Cột laser như một cột vòi rồng quấn qua. Tốc độ cực nhanh của nó quả
thật đã vượt qua ‘động thị giác’(1) của con người, ngay cả với tốc độ tư duy lúc này của Bùi Kiêu mà cũng không thể thấy rõ. Hắn chỉ thấy ánh
sáng chói lòa lóe lên, rồi trước mặt đã là một màu trắng sáng, bên tai
vang lên tiếng nổ lớn vô cùng mãnh liệt, thân thể lập tức cảm nhận được
một lực tác động rất lớn. Chỉ trong tích tắc đó thôi – dù Bùi Kiêu đang
trong trạng thái người khổng lồ – hắn vẫn bị sóng xung kích thổi bay
mất, không biết đã bay đi nơi nào.
Một phát súng vừa rồi không thể so với phát đạn mà hắn đã dùng để bắn
Centaur. Vừa rồi Bùi Kiêu đã nạp đầy đủ lực lượng lôi điện và năng lượng tiêu chuẩn cho Anh Dũng Súng, thế nên uy lực chắc chắn đã ở mức cao
nhất, hoàn toàn có thể so với phát đạn hắn đã bắn con Ngưu Đầu Ma Vương
cấp trong ảo giới Phong Đô. Không đúng! Vì lúc này Bùi Kiêu đã mạnh hơn
khi đó rất nhiều nên uy lực của một phát súng vừa rồi cũng phải mạnh hơn nhiều so với trước kia.
Nhưng…
Khi Bùi Kiêu bị vụ nổ thổi bay ra xa, trong lòng hắn cũng thầm cầu
nguyện, cầu khẩn tất cả các vị Thần Phật mà hắn biết tên trên đời. Bởi
vì tuy uy lực của một đòn vừa rồi rất khổng lồ nhưng lại oanh kích chính diện Ác Ma, vậy thì liệu có thể đánh thủng trường khí thế của con Ác Ma đó hay không? Đó chính là trường khí thể có nhìn thấy bằng mắt thường,
cái thứ đó có thể hóa thành một tầng phòng ngự cho bản thân đấy!
Sau khi Anh Dũng Súng được Giải Phóng, phát đạn của nó cứ như biến thành một quả bom hạt nhân cỡ nhỏ, gần như hơn nửa bầu trời đều bị sóng xung
kích của vụ nổ quét qua. Về phía Bùi Kiêu, sau khi hắn vừa chạm đất thì
lập tức thả ra năng lượng tiêu chuẩn trong U Minh Nhẫn. Một đòn vừa rồi
gần như đã tiêu tốn hết năng lượng trong cơ thể hắn, mà chấp niệm trong
cơ thể hắn lúc này cũng đang bắt đầu chấn động rồi. Lúc này đây, việc
duy nhất hắn có thể làm là cắn răng chịu đựng, ít nhất cũng phải biết
được con Ác Ma đó có còn sống hay không.
Chiến trường lúc này đã biến thành một đống lộn xộn, bốn phía đều là
năng lượng tiêu chuẩn tán loạn thì không cần đề cập tới, trung tâm chiến trường chỉ có bọn Bùi Kiêu và Ác Ma màu đỏ, về phần quỷ quái bình
thường thì đã bị trường khí thế của Ác Ma đẩy tít ra phía xa. Nhưng lúc
này, Ngụy Ngưu Đầu mất một cánh tay đang nửa quỳ trên mặt đất, cố sức đè nén sự chấn động của chấp niệm bản thân, Johnan thì không biết đã bị vụ nổ thổi bay đi nơi nào mà không thấy bóng dáng, cả trung tâm chiến
trường chỉ còn lại một mình Bùi Kiêu đứng thẳng sừng sững.
Lúc này, Bùi Kiêu cao tới mười mét, điện sét xẹt qua khắp thân, giống
như Titan trong thần thoại viễn cổ giáng lâm, tuy không có trường khí
thế nhưng một mình đứng giữa chiến trường cũng làm nên một cỗ uy thế
riêng.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp giăng khắp nơi, có thể nhìn
thấy sóng xung kích quét qua liên tục, cảnh tượng giống như bầu trời sắp sập xuống vậy. Bùi Kiêu không nhìn thấy con Ác Ma màu đỏ đâu, cũng
không cảm nhận được sự tồn tại của trường khí thế uy nghiêm, nhưng đồng
thời cũng không thấy năng lượng tiêu chuẩn hoặc Thiên Sinh Vũ Khí gì
xuất hiện, vậy nên con Ác Ma đó chắc chắn còn sống, chỉ không biết nó đã nấp đi đâu mà thôi.
