Tử Vong Khai Đoan

Chương 1: Q.5 - Chương 1: Ta là Bồ Tát!




Sau khi dùng quả cầu sét phá hủy hình người màu đen, đồng thời còn thiêu hủy sạch toàn bộ tội nghiệt, Bùi Kiêu lúc này mới nhíu mày nhìn về nơi hình người màu đen vừa đứng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn chẳng phải là thánh hiền, không thể không có tật xấu, và tò mò lại là một trong những tật xấu lớn nhất của loài người. Thật ra Bùi Kiêu cũng rất tò mò, rất muốn biết cái gọi là ‘bộ mặt thật của thế giới’ là cái gì.

Nhưng bí mật lại thường liền đi liền với nguy hiểm, nhất là loại bí mật có tầm cỡ ‘thế giới’ kiểu này. Nó có thể là một bí ẩn vô cùng lớn, thậm chí có thể chính là bí mật về Địa Ngục. Nếu như một bí mật kiểu như vậy bị vạch trần thì rất có thể, tất cả những người có mặt ở đây sẽ bị chính phủ thế giới diệt khẩu.

Trên thực tế, khi thực lực càng ngày càng tăng lên, sự hiểu biết với Chân Ma Cấp càng lúc càng sâu sắc và đồng thời, chính hắn cũng càng lúc càng gần tới Chân Ma cấp, thì sự nghi ngờ của Bùi Kiêu với chính phủ thế giới và các tổ chức linh hồn cũng càng lúc càng lớn... Thực lực của các tổ chức linh hồn, thật sự chỉ có vậy hay sao?

Ngoài Tự Do Linh Hồn, nhân viên người sống và thêm loại đạn Siêu Điện Từ kia… Chẳng lẽ chính phủ thế giới không còn năng lực nào khác hay sao? Thật sự không làm gì được cường giả Chân Ma cấp ư?

Chính vì những nghi ngờ và lo lắng đó mà Bùi Kiêu đã không để hình người màu đen nói ra ‘bí mật’ của hắn. Hoàn toàn tiêu diệt hình người màu đen đó trước mặt hơn nghìn người mà không để cho hắn nói chuyện dù chỉ một phút, Bùi Kiêu còn cảm thấy sự dứt khoát này của mình thậm chí còn khiến hình người màu đen đó kinh ngạc, lúc sau cùng, hắn loáng thoáng nghe tên kia nói “không thể nào” gì đó.

(Tầm Chân Chi Lộ không đồng nghĩa với nóng nẩy và không biết suy nghĩ đâu. Hừ hừ. Đầu tiên là ngươi cho nổ tung đàn em của mình, không cho bọn chúng nói ra bí mật lớn kia, sau đó lại tự mình xuất hiện để nói cho ta biết à? Đâu ra chuyện đơn giản như vậy? Chẳng qua là muốn làm nhiễu loạn bản tâm của ta, khiến ta không thể tiến giai Chân Ma cấp đúng không? Nhưng ta cũng không phải là Cung Diệp Vũ, tính kế như vậy chẳng làm gì nổi ta đâu! )

Bùi Kiêu cười khẩy hắc hắc mấy tiếng, không nói thêm lời nào nữa mà vẫy tay một cái với Ngụy Ngưu Đầu. Quái vật đầu bò nhanh chóng biến thành một cây rìu khổng lồ màu vàng kim rực rỡ, sau đó lại biến thành một luồng sáng vàng bay vào trong mắt hắn. Lập tức, trường khí thế phẫn nộ vốn đang bao phủ khắp bốn phía đã biến mất không chút dấu vết. Nếu không phải trên tường quán bar vẫn còn một lỗ thủng lớn, có khi ai đó còn tưởng vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.

“Jenny, tuy chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ nhưng cô đã từng giúp đỡ tôi, tôi coi như đã chịu ơn cô. Nhưng hôm nay, cả nhà cô bị giết, thậm chí còn hồn phi phách tán! Mối thù này tôi sẽ trả thay cho cô. Tôi nhất định sẽ tiêu diệt tập đoàn của Kẻ Sa Đọa, trả mối thù này!”

Bùi Kiêu nhìn đám Năng Lượng Tiêu Chuẩn tứ tán trên bầu trời quán bar, miệng thì thầm khẽ nói một câu. Nhất là khi nghĩ đến hình ảnh Jenny ôm thanh loan đao trong tay, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, Bùi Kiêu lại càng thấy đau lòng vô cùng. Trong đầu chợt hiện ra những vần thơ mà Cung Diệp Vũ vẫn thường xuyên ngâm nga, Bùi Kiêu cũng ngâm lên mà chẳng để ý tới sự có mặt của những người xung quanh:

“Mười năm mài một kiếm, sương gió chưa từng trải. Nay mang ra trước quân, hỏi ai có chuyện bất bình.” (*)

“Đến khi nào cắt được đầu của những kẻ kia xuống, ta mới trả hết được đoạn ‘nhân – quả’ này.”

Khi Bùi Kiêu hạ từ trên bầu trời xuống, Rena lập tức chạy tới bên cạnh, đồng thời kéo cánh tay hắn nói: “Có phải những linh hồn vừa rồi đều có đôi cánh màu đen không? Tuy mắt tôi không nhìn được, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự xuất hiện của những tư tưởng hung ác và lạnh lẽo, gần giống như quỷ quái nhưng lại có điểm khác biệt. Đó là đặc điểm mà chỉ Những Kẻ Sa Đọa mới có.”

