẫn sức phản ứng đều kém quá xa. Trừ khi có thể dùng phương thức đoàn đội vây công, còn không thì cơ bản không thể nào địch nổi.

Tên này hình như đã có sẵn ý định nào đó. Hắn vậy mà không tỏ ra sợ hãi chút nào, rống lớn lên nói: “Bùi Kiêu! Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ‘bộ mặt thật’ của thế giới này sao? Thật ra, thế giới này…”

Nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra, khi hắn mới nói tới đó thì thân thể bỗng nhiên tự nổ tung, biến thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn và tội nghiệt. Mà không chỉ có mình hắn, trong quán bar cũng bay ra mảng lớn tội nghiệt. Hiển nhiên là những kẻ bị Bùi Kiêu chém đứt đứt tay chân trong quán bar cũng đã tự nổ tung mà chết giống như tên vừa rồi.

Mà thứ tội nghiệt này cũng không bắt đầu thôn phệ Năng Lượng Tiêu Chuẩn như bình thường mà lại bắt đầu tụ tập, ngưng tụ lại với nhau, sau đó từ từ bay tới trước mặt, cách Bùi Kiêu khoảng hơn 10m. Cuối cùng, nó từ từ biến thành một hình người màu đen. Mặc dù diện mạo rất mơ hồ, không thể thấy rõ được hình dáng cự thể ra sao, nhưng nhìn vào hình dáng bên ngoài thì có vẻ là một nam giới.

Thứ hình người này rõ ràng hoàn toàn do tội nghiệt tạo thành!

Hình người kia đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau đó mới như thể mỉm cười nói với Bùi Kiêu: “Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín – Bùi Kiêu đúng không? Xin chào, Ta là đoàn trưởng của mấy tên không nên thân này, đồng thời cũng là đoàn trưởng của tổ chức The Fallen Wings. Hi vọng lần đầu gặp mặt này đã không làm cho ngươi quá giật mình.”

Thế nhưng, Bùi Kiêu cơ bản là chẳng thèm để ý đến hắn, trong tay đã nhanh chóng ngưng tụ ra một quả cầu sét, rồi không đợi cho hình người màu đen tiếp tục ba hoa gì thêm, hắn đã cười khinh bỉ: “Ta không cần biết ngươi là ai, cũng mặc xác tên đoàn đội hay tổ chức của ngươi là cái gì, mục đích của các ngươi là cái gì ta cũng không quan tâm. Ta cũng không cần biết cái ‘bộ mặt thật của thế giới’ mà các ngươi nói là gì. Mục đích của ta rất đơn giản: tiêu diệt toàn bộ những kẻ gây ra cái chết cho gia đình Jenny. Vậy nên ta nhất định phải hủy diệt tổ chức của các ngươi. Chỉ đơn giản vậy thôi… Chờ đó, ta sẽ đến tìm các ngươi!”

Nói xong, hắn không đợi cái hình người màu đen tiếp kia trả lời. Lập tức ném quả cầu sét trong tay đi. Quả cầu sét lập tức chui vào trong hình người màu đen. Vẻ mặt của hình người màu đen chỉ mới kịp hiện ra vẻ ngạc nhiên thì đã bị quả cầu sét hoàn toàn thiêu rụi, không còn lại dù là một chút tội nghiệt nhỏ nhất.

Cùng lúc đó, trong một không gian bí mật dưới lòng đất của ảo giới Tòa Thành Ác Quỷ tại Đông Âu, một người đàn ông bỗng thét lớn rồi ngã vật xuống đất. Sau lưng hắn có mười mấy tên linh hồn mặc áo choàng đen đang đứng. Cả bọn lúc này đều đang vô cùng lo lắng và hoảng hốt nhìn về phía người đàn ông kia. Lập tức, có mấy người định chạy tới đỡ người đàn ông này dậy.

Người đàn ông này có một mái tóc thuần một màu trắng bạc. Hắn xua tay với người muốn đỡ mình, sau đó tự đứng lên và nói với vẻ phiền muộn: “Bọn họ chết cả rồi… Chẳng có cách nào khác. Không ngờ đối phương lại có được thú triệu hồi Chân Ma cấp của một tộc quần cấp cao. Mà ý chí của người nọ cũng vô cùng kiên định, đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ, dù đối mặt với sự hấp dẫn của bí mật mà vẫn giết chết hình chiếu của ta ngay lập tức, không do dự lấy một giây nào. Ta cơ bản là không thể dao động được tâm chí của hắn, dù chỉ một chút. Tâm chí như vậy thật kinh khủng, sợ rằng đã không kém chút nào so với tâm chí của Kẻ Đứng Đầu! Chỉ sợ nhiều nhất là nửa năm nữa, hắn sẽ tiến giai đến Chân Ma cấp. Hơn nữa, ý chí mà hắn lựa chọn để dung hợp vào trường khí thế chắc cũng sẽ vô cùng đáng sợ, sẽ không thua gì Kẻ Đứng Đầu đâu. Ài, lần này các ngươi đã trêu vào một kẻ địch không thể trêu rồi.”

