Nhìn thấy viện quân đã tới
làm cho thần kinh Bùi Kiêu thoáng thả lỏng, suýt chút nữa thì vì vậy mà
ngất đi. Nhưng lúc này đây, thân hắn vẫn còn đang trong hiểm cảnh, Bạo
Viêm Cự Phủ còn đang nằm trong bụng con Ác Ma kia, làm sao hắn cho phép
mình được ngất đi? Vậy nên hắn đơn giản là cắn chặt rặng chịu đựng, đồng thời còn cố gắng nhúc nhích thân thể, ra sức bò về phía đám viện quân
nơi xa.
Nhưng Ác Ma sao có thể để cho hắn được toại nguyện? Ngọn roi trong tay
nó vung lên, chỉ vụt qua một cái đã quấn lấy hai chân Bùi Kiêu rồi kéo
hắn bay ngược lại gần. Cùng lúc, thanh mã tấu rực lửa trong tay còn lại
cũng bổ xuống một lần nữa.
Chính trong thời khắc nguy cấp này, thanh mã tấu trắng sáng vốn đã cắm
xuống mặt đất lại một lần nữa bay lên, biến thành một vầng sáng bạc ngăn chặn thanh mã tấu rực lửa một lần nữa. Một tiếng ‘keng’ nữa lại vang
lên, thanh mã tấu màu sáng bạc vậy mà có được lực lượng lớn tới mức thần kỳ, đánh cho Ác Ma màu đỏ phải lùi lại vài bước. Vậy là Bùi Kiêu lại
ngã lăn xuống đất lần nữa.
Bùi Kiêu vừa mới rơi xuống đất thì đã liều mạng dùng sức bắn người bay
đi. Nhưng lúc này chấp niệm của hắn đã rơi vào trạng thái chấn động dữ
dội, làm sao có thể di chuyển dễ dàng như vậy được? Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Ác Ma vung đao chém mình lần thứ ba. Tuy lần này vẫn bị thanh mã
tấu sáng bạc cản lại nhưng Bùi Kiêu thấy rõ: vầng sáng trắng của thanh
mã tấu kia đã trở nên vô cùng suy yếu rồi, nhiều nhất là thêm một lần
nữa thì nó sẽ mất hết năng lượng. Ngọn lửa trắng của thanh mã tấu kia
đâu phải thứ có thể ngăn chặn dễ dàng?
Ngay khi Bùi Kiêu gần như đã cảm thấy tuyệt vọng thì bỗng có một luồng
gió màu xanh lá thổi qua ngay bên cạnh hắn. Bùi Kiêu còn chưa kịp nghĩ
gì thì bên tai đã vang lên một tiếng nói với giọng điệu vội vã: “Nhanh
giải trừ trạng thái Giải Phóng đi!”
Đó là giọng của Johnan! Hóa ra anh ta vẫn còn sống à? Bùi Kiêu cũng
không lề mề, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái người khổng lồ lôi điện.
Lập tức, một luồng gió màu xanh do Johnan điều khiển quấn lấy cơ thể
hắn, nâng lên rồi bắt đầu chạy thục mạng ra xa.
Mà đám viện quân phía xa cùng không phải chỉ biết đứng xem, cả bọn cũng
lao về phía con Ác Ma màu đỏ với tốc độ cao nhất. Có điều, bọn họ hiển
nhiên cũng biết con Ác Ma này rất lợi hại, nên chỉ có mười mấy người cầm đầu xông lên nhanh nhất, hướng thẳng tới Ác Ma, về phần hơn một nghìn
linh hồn còn lại thì chia thành các tiểu đội nhỏ, nhào về phía đám quỷ
quái bình thường xung quanh. Cảnh tượng lúc này thật đúng như ‘hổ vào
bầy dê’! Đứng trước đám Tự Do Linh Hồn có Thiên Sinh Vũ Khí trong tay,
bầy quỷ quái bình thường xung quanh không ngăn cản nội một chút, liên
tục bị đánh tan.
Dẫn đầu đội ngũ này chính là một cô gái trẻ dung mạo xinh đẹp, một mái
tóc vàng óng rực rỡ tung bay theo từng bước chạy của cô. Mà đặc biệt là
trên tay của cô có một vầng sáng trắng rất giống với vầng sáng của thanh mã tấu sáng trắng, hơn nữa bao quanh thân thể của cô cũng có một vầng
sáng trắng ẩn hiện. Dường như chính vầng sáng trắng này đã giúp tăng tốc độ của cô, khiến cho tốc độ của cô vượt xa những người khác. Chỉ sau
vài giây ngắn ngủi, khoảng cách của cô và người ngay phía sau đã lên tới ít nhất hai, ba nghìn mét.