Bùi Kiêu mỉm cười: “Không sai, sau lưng của bọn chúng đều có một đôi cánh chim màu đen. Nhìn có chút giống với hình tượng của các Thiên Thần Sa Đọa trong tôn giáo của các cô. Thế nào? Bọn chúng là cái đám Kẻ Sa Đọa đó hả?”

Rena gật đầu: “Ừ. Hình dáng như vậy thì đó đúng là Kẻ Sa Đọa rồi. Nhưng vậy thì quá kì lạ! Lúc mới tới đây, tôi cơ bản là không hề cảm nhận được sự tồn tại Kẻ Sa Đọa. Kẻ Sa Đọa phát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, nên một khi chúng xuất hiện trong khu vực cảm ứng của tôi thì sẽ bị tôi phát hiện ta ngay lập tức. Nhưng khi mới tới đây, tôi lại không hề cảm nhận được sự có mặt của chúng. Phải một lúc sau khi anh vào trong đó, tôi đột nhiên lại nhận ra sự xuất hiện của bọn chúng, cứ như thể chúng đột nhiên bước ra từ trong không khí vậy.”

Bùi Kiêu đang định hỏi kỹ một chút về đám Kẻ Sa Đọa này, thì bỗng thấy một lão già khoảng sáu mươi tuổi đi ra từ trong đám đông hơn nghìn người kia. Lão già này là một người sống, đi theo sau lão ta còn có mấy tên Tự Do Linh Hồn. Thấy lão ta đi tới, Dương Đỉnh Thiên ở bên cạnh lập tức nói nhỏ với Bùi Kiêu: “Lão ta là cha của tên Phó Thủ Tướng Pháp lúc trước, cũng là chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia của tên kia, đồng thời là một trong những người cầm quyền của Châu Âu. Cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng có chọc tức lão.”

Nhưng Bùi Kiêu lại chỉ cười ha hả, chẳng thèm để ý tới việc lão già kia đang tiến lại gần, chỉ quay sang hỏi kỹ hơn Rena về tình huống khi mấy tên Kẻ Sa Đọa kia đột nhiên xuất hiện. Còn Rena thì hiển nhiên là không biết lão già kia đang tiến lại. Cô chỉ đang lắng nghe và suy nghĩ hết sức chăm chú, mãi lâu sau cô mới nói: “Chuyện này rất quan trọng, phải báo cáo cho tổ chức linh hồn. Không ngờ trước kia còn chưa diệt hết Kẻ Sa Đọa, mà bọn chúng lại còn có thể ẩn mình giữa chúng ta. Chỉ không biết phương pháp che đậy mà bọn chúng sử dụng là gì, vậy mà lại có thể biến thành giống y như Tự Do Linh Hồn.”

Lão già kia đã đi đến bên cạnh, cũng nói chen vào: “Đúng vậy, chuyện này đúng là rất quan trọng. Không ngờ Những Kẻ Sa Đọa này lại có thể ẩn mình nhiều năm đến vậy. Chúng vẫn luôn trốn trong bóng tối, khiến trước kia chúng ta còn tưởng đã hoàn toàn tiêu diệt được bọn chúng. Lần này đúng là phải cám ơn anh, Bùi Kiêu. Nếu không có anh, có lẽ tổ chức linh hồn các nước sẽ đều phải hứng chịu những tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”

Nói đến đây, lão ta liền bầy ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ, như thể Bùi Kiêu chưa từng đánh hay chút nữa thì đạp nát chân con trai hắn, bộ dạng từ đầu tới chân đều chỉ như một ông lão nhân hậu, không thể hiện ra một chút uy quyền nào. Lão ta đưa tay về phía Bùi Kiêu rồi nói: “Bùi Kiêu tiên sinh, thật sự xin lỗi vì chuyện xảy ra tại trụ sở. Tôi là trưởng gia tộc Robert, lúc này đến đây để xin lỗi thay cho đứa con không ra gì của mình.”

Bùi Kiêu cười ha hả, bắt tay lão ta rồi nói: “Sao? Đã biết chuyện xảy ra ở Mỹ rồi hả? Biết ta có thực lực gì? Nên giờ mới đến nịnh bợ phải không? Yên tâm đi! Ta sẽ không ra tay với con trai ngươi nữa. Nhưng những gì ta đã nói vẫn sẽ tiếp tục có hiệu lực. Nếu người nhà của ta gặp phải bất kỳ một chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ cần không phải là bệnh tật tự nhiên, và tính mạng của họ bị nguy hiểm, vậy thì toàn bộ gia tộc của ngươi, còn cả những ai có liên hệ máu mủ với gia tộc của ngươi, tất cả đều sẽ chết. Kể cả người nhà và con cái của bọn họ cũng sẽ chết. Những lời này sẽ luôn có hiệu lực! Thế nên, nếu ngươi không ngại, thì hãy chịu khó bỏ ra vài chục triệu mỗi năm mà thuê vệ sĩ, bảo vệ người nhà của ta cho tốt nhé.”

Lão già kia sửng sốt một hồi, sắc mặt cũng lập tức lạnh lẽo đi một phần, nhưng lão vẫn cười nói: “Bùi Kiêu tiên sinh, anh thật hay nói đùa.”

“Nói đùa?” Bùi Kiêu ha ha cười lớn. Hắn thả tay lão già kia ra rồi nói: “Đùa cái con mẹ ngươi. Thấy người nhỏ yếu thì muốn lợi dụng, chà đạp, thấy người mạnh mẽ thì muốn lôi kéo, kết thân. Ta nói đùa mẹ ngươi ấy. Ngươi nhớ cho kỹ: tất cả những gì ta đã nói đều không sai dù chỉ một chữ! Lúc này, ta sẽ không ra tay với con ngươi lần nữa, nhưng chỉ cần người nhà của ta gặp phải bất kỳ một tổn thương nào không phải do bệnh tật tự nhiên gây ra, cho dù là việc ngoài ý muốn, ta cũng sẽ cho cả gia tộc của ngươi chôn cùng. Lời nói này sẽ có hiệu lực vĩnh viễn, cho đến khi ta hoàn toàn tiêu tan mới thôi. Đã hiểu chưa?”

