Dương Đỉnh Thiên và Trương Hằng là hai linh hồn đặc thù mà Bùi Kiêu tìm
kiếm được. Phẩm hạnh và đạo đức của họ đều đã được Bùi Kiêu công nhận,
họ sẽ là những thành viên quan trọng trong đoàn đội của Bùi Kiêu sau
này. Tuy hiện tại, năng lực của hai người còn yếu, nhưng là một linh hồn đặc thù, tiềm năng phát triển của họ chắc chắn sẽ không kém hơn Cao
Đẳng Tránh Thoát Giả. Sau này, khi đã hoàn toàn nắm được và rèn luyện
cho năng lực của mình trở nên mạnh mẽ, tại những thời điểm nhất định, họ có thể còn quan trọng hơn cả người có thực lực Chân Ma cấp!
Giống như lúc này, Dương Đỉnh Thiên sử dụng năng lực hòa tan chấp niệm rồi
phủ nó lên bên trên Thiên Sinh Vũ Khí, khiến cho sức sát thương của vũ
khí lên quỷ quái tăng đến vài lần. Có thể nói là chạm nhẹ sẽ bị thương,
đánh trúng là chết chắc! Vừa rồi, Trương Hằng bắn ra một mũi tên từ cây
cung đang được phủ chấp niệm của mình. Tuy mũi tên thì được tạo nên trực tiếp bởi Năng Lượng Tiêu Chuẩn trong người hắn, nhưng sau khi bắn ra
thì mũi tên đó cũng được bọc lên một lớp chấp niệm màu bạc. “Choang” một tiếng giòn vang, cái đầu của con quái vừa chui ra đã bị bắn vỡ tung, mà chẳng những là vỡ đầu, cơ thể của con quỷ quái đó cũng lập tức phân rã
thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn và một đống lớn tội nghiệt.
“Oa! Mạnh thế cơ à?”
Trương Hằng ngây ra nhìn cây cung lớn màu bạc trên tay mình. Cây cung này vốn
màu xanh lá, nghe nói còn có thuộc tính đặc biệt là ‘gió’. Có điều thực
lực của Trương Hằng thì quá yếu, cơ bản là không ‘đủ trình’ để sử dụng
được thuộc tính đặc biệt đó, thế nên hắn chỉ biết dùng cây Thiên Sinh Vũ Khí này để bắn tên như một món vũ khí bình thường. Vốn thời gian Trương Hằng gia nhập đoàn đội cũng còn rất ngắn, mà lúc được chọn Thiên Sinh
Vũ Khí thì hắn cũng chẳng xem xét gì cây cung này nhiều, chỉ thấy rằng
thứ này dường như hợp với mình hơn các loại Thiên Sinh Vũ Khí khác.
Chính vì vậy mà hắn cũng chẳng thèm tìm hiểu hay tập luyện gì cả... Nói
cách khác thì trận này mới là lần đầu tiên hắn dùng tới thứ vũ khí này
để chiến đấu! Lúc này thấy chỉ một mũi tên mà đã bắn nổ một con quỷ
quái, hắn không kinh ngạc mới là lạ.
“Tiếp tục tấn công đi! Đừng
có đứng ngây ra như vậy!” Dương Húc Quang ở bên cạnh lập tức rống lên.
Đồng thời, cây trường thương màu bạc trên tay hắn bỗng tỏa sáng chói
lọi. Một giây sau, cây trường thương đó đã rời tay hắn bay đi, phóng về
phía lỗ hổng của đống đổ nát. Mấy con quỷ quái ở gần đó bị cây thương
xẹt qua lập tức vỡ tan rồi tiêu tán. Không chỉ có vậy, ngay khi ngọn
thương đó cắm xuống đất, một vòng băng giá lập tức xuất hiện với trung
tâm chính là ngọn thương, tất cả quỷ quái trong phạm vi vòng băng giá
lập tức bị đóng băng cứng ngắc.
Chính Dương Húc Quang cũng bị sức sát thương một đòn vừa rồi của chính mình làm cho líu lưỡi. Tuy thực
lực của hắn đúng là không kém, có thể nói là thứ hạng khá cao dưới Chân
Ma cấp, nhưng thực lực thực tế của hắn thì chắc chắn không thể đạt tới
trình độ vừa rồi... Ít nhất, một đòn bình thường không thể cùng lúc đánh chết tới mấy con quỷ quái và làm đóng băng khoảng ba mươi con quỷ quái
khác như vừa rồi, muốn làm được vậy thì hắn phải dốc toàn lực mới được.