Nghe được lời ấy, một tên trong đám mặc áo choàng đen lập tức bật dậy, chạy tới trước mặt gã tóc trắng bạc, khụy gối nửa quỳ xuống đất rồi nói lớn: “Chủ nhân, xin hãy trừng phạt tôi đi. Nếu chúng tôi không tham thanh Thiên Sinh Vũ Khí loan đao kia thì đã không trọc phải tên Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín, cũng không ngờ hắn mới chết có nửa năm mà đã mạnh đến vậy? Xin chủ nhân xử phạt!”

Người đàn ông tóc trắng bạc khoát tay rồi nói: “Không sao. Chính ta đã ra lệnh cho các ngươi đi săn tìm Thiên Sinh Vũ Khí khắp nơi. Có trách thì cũng chỉ có thể trách mệnh lệnh của ta mà thôi. Hơn nữa, cái gã Bùi Kiêu này... đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi! Mới chết có nửa năm mà đã có thể tiến bộ đến mức này. Quả đúng là bản sao của Kẻ Đứng Đầu! Chỉ cần hắn có thêm hai năm nữa, có khi sẽ lại xuất hiện một Kẻ Đứng Đầu thứ hai...”

Lại có một người trong số mười mấy tên mặc áo choàng đen bước lên. Hắn cũng nửa quỳ xuống rồi nói: “Chủ nhân, đã vậy thì chúng ta hãy thừa cơ hắn còn chưa đạt tới Chân Ma cấp, tiêu diệt hắn trước đi! Chỉ cần chủ nhân cho phép chúng tôi mang đi một con thú triệu hồi Chân Ma cấp thì chúng tôi có thể tìm được cơ hội ám sát hắn!”

Người đàn ông tóc màu bạc chần chừ một chút, nhưng rồi lắc đầu: “Không được. Chúng ta cũng chỉ có năm con thú triệu hồi Chân Ma cấp mà thôi. Mà con có cấp bậc tộc quần cao nhất trong đó cũng chỉ thuộc hàng trung bình. Nếu chúng phải đối đầu với một đối thủ thuộc tộc quần đẳng cấp cao như Ngưu Đầu, thì ít nhất phải cần hai, ba con thú triệu hồi Chân Ma cấp mới có thể đánh ngang ngửa. Mà một khi thất bại thì sẽ làm kế hoạch của chúng ta bị chậm lại rất nhiều, vậy là cái lợi không bù nổi cái hại. Dù sao thì cũng không cần phải quá lo lắng về món nợ này. Kẻ Đứng Đầu cũng muốn giết chết chúng ta lâu rồi, giờ đến gã Bùi Kiêu này cũng muốn giết chúng ta. Kẻ nào trong số chúng cũng đều là phiền toái cả. Vậy chẳng thà không để ý đến bọn chúng nữa là xong. Chỉ cần có thể triệu hồi được rồng thần tà ác, thì lúc đó... cũng sẽ là lúc chúng ta thanh tẩy sạch sẽ cái thế giới này! Trước khi ngày tận thế năm 2012 diễn ra, thanh tẩy cái thế giới dơ bẩn này!” Cả đám hơn mười người kia đều hô to “vâng” một tiếng đầy hưng phấn.

Đến lúc này, người đàn ông tóc màu bạc mới quay lại nói với hơn mười người kia: “Tuy chuyện lần này hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn của chúng ta, nhưng chắc chắn cũng đã làm cho đám tổ chức linh hồn trở nên cảnh giác, nhất là với lính đánh thuê. Vỏ bọc này đã không còn thích hợp cho chúng ta sử dụng nữa. Lệnh cho các thành viên lập tức di chuyển, tốt nhất là hãy trà trộn vào trong các tổ chức linh hồn, ẩn mình và cắt đứt liên lạc. Cho đến khi chính phủ các nước bắt đầu kế hoạch ‘Quân Đội Linh Hồn’ thì sẽ liên lạc lại.”

“Vâng!” Mười mấy tên mặc áo choàng đen lại lần nữa cúi đầu nhận lệnh một cách cung kính, dường như cả việc nhìn thẳng vào người đàn ông tóc màu bạc cũng không dám.

Lúc này, người đàn ông tóc màu bạc mới thở dài một tiếng. Sau đó, hắn đứng dậy, cất bước đi ra khỏi gian phòng này. Vừa đi, hắn vừa nói: “Ta phải rời khỏi căn cứ này khoảng một tháng. Các ngươi hãy tiếp tục thu thập Thiên Sinh Vũ Khí, đồng thời cũng phải chú ý tới kế hoạch ‘Quân Đội Linh Hồn’ của chính phủ thế giới.”

Một người trong số mười mấy tên mặc áo choàng đen vội đi ra. Hắn lớn tiếng hỏi: “Chủ nhân, Người định đi đâu vậy? Nếu có việc khẩn cấp thì chúng tôi phải liên lạc với Người bằng cách nào?”

Người đàn ông tóc màu bạc chần chừ một chút rồi trả lời: “Không cần phải liên lạc với ta. Nếu có chuyện thì đích thân ta sẽ liên lạc với các ngươi. Còn về mục đích chuyến đi này của ta…”

“Là để đi gặp một người đàn ông, vốn là kẻ mạnh nhất dưới Chân Ma cấp, có thể đột phá bất cứ lúc nào, nhưng đến tận bây giờ vẫn không có chút động tĩnh nào…”

“Varotian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.