Vẻ tươi cười của lão già kia lập tức cứng ngắc rồi biến thành băng lạnh. Lão ta chỉ đứng nhìn thật sâu Bùi Kiêu một lát, rồi xoay người bỏ đi, không nói thêm dù chỉ là một câu.

Bùi Kiêu cũng chẳng thèm để ý tới phản ứng của lão ta. Hắn đứng đó cười ha ha một hồi rồi mới quay lại nói với Rena: “Một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Rena, từ lúc này, tôi đã nợ cô một lời hứa, chỉ cần điều cô muốn không trái với đạo nghĩa của tôi, vậy thì dù cô có muốn gì đi nữa, tôi cũng sẽ thực hiện! Cho dù là gì đi nữa!” Nói xong, hắn quay người rời khỏi khu phố đèn đỏ này như thể không nhìn thấy hơn nghìn người trước mặt. Dương Đỉnh Thiên thở dài rồi cũng lập tức đi theo sau hắn.

Về phần hơn nghìn người kia, lúc trước thì đúng là có rất nhiều người nghĩ tới việc tấn công Bùi Kiêu, chỉ tại có mặt Rena nên sợ ‘ném chuột vỡ bình’. Nhưng lúc này đây, cả một ngón tay bọn họ cũng không dám cử động, vì sợ sẽ làm Bùi Kiêu hiểu lầm, khiến hắn lại gọi ra quái vật đầu bò kinh khủng kia tàn sát một trận. Chính mắt bọn họ đã thấy rất rõ cảnh tượng đám Kẻ Sa Đọa chỉ bị quái vật đầu bò bóp một cái là nổ tung, không phản kháng nổi một chút xíu nào. Mà theo như các tài liệu của tổ chức linh hồn, thông thường thì Kẻ Sa Đọa đều mạnh hơn nhiều linh hồn cùng cấp. Vậy thì bọn họ xông lên có khác gì đi tự sát? Vậy là, cả nghìn người chỉ biết trơ mắt nhìn hai người Bùi Kiêu bỏ đi.

Mãi đến khi hai người Bùi Kiêu đã đi ra khỏi khu phố đèn đỏ đó, Dương Đỉnh Thiên mới phàn nàn: “ Tuy lão già vừa không còn giữ chức vụ gì nữa, nhưng địa vị của lão ở Châu Âu vẫn rất cao. Gia tộc của hắn có phần giống với gia tộc Morgan của nước Mỹ, thật ra cả chuyện ai sẽ trúng cử Tổng Thống cũng do bàn tay của bọn họ thao túng. Ngươi chọc tức lão ta như vậy… Không, đã không phải là chọc tức nữa, mà là đe dọa rồi. Ngươi không nghĩ tới việc hắn sẽ sử dụng sức mạnh của chính phủ để gây rắc rối cho ngươi à? Ngươi đúng là quá nóng nẩy rồi đấy.”

Bùi Kiêu chỉ khẽ cười: “Ngươi biết không? Khi ta mới có được danh hiệu Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, lúc theo Cung Diệp Vũ trở lại Trung Quốc từ Mỹ, ta cũng luôn lo lắng y như ngươi bây giờ vậy. Ta lo lắng vì cái cách Cung Diệp Vũ đối đãi với đám quan chức của chính phủ Trung Quốc. Chẳng lẽ hắn không lo sợ chính phủ âm thầm tìm cách gây rắc rối cho hắn? Hơn nữa, những mâu thuẫn như vậy còn được tích lũy không ngừng, rồi đến một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ. Khi đó thì chẳng phải sự việc sẽ càng kinh khủng hơn sao? Ta và Dương Húc Quang đều nghĩ như vậy, sau đó còn nhiều lần ngầm sắp xếp kế hoạch nhằm làm giảm sự căng thẳng giữa hai bên.”

“Nhưng! Ngươi sai rồi! Ngay cả ta lúc đó và Dương Húc Quang cũng đều sai rồi.”

Bùi Kiêu nhìn thẳng phía trước, trong đôi mắt sáng ngời đầy thần thái không có một chút do dự hay chần chừ nào. Hắn nói như thể đang tự nói một mình: “Chưa đến Chân Ma cấp thì sẽ mãi mãi không biết bản tâm là gì, mãi mãi không thể hiểu được ‘nhân’ là gì, mãi mãi không biết phải làm thế nào để có thể quán triệt được ‘nhân’ của chính mình. Ban đầu ta cùng giống như ngươi bây giờ, mặc dù có thể giải thích được ý nghĩa của những từ ngữ này, nhưng cũng chỉ là giải thích mà thôi. Như vậy… mãi mãi không đủ.”

“Nhân quả, nhân quả! Hôm nay, ta và gia tộc Robert nhận lấy mối nhân quả này. Người thường thì chỉ sợ ‘quả’, ‘quả’ ở đây là khả năng bọn họ trả thù. Nhưng ta thì lại sợ ‘nhân’, ‘nhân’ mà ta sợ là không phân định rõ ràng ân oán với bọn họ. Bồ Tát sợ nhân, người phàm sợ quả chính là như vậy đó thôi.”

