Đầu óc Bùi Kiêu như nổ tung! Hắn lập tức rót năng lượng tiêu chuẩn vào
Anh Dũng Súng một lần nữa. Giờ phút này sự liều mạng trong hắn đã điên
cuồng sôi sục tới cực độ. Dù sao cũng phải chết! Nếu không có Bạo Viêm
Cự Phủ thì kế hoạch nhanh chóng trở nên mạnh mẽ của hắn chắc chắn sẽ bị
gián đoạn, vậy thì đến năm 2012 cũng vẫn sẽ phải chết. Vậy thì chẳng thà đánh cược đi! Vì bên trong Bạo Viêm Cự Phủ có lưu giữ một phần chấp
niệm của Bùi Kiêu, mà chấp niệm của hắn thì lúc này đã vô cùng cứng cỏi
nên chắc hẳn con Ác Ma kia cũng không thể nào tiêu hóa ngay lập tức
được. Vậy nên, nếu lúc này có thể nhanh chóng đánh bại, rồi moi bụng nó
ra, có khi sẽ lấy lại được Bạo Viêm Cự Phủ.
( Không thể oanh kích từ ngoài được! Sức công phá không đủ để phá vỡ lớp phòng ngự của nó. Vậy nên bằng mọi giá phải đâm sâu vào cơ thể nó rồi
mới nổ súng, uy lực bộc phát khi đó sẽ đủ để cho nó đi chầu trời. )
Bùi Kiêu nảy ra một ý tưởng hung ác, sau đó liều mạng phóng qua bức
tường lửa chắn trước mặt, những tia điện sét bên ngoài thân thể chớp
giật dữ dội khi hắn nhảy qua bức tường đó. Nhưng ngay khi hắn vừa xông
qua bức tưởng lửa thì đã có ngay một thanh mã tấu rực lửa chém thẳng
xuống đầu. Tình huống khẩn cấp, hắn chỉ kịp đưa Anh Dũng Súng lên ngăn
một đòn này. Một tiếng nổ ‘đùng’ vang lên. Một luồng lực khổng lồ cùng
với ngọn lửa nóng rát ập thẳng tới, đánh cho Bùi Kiêu bay thẳng ra xa
mười mấy mét. Khi Bùi Kiêu đứng vững lại được, hắn ngước nhìn thì thấy
Ác Ma cũng đang đối diện nhìn thẳng vào mình.
“Ta có một giấc mơ! Một giấc mơ tới giờ vẫn chưa thành!”
Ác Ma bỗng nhiên phát ra tiếng nói với giọng uy nghiêm: “Không hiểu sao
từ trước tới giờ đầu óc ta vẫn luôn mê muội, chỉ biết mình là chỉ huy
của quân phương Bắc. Ta là George McClellan - người muốn chiến thắng
quân đội phía Nam!”
Ác Ma nói xong những lời đó thì hai cánh sau lưng bật mở ra, bay vọt tới trước mặt Bùi Kiêu, thanh mã tấu trong tay lại chém xuống lần nữa, và
cũng đánh bay Bùi Kiêu mười mấy mét thêm lần nữa. Và thêm một điều làm
cho Bùi Kiêu càng thấy kinh hãi là lớp chấp niệm màu bạc phủ bên ngoài
Anh Dũng Súng đang càng lúc càng mỏng đi. Ngọn lửa của thanh mã tấu kia
thật khủng khiếp!
“Thế nhưng tại sao ta lại ở chỗ này? Tại sao ta lại phải đánh trận? Tại
sao lại có chiến tranh với quân đội phía Nam? Và vì sao tên của ta lại
là George McClenllan? Ta không biết một chút gì cả! Chỉ biết lang thang
khắp nơi một cách mê muội, chỉ là một hồn ma trong suốt, chỉ biết nhìn
cuộc chiến tranh sẽ vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt này.”
Ác Ma màu đỏ bỗng nhiên thét lớn. Ngọn roi bốc cháy của nó vung lên, tốc độ nhanh như một con rắn điện. Bùi Kiêu thậm chí không kịp phản ứng đã
bị một roi quất cho ngã nhào, ngay sau đó là một đao rực lửa lại chém
bồi xuống. Bùi Kiêu chỉ kịp lăn một vòng sang bên, nhưng từ vai trái của hắn lập tức dấy lên sự đau đớn vô cùng khi linh hồn bị xé rách. Toàn bộ cánh tay trái của hắn đã bị thanh mã tấu rực lửa chặt đứt từ vai trở
đi.
“Mãi tới khi bọn họ đến… Bọn họ cũng giống như ngươi, rất khác so với
chúng ta. Bọn họ cho ta trí nhớ và ý thức. Từ đó, ta đã có thể suy nghĩ
và nhớ lại ký ức như lúc này. Có thể nhớ lại những gì ta từng có…”
Ác Ma màu đỏ bỗng nhiên gào lên phẫn nộ. Âm thanh của nó lại không giống tiếng của một con rơi chút nào, mà lại là một tiếng thét đầy uy nghiêm
của một người đàn ông tầm bốn mươi, năm mươi tuổi. Và trong tiếng gào
thét ấy, ngọn roi rực lửa lại lần nữa vung lên, lại một bức tường lửa
nữa được dựng lên, vây lấy Bùi Kiêu vào chính giữa.
“Còn nụ cười trên môi các chiến hữu của ta, còn những thuộc cấp theo ta
vào sinh ra tử, còn cả những lời ta được nghe từ ngài Lincoln, về quyết
định phải giải phóng nô lệ của ngài. Còn có… Mary dắt tay bé Jack đứng ở cửa khu vườn nhỏ, chờ để thấy nụ cười của ta trở về. Còn có những giọt
nước mắt lo lắng khi ta xuất chinh và tiếng gọi ‘cha’ của bé Jack.”