Xem ra, sau khi Thiên Sinh Vũ Khí được phủ chấp niệm thì uy lực sẽ tăng
ít nhất từ ba đến năm lần!
(Có vẻ như Bùi Kiêu đã tìm được một
chiến hữu rất lợi hại rồi đây! Năng lực đặc thù của cái tay Dương Đỉnh
Thiên này thật quá mạnh mẽ. Sức chiến đấu của cả đoàn đội lập tức tăng
lên gấp vài lần, thậm chí mười lần. Còn cả anh chàng Trương Hằng này
cũng là người có phẩm hạnh rất tốt. Bùi Kiêu quả thật đã tìm được một
đám đồng bọn rất tuyệt! )
Dương Húc Quang thầm cảm thán mấy câu
xong cũng nhanh chóng dẹp những suy nghĩ này qua một bên, đồng thời hô
lớn với Nhậm Trăn bên cạnh: “ Nhậm Trăn! Đánh ngay vào chỗ đó!”
Nhậm Trăn lúc này đã bắt đầu kéo cây vĩ cầm của mình. Một hồi tiếng đàn du
dương vang lên, cùng lúc, sau đống đổ nát bỗng nhiên liên tiếp có những
cây trụ băng từ dưới đất đâm lên. Trong những tiếng choang, choang liên
tiếp, đám quỷ quái bị đóng băng liên tục bị những trụ băng đó đâm trúng
rồi vỡ vụn, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đám Năng Lượng Tiêu Chuẩn và tội nghiệt bay đi.
“Thật là lợi hại!” Trương Hằng vừa than thở
vừa đưa cao cây cung lớn trong tay, nhắm bắn liên tiếp về phía lỗ hổng
của đống đổ nát.
Không thể không nói, quỷ quái bình thường đều
chẳng có tẹo trí tuệ nào, chỉ thuần túy là những cỗ máy điên cuồng, hung bạo, cứ ‘ngửi thấy’ người sống hay linh hồn là điên dại lao lên. Tình
hình phía sau đống đổ nát kia cũng đang đúng như vậy. Nếu như đám quỷ
quái này có trí khôn, biết tìm cách mở rộng lỗ hổng đầu tiên để cả đám
cùng lúc vọt ra, vậy thì bốn người dù sao cũng chỉ là Nhập Ma cấp như
Dương Đỉnh Thiên chắc chắn sẽ luống cuống tay chân một hồi, thậm chí có
thể xuất hiện thương vong. Thế nhưng đám quỷ quái ngu ngốc này chỉ biết
lao tới đập phá ‘bức tường’ ngay trước mắt chúng theo bản năng. Kết quả
là mỗi con phá ra một lỗ nhỏ, chẳng những không đủ cho bản thân chui qua mà còn tạo điều kiện cho bọn Dương Đỉnh tấn công chúng qua những lỗ
hổng đó. Vậy là, chỉ sau vài phút ngắn ngửi, cả đám hơn trăm con quỷ
quái đều đã hoàn toàn tan thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn và tội nghiệt.
Dương Húc Quang đi tới chỗ lỗ hổng lớn, nhìn sang bên kia một hồi rồi quay
lại, cười khổ nói với ba người: “Chẳng có cái Thiên Sinh Vũ Khí nào cả!
Dù sao cũng đều là một đám quỷ quái bình thường mà. Được rồi, dù có thì
cũng chỉ là một vài món ‘hàng lởm’ thôi. Đi nào, chúng ta đi điều tra
xem tình hình tầng này ra sao. Nếu tìm được một máy tính có thể kết nối
đến máy chủ thì sẽ đến lượt ta trổ tài.”
Ba người còn lại cũng
chẳng có ý kiến gì khác, đều lập tức theo sau Dương Húc Quang đi vào một hành lang nhỏ sâu tít tắp. Mà đến lúc này thì cả bọn mới có thời gian
để cẩn thận nghiên cứu cái khu tầng ngầm dưới lòng đất này. Nơi này, trừ những phòng trưng bày và phòng chứa thiết bị thì phần lớn đều đặt đầy
các loại máy móc và dụng cụ mà cả đám mới thấy lần đầu. Đâu đâu cũng có
thể thấy những đồ vật khảo cổ hay hài cốt sinh vật đủ ‘kỳ hình quái
trạng’, nhìn qua cứ y như bảo tàng trưng bày người ngoài hành tinh vậy.“Xem ra nơi này đúng là di tích của văn minh Atlantis cổ đại rồi. Hơn nữa,
nhìn quy mô khổng lồ như vậy thì trước kia Đảo Phục Sinh này hẳn phải là một thành phố rất lớn mới đúng... Thậm chí đây có thể còn là trung tâm
của cả nền văn minh, nếu không thì vật quan trọng như Máy Chủ Linh Hồn
Trung Tâm sao lại được đặt tại đây!” Dương Húc Quang vừa đi vừa nói với
ba người còn lại.