“Ngày trước, ta và Dương Húc Quang chỉ biết lo sợ ‘quả’ là chính phủ trở mặt, giống như ngươi bây giờ sợ hãi ‘quả’ là gia tộc Robert trả thù. Thế nên, ta của ngày trước, Dương Húc Quang và cả ngươi bây giờ đều chỉ là người phàm. Còn ta lúc này và Cung Diệp Vũ thì lại sợ không thể giải quyết hết ‘nhân’. Ví như ta sợ ‘nhân’ là không thể báo thù được cho Jenny, sợ ta không thể quán triệt được ‘nhân’ vào bản tâm chính mình. Thế nên, chúng ta là Bồ Tát, còn các ngươi là người phàm. Cái gọi là nhất ‘niệm thành Phật, nhất niệm thành ma’ chính là như vậy.”

“Ha ha ha.” Bùi Kiêu cao tiếng cười lớn. Lúc tiếng cười dừng lại, hắn mới nói tiếp: “Chúng ta đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm thôi. Ta muốn dung lượng chấp niệm nhanh chóng đạt 500 đơn vị. Bởi vì…”

“Ta sắp đột phá rồi!”

Vì Bùi Kiêu vội đi báo thù cho Jenny, nên tất cả Thiên Sinh Vũ Khí lấy được trong Nam Bắc Chiến Trường của nước Mỹ, hắn đều giao cả cho đám Varotian. Có điều là lượng Thiên Sinh Vũ Khí bình thường có tổng dung lượng lên tới 5000 đơn vị cũng là một con số rất lớn, đám Varotian lúc đó cũng chưa thể gom đủ ngay lập tức. Vậy nên, khi Bùi Kiêu đã đến Italy và đang đi tìm linh hồn đặc thù có năng lực chế tạo Thực Phẩm Chấp Niệm, thì Varotian mới lên đường rời khỏi nước Mỹ, đi đến địa điểm hẹn gặp với Bùi Kiêu tại Italy.

Đến ngày hôm nay thì lệnh cấm bảy ngày tại nước Mỹ đã hết. Vì vậy mà những thông tin về biến cố xảy ra trong Nam Bắc Chiến Trường, sau đó là lệnh cấm của Bùi Kiêu và chính phủ nước Mỹ giờ này đã lan truyền khắp nơi trên thế giới. Nhất là với những quốc gia có tổ chức linh hồn thì những tin tức này lại càng đáng sợ đến không thể nào tưởng tượng nổi. Các tin tức liên quan tới hoạt động của Bùi Kiêu đều trở nên quý giá, được đầu não của các quốc gia đưa vào ưu tiên điều tra hàng đầu. Tất cả những gì liên quan tới Bùi Kiêu, bao gồm thông tin từ lúc hắn còn sống, rồi tài liệu về bốn tháng biến mất sau cái chết của hắn, sau đó là thông tin liên quan tới chứng nhận Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của hắn tại Mỹ... Lúc này, tất cả những tài liệu đó đều đã trở thành các tài liệu mật cấp cao nhất. Mỗi quốc gia đều lập ra một nhóm khoảng hơn mười người bao gồm nhân viên cố vấn và nhân viên tình báo, với mục tiêu là tìm ra bí mật đã giúp một gã linh hồn tay mơ mới chết nửa năm như Bùi Kiêu tiến vào Tầm Chân Chi Lộ. Rất nhiều nhà khoa học người da trắng thậm chí còn tuyên bố: chỉ cần tìm ra bí mật này thì giới linh hồn sẽ lập tức bước vào thời đại ‘sản xuất hàng loạt’ cường giả Chân Ma cấp.

Bùi Kiêu đang đọc một tờ báo do giới linh hồn Italy phát hành, hắn gõ gõ lên dòng title tuyên bố có thể sản xuất hàng loạt Chân Ma cấp trên báo rồi cười khẩy: “Làm sao mà sản xuất được? Đúng là không hiểu thì không biết sợ. Đến gien của mỗi cá thể trong loài người còn khác nhau, thậm chí gien của hai cha con còn có sai khác rất nhỏ kia mà. Trên đời này không thể tồn tại hai thứ hoàn toàn giống nhau, ý thức và tinh thần của mỗi cá thể cũng sẽ hoàn toàn khác nhau. Phải thấy được ,rồi tìm ra ‘nhân’ của bản thân, sau đó mới quán triệt ‘nhân’ của chính mình. Làm sao có thể sản xuất được quá trình này? ‘Nhân’ của ta đâu phải là ‘nhân’ của ngươi. Sự thật là như vậy.”

Cho đến hôm nay, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đã đến Italy được hai ngày, một mặt là họ chờ Varotian tới, mặt khác là Bùi Kiêu muốn có trạng thái tinh thần bình thản để cảm thụ cuộc sống thường ngày. Nói ra thì cũng thật kỳ lạ! Trước khi bước vào Tầm Chân Chi Lộ, gần như mỗi phút, mỗi giây, Bùi Kiêu đều đang lo lắng về việc ngày tận thế năm 2012 đến gần. Nhưng sau khi đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ, vẻ ngoài của hắn lại dường như vô cùng bình thản. Thậm chí, có thể nói là hắn hoàn toàn không bận tâm tới việc mình đã lãng phí hai ngày vừa qua. Dương Đỉnh Thiên thấy hắn gọi điện thoại về trò chuyện với em gái cả ngày, không thì lên mạng chơi game, đọc tiểu thuyết, chán rồi thì lại lang thang quán bar, cửa hàng khắp nơi, nhìn qua chẳng giống một người sắp tiến vào Chân Ma cấp chút nào, ngược lại là có vẻ giống một vị công tử nhà giàu vô công rồi nghề nào đó.