Phía bên kia, Johnan nâng Bùi Kiêu chạy trốn như điên, nhưng vì phải vác theo một người nên dù sử dụng luồng gió để tăng tốc độ thì tốc độ của
hắn cũng phải hạ xuống rất nhiều. Sau lưng hắn, sau khi thanh mã tấu
sáng trắng ngăn cản thêm một đòn của Ác Ma thì liền tự động bay về phía
cô gái trẻ tóc vàng.
Về phần con Ác Ma màu đỏ, sau khi nó liên tục bị thanh mã tấu sáng trắng cản trở mấy lần thì dường như cũng đã phát điên thật rồi. Hai cảnh mở
ra, nó vụt đuổi theo Johnan và Bùi Kiêu, tốc độ vượt xa của Johnan. Khi
tưởng như chỉ vài giây nữa là sẽ đuổi kịp hai người thì một mũi tên từ
đâu bắn thẳng tới nó. Ác Ma chỉ có thể đưa thanh mã tấu của nó lên đỡ.
Sau thoáng chậm lại đó, nó lại tiếp tục đuổi theo Bùi Kiêu, nhưng những
mũi tên phía xa kia liên tục phóng tới, khiến cho cứ vậy lần lượt mất đi cơ hội bổ cho Bùi Kiêu một đao.
Tới lúc này thì Ác Ma màu đỏ cũng không bay nữa, nó chỉ khép cánh lại
rồi lẳng lặng đứng nguyên một chỗ, mà năng lượng tiêu chuẩn và tội
nghiệt phiêu tán xung quanh thì lập tức cuốn tới, trút vào người nó. Thì ra nó đang bổ sung cho những tiêu tổn của cuộc chiến lúc trước.
Nhờ khoảng thời gian tạm dừng này mà cuối cùng Johnan cũng đã đưa được
Bùi Kiêu tới được chỗ của thiếu nữ da trắng. Nhưng có một điều làm cho
Bùi Kiêu cảm thấy kỳ quặc là khi người thiếu nữ này chạy lướt qua hắn,
cô ta rõ ràng đã nhìn chằm chằm thật sâu vào mắt hắn, rồi mới tiếp tục
chạy đi đón thanh mã tấu màu sáng trắng đang bay trở lại. Còn Johnan thì vừa chạy vừa mừng rỡ kêu lên: “Thật tốt quá! Là Cuồng Chiến Sĩ đấy!
Không ngờ Cuồng Chiến Sĩ cũng tới.”
Bùi Kiêu cố gắng mở miệng nó, nhưng cố cả nửa ngày cũng chẳng thốt ra
được gì. Cũng may là Johnan lại dường như hiểu được hắn muốn gì, đã mở
lời giải thích cho hắn: “Đó là người mạnh nhất của Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ! Tôi nói thiếu nữ vừa chạy qua ấy. Anh đừng nhìn bề ngoài cô ấy có
vẻ thanh tú, nhỏ nhắn, nhưng thực ra lại vô cùng nóng tính đấy, hơi
không hài lòng là sẵn sàng giơ nắm đấm lên nện người ta, là một kẻ phát
cuồng vì chiến đấu. Mà không chỉ có vậy, không hiểu sao cô ấy lại có vẻ
thù địch với người thuộc Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc các anh. Nghe nói
trước kia cô ấy đã thua dưới tay Cung Diệp Vũ. Nhưng dù thua nhưng thực
lực của cô ấy vẫn được thế giới công nhận là một trong năm người mạnh
nhất, thậm chí không kém là bao so với các cường giả Chân Ma cấp! Nhưng
đương nhiên, giờ xuất hiện một tên biến thái như anh thì chắc hẳn thứ
hạng thực lực của cô ấy phải hạ thấp một bậc rồi đây.”
Bùi Kiêu nghe vậy thì thầm cảm thán một hồi. Hắn cố gắng quay đầu lại
nhìn cảnh tượng chiến đấu phía sau, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ gì thì
nhóm viện quân nhanh thứ hai đã chạy tới gần, và người mặc trang phục
cha sứ trong số đó đúng là Varotian. Tên này cũng không dừng lại mà vừa
chạy tới vừa la lớn: “Bùi Kiêu đấy hả? Anh vừa sử dụng Giải Phóng à? Mà
con quỷ quái có hình dạng ác ma kia cũng sử dụng được Giải Phóng luôn!
Thực lực thật mạnh! Chúng ta lại không có cường giả Chân Ma cấp, vậy nên chiến lực của anh là vô cùng quan trọng đấy. Ở đằng sau kia có một linh hồn đặc thù có khả năng khôi phục tổn thương, anh chữa trị cho nhanh
rồi lại tiếp tục tham chiến!” Còn chưa dứt lời thì hắn đã dẫn theo những người đằng sau chạy mất.