Ác Ma màu đỏ đột nhiên lại gầm lớn. Thanh mã tấu và ngọn roi dường như
cũng cảm thụ được cảm xúc mãnh liệt của nó, ngọn lửa của chúng cũng đồng thời rực cháy hừng hực. Ác Ma đưa cao thanh mã tấu rực lửa rồi phóng
qua bức tường lửa, bổ mạnh xuống một đao.
“Đó không phải là ngươi! Người đó đã chết rồi! Ngươi chẳng qua chỉ là ý
niệm trong đầu chúng sinh tập hợp lại mà thôi! Bây giờ cũng không còn là thời kỳ nội chiến nước Mỹ nữa, đó đã là chuyện của hơn một trăm năm
trước. Ngươi không phải là tướng George McClellan của quân đội miền
Bắc.”
Một giọng đáp trả từ bên kia bức tường lửa. Nghênh đón thanh mã tấu rực
lửa là một chùm sáng lập lòe trên họng Anh Dũng Súng. Đạn Năng Lượng đã
sẵn sàng khai hỏa!
“Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ ảo ảnh! Ngươi chỉ là một quỷ hồn mà thôi!”
Trong tiếng rống lớn của Bùi Kiêu, cột năng lượng được phóng ra, đánh
thẳng vào thanh mã tấu sắp chém xuống kia, đẩy văng nó cùng Ác Ma bay ra xa. Trong ánh sáng chói lòa, không biết Ác Ma đã bị bắn tới nơi nào,
ngay cả bức tường lửa bao vây Bùi Kiêu cũng bị sóng xung kích từ chùm
laser quét sạch. Nhưng sau khi bắn ra chùm laser đó xong, Bùi Kiêu cũng
không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể ngã quỵ xuống đất. Vừa phải
chịu đựng nỗi đau khi linh hồn bị xé rách, lại vừa phải chịu thống khổ
vì chấp niệm chấn động nên ngoại trừ mắt vẫn còn nhìn được thì hắn đã
không thể cử động nổi dù chỉ là một ngón tay nữa rồi.
Bùi Kiêu cứ nhìn chằm chằm về phía vụ nổ kinh khủng ở xa đang làm mặt
đất chấn động, trong lòng thầm cầu khẩn cho nó có thể tiêu diệt được con Ác Ma kia.
Nhưng rồi hắn nhận ra đó chỉ là ảo tưởng xa vời. Trường khí thế màu đỏ
vẫn chưa bị tiêu hao hết. Quả nhiên, Anh Dũng Súng oanh kích từ bên
ngoài không thể đánh tan được trường khí thế đó! Từ trong đám mây lửa
hình nấm của vụ nổ, thân hình khổng lồ của Ác Ma từ từ bước ra, vẫn một
tay cầm mã tấu, một tay cầm ngọn roi dài, thân hình khổng lồ tản mát ra
vô tận uy nghiêm.
“Nếu như ta chỉ là một cái ảo ảnh, nếu như ta chỉ là một quỷ hồn, vậy thì tất cả trí nhớ này của ta từ đâu mà ra?”
Ác Ma màu đỏ không bay lên mà bước từng bước tiến lại gần Bùi Kiêu, vừa
đi nó vừa nói bằng giọng khàn khàn: “Những kẻ ban cho ta ý thức nói cho
ta biết: chỉ cần ta có thể hấp thu được phương thế giới này, thì ngày
sau sẽ có thể không ngừng bắt giết những linh hồn giống như ngươi để cải tạo lại thế giới và rồi cũng sẽ có một ngày ta thực sự trở thành chúa
tể của phương thế giới này. Lúc đó, ta có thể biến đổi nó thành thế giới mà ta vẫn hằng mơ ước.”
“Căn phòng gác mái, khu vườn nhỏ, trà chiều, cà phê, mùi thuốc lá… có
thể cùng cười vui bên các chiến hữu, còn cả ngài Lincoln đáng kính. Và
cả Mary và bé Jack, nụ cười và nước mắt của họ, bàn tay và khuôn mặt của họ.”
“Vì bọn họ, vì tất cả những kí ức này, ta thà hóa thân thành ác ma, săn đuổi những kẻ đã từng là đồng loại các ngươi.”
Trong giọng nói của Ác Ma màu đỏ dường như chứa đựng sự mệt mỏi vô cùng. Tuy vậy nhưng động tác của nó lại không hề chậm lại, từng bước nhìn như chậm mà tốc độ thực ra lại rất nhanh. Nó ngạo nghễ đi tới trước mặt Bùi Kiêu rồi nâng thanh mã tấu khổng lồ lên chuẩn bị chém xuống.
Bỗng nhiên, một thứ gì đó mang một màu thuần trắng sáng bay nhanh tới.
Một tiếng ‘keng’ vang lên nó đã chém trúng vào thanh mã tấu rực lửa,
đánh cho Ác Ma phải lùi lại vài bước. Đến lúc này Bùi Kiêu mới có thể
thấy rõ vật màu sáng trắng đó là gì. Đó không ngờ cũng là một thanh mã
tấu khổng lồ, nhìn to như một cái cánh cửa.
Cùng lúc đó, ở ngoài rìa của trung tâm chiến trường, có một nam một nữ
xuất hiện không một tiếng động. Cả hai đều là người da trắng trẻ tuổi và Bùi Kiêu đã từng gặp qua người nam giới. Chính là người đứng đầu Tổ
Chức Linh Hồn nước Mỹ - Cao Đẳng Tránh Thoát Giả Varotian!
Viện quân! Đã tới!