Dương Đỉnh Thiên tức giận nói: “Đến cả ta suốt ngày được ngươi dạy phải cảm nhận cảm xúc, thả lòng ý thức để cảm thụ bản tâm mà còn chẳng hiểu gì thì càng chẳng cần phải nói tới kẻ khác. Dù sao cũng không hiểu được phương pháp thực hiện thì tốt nhất là không suy đoán lung tung nữa, biết đâu lại tìm được cách khác dễ thực hiện hơn cũng nên.”

Bùi Kiêu trầm ngâm một chút rồi nói: “Đúng là loại trạng thái này rất khó hình dung, sau khi tiến vào mới có thể hiểu rõ. Tuy vậy, nhìn theo một cách khác thì cũng có thể hình dung một cách rất đơn giản. Có điều là cách hiểu của mỗi người về cùng một vấn đề lại khác nhau nên rất có thể sẽ có người đi vào những lối rẽ sai lầm. Theo như cách hiểu của ta, thật ra thì bản tâm chính là một loại ý chí hoặc cảm xúc nào đó. Lúc mà ngươi có thể hành động hoàn toàn theo sự dẫn đường của bản tâm mà không chút đắn đo, lo nghĩ thì chính là lúc ngươi đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ.”

“Nhưng con người là sinh vật phức tạp đến cỡ nào? Con người có tới gần như là vô cùng vô tận các loại ý chí và cảm xúc. Ví dụ, chỉ riêng ‘dục vọng’ đã có thể chia ra làm vô số các loại ý chí và cảm xúc, như là dục vọng tiền bạc, dục vọng ăn uống, hay tình dục… Vô cùng nhiều! Vậy nên, khi một người còn chưa phải là Chân Ma cấp, hoặc chưa tiến vào Tầm Chân Chi Lộ, mà nghe Chân Ma cấp hay người đã tiến vào Tầm Chân Chi Lộ giải thích, thì sẽ nhận được lời khuyên là phải cho cảm xúc dẫn đường để làm những điều mà sau thẳm cõi lòng thực sự mong muốn. Đó chính là lúc mà người ta bước vào lối rẽ sai lầm.”

Bùi Kiêu nói đến đây thì nhìn thẳng Dương Đỉnh Thiên: “Giống như ngươi vậy! Ngươi đừng tưởng ta không vì sao mà mấy ngày hôm nay, tinh thần của ngươi trở nên sa sút. Là vì sau khi ngươi nghe xong những gì nói, biết rằng muốn tiến cấp Chân Ma thì phải để cảm xúc dẫn đường. Mà cảm xúc lớn nhất trong lòng ngươi là gì nào? Chính là em gái của ngươi! Vì vậy mà ngươi bắt đầu trở nên buồn rầu, cho rằng cả đời mình cũng không thể bước vào Chân Ma cấp. Đó chính là lối rẽ sai lầm của ngươi.”

Dương Đỉnh Thiên sửng sốt một chút, sau đó mới hỏi lại: “Không phải ý nghĩa của “để cảm xúc dẫn đường” là phải loại bỏ những tư tưởng tà ác và xấu xa trong lòng, chỉ để lại những gì tốt đẹp hay sao? Sau đó mới đi quán triệt những điều tốt đẹp này… Đó chẳng phải là để cảm xúc dẫn đường để tiến cấp Chân Ma hay sao?”

Nhưng Bùi Kiêu lại lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không! Ngươi nhầm rồi. Thế nên ta mới nói ngươi đã đi nhầm đường. Trên đời có cái gọi là bản tâm đúng và bản tâm sai sao? Không hề! Cái gọi là đúng và sai chẳng qua chỉ là những điều chúng ta được dạy từ khi còn nhỏ, được quyết định bởi quy phạm đạo đức của thế giới này. Khi ngươi muốn để cho cảm xúc dẫn đường, và rồi đã làm được như vậy, được nếm trải cảm giác sảng khoái, nhưng đồng thời, lương tâm lại thấy tội lỗi, đó chính là đã đi sai đường. Ý nghĩa của câu ‘nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma’ cũng không chỉ đơn giản như nghĩa đen của mặt chữ. Phật cũng là ma, ma cũng là phật. Khi ngươi có thể tùy theo lòng mình mà làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa, cũng không cảm thấy chần chừ hay tội lỗi lương tâm, thì dù mỗi ngày ngươi giết cả ngàn người, ăn tươi nuốt sống trăm ngàn đứa trẻ nhưng lại không cảm thấy do dự, mà trong lòng chỉ có khoái cảm, vậy thì ngươi đã quán triệt được bản tâm của mình, đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ, đã sắp thành cường giả Chân Ma cấp. Có điều, những cường giả Chân Ma cấp như vậy cũng chính là Kẻ Sa Đọa rồi.”

Nói đến đây, Bùi Kiêu chợt thở dài: “Lúc trước ta còn không hiểu, chỉ đến khi hình người màu đen xuất hiện sau khi đánh chết mấy tên Kẻ Sa Đọa, thì ta mới nghĩ thông suốt được tất cả. Hình người màu đen kia cũng là một cường giả Chân Ma cấp. Tuy thứ xuất hiện lúc đó chỉ là một cái hình chiếu được hình thành từ ý niệm của hắn, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được trường khí thế của hắn. Đó là trường khí thế giết chóc, cũng có thể gọi là trường khí thế ‘tịnh hóa’. ”

Lúc trước, Dương Đỉnh Thiên vốn còn cho là mình đã hiểu được một phần những gì Bùi Kiêu nói, đã biết phải làm thế nào để có thể tiến cấp Chân Ma, nhưng giờ hắn càng nghe thì càng thấy mình sai lầm, thậm chí bắt đầu cảm thấy không hiểu nổi. Bùi Kiêu thấy vậy thì vội vàng nói: “Được rồi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu. Thật ra, lúc này mà nói những chuyện đó với ngươi thì vẫn còn hơi sớm. Có biết vì sao tổ chức linh hồn lại thống kê rằng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả phải chết hơn 5 năm thì mới có thể tiếp xúc được tới Tầm Chân Chi Lộ không? Nguyên nhân không chỉ vì điều kiện chấp niệm đạt 500 đơn vị đâu, mà quan trọng hơn là linh hồn cần có thời gian để cảm thụ các loại cảm xúc và ý chí… Còn ta cần thời gian ngắn như vậy là vì ta khác các ngươi.”