Bỗng nhiên, liên tục có những âm thanh giống như tiếng dơi rít vang lên, như thể đột nhiên có hàng chục, hàng trăm con Ác Ma xuất hiện trong đám mây hình nấm rực sáng của vụ nổ. Âm thanh đó vang vọng, lan truyền mãi
ra xa. Trong đám mây lửa chợt bùng lên một cột sáng màu đỏ chói mắt,
trong tầm mắt Bùi Kiêu xuất hiện một quái vật khổng lồ cao tới khoảng
hai mươi mét, sau lưng có một đôi cánh dơi khổng lồ màu ngăm đen, tay
cầm một thanh mã tấu dài tới mười mét rực cháy lửa màu trắng, tay kia
cầm một ngọn roi dài cũng đang bốc cháy ngùn ngụn. Con Ác Ma màu đỏ kia
bỗng chốc đã biến thành một quái vật khổng lồ, giương cánh bay lượn trên cao khoảng trăm mét.
Không chỉ có hình thể thay đổi, áp lực mà trường khí thế của nó gây ra
cho người ta cũng càng thêm kịch liệt: cho dù Bùi Kiêu đang trong trạng
thái người khổng lồ lôi điện nhưng lúc này hắn ước chừng mình cũng chỉ
có thể phát huy được 50% lực lượng và tốc độ phản ứng, còn nếu một linh
hồn chưa đạt tới Chân Ma cấp thì nhiều lắm cũng chỉ phát huy được 20% -
30% thực lực. Trường khí thế kia quá mức khủng khiếp!
Nhưng đương nhiên, đã trúng một đòn toàn lực của Anh Dũng Súng thì Ác Ma cũng không thể nào bình yên vô sự được: toàn thân cháy đen là điều hiển nhiên, đặc biệt là trên ngực trái có một vết thương liên tục bùng lên
tia lửa điện, nhìn vào đó thậm chí có thể thấy được trái tim của nó. Tuy thân thể Ác Ma đang khôi phục liên tục với tốc độ nhìn thấy được bằng
mắt thường, nhung đó chắc chắn vẫn là vết thương nghiêm trọng nhất. Vì
vết thương có tia lửa điện nên tốc độ hồi phục chậm hơn bình thường rất
nhiều, hơn nữa, tuy áp lực mà trường khí thế của Ác Ma gây ra kinh khủng hơn trước nhưng lúc này thì đã không thể nhìn thấy được trường khí thế
đó bằng mắt thường nữa rồi.
Khi Bùi Kiêu nhìn thấy hình dạng của Ác Ma lúc này thì hắn lập tức hiểu
được chuyện gì sắp diễn ra. Trước kia hắn đã từng nghe Cung Diệp Vũ nói
tới tình huống này: đó chính là “quỷ quái cũng biết sử dụng Giải Phóng”.
Rõ ràng rồi! Lúc này đây, con Ác Ma kia đã sử dụng Giải Phóng.
Tình huống này làm cho Bùi Kiêu thực sự không biết nên cảm thấy đáng
mừng hay đáng lo nữa. Ác Ma sử dụng Giải Phóng hiển nhiên sẽ khiến cho
uy lực của nó tăng mạnh, sự kinh khủng của nó chắc chắn sẽ càng khó
tưởng tượng. Nhưng đồng thời, sử dụng Giải Phóng cũng có nghĩa là đang
tự tiêu hao sức chiến đấu của mình, thời điểm mà Ác Ma tiêu hao hết thời gian sử dụng Giải Phóng thì cũng là lúc nó phải bại vong!
Thế nhưng, Bùi Kiêu liệu có chờ nổi tới lúc đó không?
Trong lòng Bùi Kiêu cảm thấy nặng nề khó mà tưởng tượng. Nhìn con Ác Ma
kinh khủng kia bay liệng trên bầu trời, hắn chỉ có thể nắm thật chặt Anh Dũng Súng trong tay, hai tay siết chặt. Hiện tại, hắn chỉ muốn có thể
đánh trả được vài đòn khi Ác Ma công kích mình. Tốt nhất là có thể làm
nó bị thương, nếu không thì đúng là hắn có chết cũng không nhắm mắt,
cũng hổ thẹn với hơn bảy mươi người đã tin tưởng mà cùng theo hắn xuất
kích kia.