Cả quá trình này diễn ra vô cùng nhanh. Đến khi đám người kia chạy qua
mấy thì Johnan đã vác Bùi Kiêu chạy về hướng nhóm tiếp viện thứ ba. Phải tới lúc này thì Bùi Kiêu mới cảm thấy có thật sự an toàn. Tuy cảm giác
an toàn này thật ra chỉ là một loại ảo giác, bởi vì con Ác Ma kia vẫn
đang chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối, và nếu cứ như vậy thì sau cùng hắn vẫn sẽ phải chết mà thôi. Nhưng lúc này, hắn đã có thêm bạn hữu
cùng hiệp đồng tác chiến, có người khác trợ giúp và bảo hộ, cảm giác an
toàn mà điều đó mang lại thật tốt đẹp đến khó mà hình dung.
Mặc kệ từng làn sóng xung kích liên tục truyền tới từ sau lưng, Johnan
lúc này đã vác Bùi Kiêu chạy đi khoảng gần 10000m, đến trước mặt đội cứu viện thứ ba gồm toàn những linh hồn Nhập Ma cấp bình thường. Một thiếu
nữ dáng người vô cùng nóng bỏng nhưng khuôn mặt lại hết sức bình thường
chạy tới trước mặt họ, đồng thời hét lớn: “Mau đặt anh ta nằm thẳng ra
đất! Mọi người bảo vệ xung quanh để tôi đè nén cơn chấn động chấp niệm
và chữa trị cơ thân thể cho anh ta!”
Johnan cũng không chậm trễ, hắn lập tức đặt Bùi Kiêu nằm xuồng đất rồi
bản thân cũng ngồi xuống minh tưởng luôn. Đợt chiến đấu vừa rồi cũng đã
làm cho chấp niệm của hắn chấn động không ít.
Về phần thiếu nữ nóng bỏng kia, cô nàng đang duỗi ra một tay đặt lên
lồng ngực Bùi Kiêu. Chỉ vừa mới chạm vào thôi thì một cỗ ý chí mát lạnh
đã lập tức truyền vào cơ thể Bùi Kiêu. Bùi Kiêu cũng không rõ cỗ ý chí
lạnh buốt này cụ thể là cái gì, nhưng hắn chỉ cảm thấy khoan khoái dễ
chịu không nói nên lời. Ngay cả nỗi đau đớn kịch liệt do chấp niệm bị
chấn động cũng từ từ lắng xuống sau khi tiếp xúc với cỗ ý chí mát lạnh
này. Không chỉ có vậy, chỗ bị chặt đứt trên cánh tay hắn cũng bắt đầu
xuất hiện cảm giác ngứa ngáy, nỗi thống khổ vì linh hồn bị xé rách cũng
biến mất.
Khi Bùi Kiêu đang cảm thấy thoải mái tới mức muốn rên lên thì bỗng nhiên có một luồng sáng từ phía chiến trường bắn thẳng tới, dọa cho hắn giật
mình, chút nữa thì nhảy dựng lên. Nhưng cô nàng nóng bỏng kia dường như
lại biết rõ hắn sẽ phản ứng như vậy nên đã lập tức dùng tay nhẹ nhàng ấn hắn xuống rồi nói: “Không cần phải lo! Đó là do năng lực trị thương và
khôi phục cơ thể của tôi, chỉ cần bộ phận cơ thể chưa bị quỷ quái ăn mất thì có thể gọi bay về được. Chấp niệm của anh rất cứng cỏi, chất lượng
gấp đôi chúng tôi, xem ra muốn chữa trị hoàn toàn cũng sẽ cần khá nhiều
thời gian đấy.”
Quả nhiên, luồng sáng kia bay tới rồi lập tức hòa tan vào cơ thể Bùi
kiêu, từ vị trí cánh tay đã mất chảy vào trong chấp niệm của hắn. Chỉ
một lát sau, tại vị trí vai trái của hắn đã xuất hiện cánh tay đã mất,
có điều là dường như chấp niệm của cánh tay đó vẫn còn chấn động, nên
liên kết còn chưa đươc chắc chắn cho lắm. Vậy nên Bùi Kiêu cũng không
vội vàng đứng dậy, mà trước hết tĩnh tâm lại, yên lặng quan sát tình
hình chấp niệm trong cơ thể.