Dương Đỉnh Thiên sửng sốt nói: “Ngươi khác chúng ta ở chỗ nào?”

Bùi Kiêu ngước nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ: “So với người sống thì linh hồn dễ dàng cảm nhận các dạng cảm xúc và ý chí hơn nhiều. Đó là do cấu tạo thân thể của linh hồn. Khi không còn sự trói buộc và ngăn cách của cơ thể vật chất, linh hồn chỉ còn do chấp niệm và Năng Lượng Tiêu Chuẩn hình thành, thân thể linh hồn như vậy sẽ dễ dàng cảm nhận được các dạng cảm xúc và ý chí. Nhưng ta thì lại có thể dễ dàng cảm nhận hơn các ngươi gấp trăm lần, bởi vì ta có được năng lực đặc thù Valkyrie. Thực tế thì công dụng chính của năng lực này là giúp cảm nhận các loại cảm xúc và ý chí. Vậy nên, ta cho rằng không phải cả thế giới chỉ có ba cường giả Chân Ma cấp, mà cả cô gái Bắc Âu có được năng lực Valkyrie chắc chắn cũng là một Chân Ma cấp.”

Dương Đỉnh Thiên lúc này mới gật đầu như thể hiểu ra điều gì đó, đồng thời cũng tạm gác những ý tưởng về Chân Ma cấp và Tầm Chân Chi Lộ sang một bên. Xem ra hắn chỉ có thể từ từ trải nghiệm từng bước, rồi sau đó sẽ cảm nhận từng chút một, về chuyện này thì hắn chẳng thể nào so sánh được với thiên phú của Bùi Kiêu.

Lúc này, Bùi Kiêu lại cười rộ lên: “Dương Đỉnh Thiên, đi mở cửa hộ ta đi. Người mà chúng ta chờ đợi đã tới rồi.”

Dương Đỉnh Thiên hơi sững sờ. Quả nhiên, ở cửa lớn vang lên tiếng chuông cửa. Đến khi Dương Đỉnh Thiên đi ra mở cửa thì thấy Varotian đang đứng bên ngoài, mỉm cười sán lạn nhìn hắn.

Dương Đỉnh Thiên lập tức quay phắt lại, nhìn chằm chằm Bùi Kiêu hỏi: “Ngươi đã có được trường khí thế rồi sao? Làm sao cảm nhận được sự hiện diện của linh hồn khác vậy?”

Bùi Kiêu vừa cười vừa nói: “Đâu có dễ dàng như vậy! Chẳng qua chỉ là một loại cộng hưởng thôi. Đúng không? Cường giả đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ - Varotian?”

Varotian cười ha hả, hắn cũng chẳng giải thích gì, chỉ theo sau Dương Đỉnh Thiên đi vào trong phòng khách. Lần này hắn đi Italy một mình, cô nàng Nannia có biệt danh Cuồng Chiến Sĩ vẫn hay đi cùng hắn lúc này lại không đi theo.

Varotian ngồi bừa luôn xuống một chiếc ghế gần hắn, rồi cũng không hỏi han hay xin phép gì, cầm ly cà phê còn dở trên bàn lên rồi… uống luôn. Ly cà phê đó là của Bùi Kiêu đang uống dở, khi hắn thấy Varotian uống thì cơ mặt co quắp lại, dường như muốn xông tới cướp lại ly nước. Cũng may là tuy ngón tay có hơi giật giật nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.

Bộ dạng uống cà phê của Varotian vô cùng tao nhã, uống xong còn rút khăn tay ra lau miệng. Sau đó hắn mới cười với Bùi Kiêu: “Cà phê của khách sạn bao giờ cũng có một vài khuyết điểm nho nhỏ. Lần sau anh đến Mỹ, tôi sẽ cho các anh thưởng thức loại cà phê tự tay tôi rang. Đó là loại cà phê đặc biệt được trồng tại trang trại riêng của nhà tôi, bảo đảm là hương vị tuyệt vời hơn cà phê ở đây nhiều.”

Bùi Kiêu khoát tay chặn lại ngay: “Miễn đi. Tôi không muốn uống cà phê tự tay anh rang. Thôi nói chuyện chính đi, có mang tới 5000 đơn vị dung lượng Thiên Sinh Vũ Khí không đấy? Tôi không biết anh còn là linh hồn đặc thù cơ đấy.” Nói xong, hắn liền nhìn chằm chằm thẳng vào hai mắt Varotian.

Varotian không tức giận, vẫn giữ vẻ mỉm cười đầy quý phái của mình khi gật đầu đáp lại. Chỉ thấy hắn lấy trong người ra một cái túi da nhỏ cỡ lòng bàn tay, rồi dốc ngược cái túi xuống lắc lắc. Từ trong túi da lập tức liên tục rơi ra một đống lớn Thiên Sinh vũ Khí. Không bao lâu sau, cả phòng khách đã chất đầy một đống Thiên Sinh Vũ Khí với đủ mọi kiểu dáng. Từ đao kiếm, giáo mác, cho đến chùy, rìu, loan đao, cung, nỏ, ná, súng ống đều có cả. Nhìn qua nơi này thật giống như một cái kho chứa đạo cụ đóng phim chiến tranh vậy.