Nhưng ai ngờ, con Ác Ma màu đỏ kia căn bản chẳng hề liếc hắn. Ngược lại
nó vỗ mạnh cánh một cái, vọt tới Ngụy Ngưu Đầu cách đó không xa. Tuy vì
thể hình trở nên to lớn nên tốc độ di chuyển khi bay có chậm lại một
chút, nhưng tốc độ của Ác Ma vẫn nhanh như chớp. Khi Bùi Kiêu còn chưa
kịp tỉnh táo lại thì nó đã vọt tới trước mặt Ngụy Ngưu Đầu. Thân hình
cao tới hai mươi mét của nó so với chiều cao khoảng bảy, tám mét khi
đang nửa quỳ của Ngụy Ngưu Đầu, lúc này ngược lại Ngụy Ngưu Đầu mới
giống một đứa trẻ.
“Khốn kiếp!” Bùi Kiêu lúc này mới giật mình sực tỉnh, vụt đi như tia chớp, cầm Anh Dũng Súng phóng tới sau lưng của Ác Ma.
Ác Ma màu đỏ lại chẳng hề đề ý tới việc Bùi Kiêu đang dần áp sát sau
lưng mà nó giơ cao thanh mã tấu rực lửa của mình lên, chém thẳng xuống
cái đầu bò của Ngụy Ngưu Đầu. Đồng thời cũng cất tiếng bằng giọng của
một người đàn ông tầm bốn mươi, năm mươi tuổi: “Tại sao lại muốn tấn
công ta? Tại sao?”
Trong tiếng hét lớn, thanh mã tấu rực lửa của Ác Ma đã bổ thẳng xuống
đầu của Ngụy Ngưu Đầu, còn Ngụy Ngưu Đầu thì lúc này vẫn đang trong cơn
chấn động chấp niệm, vậy nên nó không thể nào tránh né hoặc đánh trả gì
được. Một tiếng ‘rẹt’ vang lên, cả cơ thể Ngụy Ngưu Đầu đã bị thanh mã
tấu rực lửa bổ làm hai nửa từ đầu xuống tới chân, sau đó lại ‘xẹt’ một
tiếng, hai nửa cơ thể lập tức hóa thành năng lượng tiêu chuẩn tràn ra,
mà trong đám năng lượng tiêu chuẩn tràn ngập đó, rõ ràng hiện ra một cây rìu khổng lồ màu vàng xám xịt, ảm đạm không chút ánh sáng.
Sau khi Ác Ma chém cho Ngụy Ngưu Đầu tiêu tán, nó cũng không thèm quay
đầu lại nhìn Bùi Kiêu mà chỉ vung mạnh ngọn roi bốc cháy của mình về
phía sau. “Ba” một tiếng, một bức tường lửa cao hơn mười mét đột ngột
xuất hiện trước mặt, chặn đứng bước tiến của Bùi Kiêu còn Ác Ma thì từ
từ cúi xuống, cầm cây rìu khổng lồ màu vàng lên. Sau đó, ngay trước mặt
Bùi Kiêu, nó há miệng nuốt chửng cây rìu lớn giống như người bình thường ăn đồ ăn! Mặc dù không nhai nuốt, nhấm nháp gì nhưng chỉ vài giây sau,
cây rìu màu vàng khổng lồ đã biến mất trong miệng của nó.
Cảnh tượng đó đã làm Bùi Kiêu thực sự kinh sợ. Con Ác Ma kia đã cắn nuốt mất Bạo Viêm Cự Phủ ngay trước mặt hắn? Món Thiên Sinh Vũ Khí cấp Ma
Vương mới vừa thể hiện uy lực? Vậy sau này làm thế nào hắn có thể triệu
hoán Ngụy Ngưu Đầu được nữa?
Chú thích:
1. Động thị giác: Thị lực của con người chia làm động thị giác và tĩnh
thị giác. Tĩnh thị giác là khả năng nhìn thấy vật ở các bao xa, còn động thị giác là khả năng nhìn thấy vật di chuyển nhanh đến tốc độ nào.