Nhờ sự trấn an và điều trị của linh hồn đặc thù kia mà chấp niệm của hắn đã dần bình ổn lại. Tuy vậy, chấp niệm của bản thân hắn cũng đã tiêu
hao rất nhiều, hơn những 60 đơn vị, lúc này hắn chỉ còn lại hơn 170 đơn
vị chấp niệm mà thôi, vậy là gần như đã tiêu hao mất một phần tư tổng
chấp niệm.
( Lỗ lớn rồi! Vốn còn tưởng có thể kiếm chác một chút, ai ngờ chút nữa
thì đến cả mạng cũng phải đền mất! Đã vậy chấp niệm còn tiêu hao nhiều
như vậy! Xem ra đúng là thua lỗ lớn. Hơn nữa nếu Bạo Việm Cự Phủ cũng
mất thì đúng là xong thật rồi, không biết phải lấy cái gì để nhanh chóng trở nên mạnh mẽ đây! )
Bùi Kiêu thực sự quá khổ tâm rồi! Có điều cũng vì vậy mà hắn càng khao
khát nhanh chóng tăng cường cả chất lẫn lượng chấp niệm của mình. Chất
lượng chấp niệm càng cao thì cường độ thiêu đốt càng lớn, thời gian kéo
dài cũng sẽ càng lâu. Ví dụ, nếu Cung Diệp Vũ thiêu đốt chấp niệm thì
cùng lắm sẽ chỉ mất khoảng 50% - 60% số lượng mà hắn đã tiêu hao. Vậy
nên nếu khó có thể ra tăng số lượng chấp niệm trên diện rộng trong thời
gian ngắn thì làm gia tăng cường độ và chất lượng của chấp niệm sẽ là
đường tắt nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ.
( Trước hết vẫn phải nhanh chóng thu hồi Bao Việm Cự Phủ đã! Hơn nữa,
nghe những gì con Ác Ma đó nói đã giúp ta thu được khá nhiều tin tức. Nó nói rằng một linh hồn nào đó đã cho nó một thứ gì đó, khiến cho nó có
được ý thức và trí nhớ, không còn là một con quỷ quái lơ ngơ nữa. Còn
nói tới việc dung hợp và khống chế cái ảo giới này? Đó đúng là chuyện
không thể hiểu nổi. Thế nhưng, không biết sau khi đã khống chế được ảo
giới rồi thì có thể cho phép người sống tiến vào trong đó hay không? Nếu như có thể làm được, vậy tìm cách khống chế một ảo giới, đợi đến năm
2012 thì đưa người sống vào trong đó, đóng cửa vào lại. Đó chẳng phải
chính là phương pháp để vượt qua Ngày Tận Thế sao? )
Bùi Kiêu suy đi tính lại, trong lòng càng lúc càng thấy nóng nảy. Nhưng
sau đó, hắn lại lập tức nhớ tới những lời còn lại của Ác Ma màu đỏ. Nếu
những kí ức trong trí nhớ của nó thật sự là về vợ con của George
McClellan, vậy thì những gì mà nó muốn gánh vác cũng rất lớn đấy.
Ngay lúc Bùi Kiêu còn đang suy tư về rất nhiều vấn đề bỗng có một bàn
tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào lồng ngực hắn. Trước mắt hắn đúng là cô nàng nóng bỏng kia, cô gái vừa cười vừa nói: “Tốt rồi! Đã hoàn toàn trấn an được
sự chấn động của anh. Đi đi, dũng sĩ của ta! Ha ha.” Lúc nói tới mấy chữ cuối cùng, cô nàng náy rõ ràng đã không nhịn được nữa mà bật cười.
Bùi Kiêu lòm cồm bò dậy. Hắn thử cử động cánh tay trái của mình một chút rồi nói với thiếu nữ kia: “Có cần tôi nói rằng sẽ chiến đấu vì cô
không? Ha ha. Cám ơn cô đã chữa trị cho tôi, nếu không thì không biết
đến lúc nào tôi mới có thể trở lại tham chiến nữa. Cám ơn cô lắm!” Vừa
nói chuyện, hắn vừa đứng thẳng dậy, nắm chặt Anh Dũng Súng và nhìn về
phía trung tâm chiến trường.
Cô nàng nóng bỏng thoáng sửng sốt rồi quá đỗi vui sướng nói: “Anh cũng
chơi World of Warcraft à? Ở khu nào vậy? Hay là gia nhập công hội của
tôi đi. Tôi chính là...”
Bùi Kiêu lập tức cảm thấy khóc không nổi, hắn chỉ có thể nhanh chóng trả lời ngắn gọn: “Đợi khi có dịp nhé! Một lần nữa cảm ơn cô!” Nói rồi hắn
cũng không đợi thêm nữa, lập tức phóng về phía trung tâm chiến trường.