Varotian đổ hết đống Thiên Sinh Vũ Khí này ra xong rồi mới cười nói: “Tổng cộng là 5100 đơn vị dung lượng Thiên Sinh Vũ Khí, chúng tôi nâng giá thêm cho anh 100 đơn vị dung lượng nữa. Mà anh đúng là làm người khác phải bất ngờ đấy, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã đến giai đoạn giữa của Tầm Chân Chi Lộ rồi. Chỉ sợ lần sau gặp lại thì anh đã là cường giả Chân Ma cấp ở trên cao vời vợi rồi!”

Bùi Kiêu cũng chẳng làm bộ thanh nhã gì, hắn vậy mà lập tức chạy tới cảm nhận từng món Thiên Sinh Vũ Khí, sau đó lại tính toán tổng dung lượng của chúng. Đang kiểm tra thì nghe Varotian nói vậy, hắn cũng cười trả lời: “Vậy còn anh? Cũng may mà mấy hôm vừa rồi, sự cảm thụ cảm xúc của tôi mới tăng lên một tầng, nếu không thì đúng là không thể cảm nhận được áp lực như có như không trên người anh. Nếu nói tới việc đã đi được bao xa trên Tầm Chân Chi Lộ, vậy thì anh còn tiến xa hơn tôi mới đúng? Chắc hẳn chỉ còn cách đích đến một bước chân cuối cùng là sẽ lập tức bước qua cánh cửa Chân Ma cấp. Ít nhất là tôi còn chưa thể che giấu được áp lực mà mình phát ra như anh. Tôi cũng rất tò mò, vì sao anh dừng lại tại đó lâu đến vậy, hết lần này đến lần khác cũng không chịu đột phá?”

Varotian hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười như trước: “Anh có đồng ý nói cho tôi biết những gì anh đã trải qua trong bốn tháng ngay sau khi chết không? Tai mắt của chính phủ các nước trên thế giới đều đang nhìn chằm chằm vào anh đấy. Bọn họ đều cho rằng nguyên nhân khiến anh tiến cấp nhanh đến vậy chính là những gì anh đã trải qua trong bốn tháng đó. Anh có đồng ý kể lại những gì mình đã trải qua trong bốn tháng đó cho tôi nghe không?”

Động tác kiểm tra Thiên Sinh Vũ Khí trên tay Bùi Kiêu chợt dừng lại, hắn nói với vẻ trầm ngâm: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Nhiều nhất là sau nửa năm nữa, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ kể rõ lại những gì mình đã trải qua trong bốn tháng đó.”

Varotian liền khoát tay rồi cười nói: “Vấn đề của tôi cũng chưa thể nói ra được. Tuy không thể nói cụ thể là khi nào có thể nói ra như anh, nhưng sớm muộn gì rồi anh cũng sẽ biết thôi.”

Nói đến đây thì cả hai đều không nói thêm gì nữa, Varotian ngồi yên từ từ thưởng thức cà phê, còn Bùi Kiêu thì im lặng kiểm tra Thiên Sinh Vũ Khí. Đến khi đã kiểm tra xong tất cả Thiên Sinh Vũ Khí, Bùi Kiêu mới ngẩng đầu lên nói: “Chính xác. Đúng là 5100 đơn vị dung lượng.”

Varotian mỉm cười nói: “Nếu đã giao hàng xong thì tôi cũng phải trở về ngay đây. Đoàn đội đang ở Mỹ chờ tôi cùng đi vào Thành Phố Vàng nữa. Đúng rồi, tuy sau khi về nước anh cũng sẽ biết tin này nhưng tôi vẫn nói sớm cho anh nghe trước. Vì những kẻ anh giết ở Pháp vừa rồi lại là Kẻ Sa Đọa, nên tổ chức linh hồn trên toàn bộ thế giới đều đang vô cùng kinh hoàng. Bọn họ quyết định sẽ tổ chức Hội Nghị Thượng Đỉnh của giới linh hồn, gồm mười bảy quốc gia có tổ chức linh hồn, tại Đảo Phục Sinh trên Thái Bình Dương, vào hai tháng sau – tức là ngày 7 tháng 3. Trước lúc đó, tốt nhất là anh hãy tiến cấp Chân Ma đi. Đây là lời khuyên và cũng là cảnh báo. Nếu đến lúc đó mà vẫn chưa tìm được ý chí hoặc cảm xúc phù hợp với bản tâm của mình nhất, thì hãy cứ lựa chọn ý chí hoặc cảm xúc tốt nhất mà anh đang có để dung hợp với chấp niệm đi.”

Bùi Kiêu lập tức thấy hứng thú. Hắn cũng không để ý tới đám Thiên Sinh Vũ Khí kia nữa mà ngồi ngay ngắn lại trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào Varotian: “Tại sao? Tại sao phải vội vàng như vậy? Anh cũng biết là một khi ý chí hoặc cảm xúc đã dung hợp với chấp niệm, thì sẽ không thể nào thay đổi được nữa. Hiện tại, các ý chí và cảm xúc mà tôi có được theo thứ tự là: anh dũng, phẫn nộ, uy nghiêm, kiên nghị, tổng cổng bốn loại ý chí và cảm xúc. Trong đó, tuy uy lực của phẫn nộ là lớn nhất, nhưng mức độ phù hợp với bản tâm của tôi lại quá thấp. Uy nghiêm có áp lực mạnh nhất nhưng cũng không quá phù hợp với bản tâm của tôi. Về phần anh dũng, cả uy lực và mức độ phù hợp với bản tâm đều không tệ, nhưng cũng chỉ là ‘không tệ’ mà thôi. Cuối cùng là kiên nghị, phù hợp với bản tâm của tôi nhất nhưng uy lực thì lại chẳng có gì đáng nói. Tôi đã suy nghĩ rồi, nếu muốn cảm nhận được ý chí hoặc cảm xúc có uy lực lớn nhất, mà lại phù hợp với bản tâm nhất thì có lẽ còn phải đi ảo giới Ác Ma Thành một chuyến, chắc sẽ mất khoảng nửa năm. Chuyện này liên quan tới thực lực và thành tựu sau này của tôi, vậy nên nếu anh không thể nói ra lý do hợp lý thì tôi chỉ có thể coi là anh đang nói đùa.”

Varotian cười khổ rồi nói: “Chỉ sợ cả Dương Húc Quang cũng sẽ đề nghị anh như vậy… Mà thôi, dù sao thì còn có Cung Diệp Vũ đứng phía trước bảo vệ cho anh, có lẽ anh chưa tới Chân Ma cấp cũng sẽ không sao. Tóm lại là anh cứ tự mình quyết đinh đi. Tôi nói thẳng nhé, sau khi lãnh đạo các nước quyết định thời gian tổ chức hội nghị tại Đảo Phục Sinh, ba gã linh hồn đặc thù có năng lực tiên đoán tương lai rất mạnh của Anh, Ai Cập và Ấn Độ đều đã đồng loạt đưa ra cảnh báo. Theo như lời của họ, vào ngày 7 tháng 3, sẽ có một cái bóng khổng lồ che đi ánh mặt trời của Đảo Phục Sinh. Bóng đen đó được tạo ra bởi một con rồng khổng lồ màu đen và vô số những đôi cánh màu đen. Chúng tôi đã phân tích những lời tiên đoán này và đưa ra kết luận là rất có thể tập đoàn Kẻ Sa Đọa sẽ tấn công Đảo Phục Sinh. Khi đó, một trận chiến đẫm máu sẽ là điều không thể tránh khỏi. Phải biết rằng, tập đoàn Kẻ Sa Đọa có ít nhất ba tên cường giả Chân Ma cấp. Nếu như trong trận chiến năm xưa, chúng không thật sự bị tiêu diệt thì đã có ít nhất ba tên… Mà quan trọng nhất là Kẻ Sa Đọa thường mạnh hơn các linh hồn cùng cấp. Vậy nên, trừ Kẻ Đứng Đầu là Cung Diệp Vũ thì chúng ta đều có thể gặp phải nguy hiểm.”

Nói đến đây, Varotian liền đứng lên: “Tôi chỉ nói đến vậy thôi. Chuyện của anh thì anh hãy tự quyết định, sự phát triển của tương lai quan trọng hơn hay tính mạng của chính mình quan trọng hơn? Tôi nghĩ bản tâm của anh có thể tự quyết định được.”

Sau đó, Varotian cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi về phía cửa ra. Một lát sau, tiếng cửa ra vào đóng lại thì bóng Varotian cũng biến mất khỏi tầm mắt hai người Bùi Kiêu.

Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đều rơi vào trạng thái yên lặng trầm tư. Sau một lát, Bùi Kiêu đứng dậy, thu toàn bộ đống Thiên Sinh Vũ Khí trên mặt đất vào trong Nhẫn U Minh, sau đó nói với Dương Đỉnh Thiên: “Chúng ta đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm thôi. Sau đó phải trở về Trung Quốc luôn. Còn hai tháng nữa, không biết có đủ không đây!”

Về phần Varotian, hắn cũng không biết hai người Bùi Kiêu sẽ quyết định hành động thế nào. Nhiệm vụ lần này của hắn vốn chỉ là giao đống Thiên Sinh Vũ Khí kia cho Bùi Kiêu, còn việc nói ra tin tức kia thì chủ yếu là do hắn nể mặt Cung Diệp Vũ mà thôi. Về phần Bùi Kiêu sẽ quyết định thế nào ư? Một người đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ, thì sẽ chẳng còn chuyện gì có thể làm hắn do dự, băn khoăn nữa đâu. Chắc hẳn Bùi Kiêu đã có sẵn quyết định cho mình rồi.

Vậy là Varotian lên một chiếc xe hơi thể thao chờ sẵn ở bên ngoài khách sạn của Bùi Kiêu, nói lái xe đưa ra sân bay còn bản thân thì ngồi suy nghĩ gì đó ở ghế sau. Mãi đến khi chiếc xe này đã chạy được vài phút, lông mày Varotian bỗng nhiên dựng ngược lên. Hắn móc ra từ trong ngực áo cuốn Kinh Thánh vẫn luôn mang theo người. Sau đó mới nói: “Kẻ Sa Đọa? Muốn ám sát ta sao? Mục tiêu chính của các ngươi không phải là tên Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín đã bước vào Tầm Chân Chi Lô ư? Xác định nhầm mục tiêu à?”

“Mục tiêu là Varotian – kẻ đã chờ đợi tại bước cuối cùng của Tầm Chân Chi Lộ suốt hai năm qua! Vậy nên, chắc không sai đâu.” Gã lái xe cười nhạt một tiếng rồi đáp lại.

“Rocky Constantine?”

Đồng tử Varotian co rút lại. Lập tức, trên tay hắn bùng lên một vầng sáng vàng rực rỡ, như thể trong tay hắn là một vầng mặt trời thu nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.