Dương Đỉnh Thiên bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu
như cái văn minh Atlantis này trước kia mạnh tới như vậy, thậm chí chế
tạo được cả thứ như Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm, vậy thì tại sao bọn họ
không trốn vào trong một cái ảo giới nào đó? Chẳng phải làm vậy thì ít
nhất cũng sẽ bảo tồn được hạt giống của nền văn minh sao? Thế nhưng bọn
họ cuối cùng đã bị diệt sạch! Như vậy, có khi phải xem xét lại công dụng của cái Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm kia chăng?”
Ba người còn lại
đều sững sờ. Bọn họ cẩn thận ngẫm lại, liền cảm thấy sự việc đúng như
Dương Đỉnh Thiên vừa nói. Trình độ khoa học kỹ thuật của loài người hiện nay còn kém xa văn minh Atlantis, vậy nếu đến cả văn minh Atlantis còn
bị diệt sạch trong tận thế thì loài người làm sao mà vượt qua nổi đây?
Hơn nữa, nếu cái Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm kia thực sự có thể điều
khiển hoàn toàn một ảo giới, vậy thì không thể giải thích được việc tại
sao văn minh Atlantis lại bị diệt sạch. Như vậy suy ngược lại, công dụng thực sự của cái Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm kia là gì cũng còn là điều
khó nói.
Dương Húc Quang cười khổ: “Đúng thật. Cứ theo như đó thì Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm hẳn là không thể có công dụng lớn tới mức
chúng ta được nghe. Thế nhưng, nếu cả chính phủ thế giới cũng coi thứ đó như bảo bối bất khả xâm phạm, vậy thì nó chắc chắn sẽ còn có công dụng
đặc biệt nào đó. Lại nói, bọn họ chắc chắn còn nắm giữ nhiều thông tin
mà chúng ta không biết. Thời nay có câu nói ‘tin tức quyết định tất cả’
chẳng phải vô căn cứ. Vậy nên giờ chúng ta cứ đi tìm máy tính đi đã. Ta
đã sắp không chờ nổi để được khám phá những bí mật đó rồi!”
Máy
tính cũng không quá khó tìm. Những căn phòng dọc theo hành lang của tầng ngầm này đâu đâu cũng có máy móc, dụng cụ, thế nên cả bọn chỉ tìm
khoảng mười căn phòng là đã thấy được một căn phòng có dạng như phòng
lưu trữ dữ liệu, bên trong có một máy tính đang mở. Dương Húc Quang cũng chẳng hề khách sáo, lập tức ngồi xuống bên máy tính, các ngón tay liên
tục gõ rào rào không dứt. Ba người còn lại tuy cũng biết sử dụng máy
tính nhưng cũng đều chỉ làm được mấy trò nghịch ngợm phổ thông thôi, giờ nhìn xem một màn toàn những câu lệnh trôi như thác nước thì váng hết cả đầu. Chỉ có Dương Húc Quang là mắt sáng lòe lòe, tay gõ rào rào liên
tục.
“... Không được rồi. Cái máy tính này thậm chí còn không
đáng được coi là máy tính nội bộ. Nó chỉ kết nối tới một phần xa mãi bên ngoài của máy chủ, không có bất cứ một quyền hạn truy cập nào, thậm chí cả quyền hạn tít mãi vòng ngoài cũng không thực hiện được. Thế nhưng
máy chủ của nó thì lại mạnh mẽ tới biến thái, tường lửa là loại tường
lửa thiết lập bằng hình thái lượng tử mà ta mới thấy lần đầu, có lẽ là
lập trình theo công nghệ của người Atlantis. Không được! Ít nhất cũng
phải tìm được một máy nội bộ mới có thể tra được chút thông tin.” Dương
Húc Quang ngồi lỳ bên máy tính hơn mười phút, sau cùng mới chán nản lắc
đầu nói.
Vẻ mặt ba người còn lại đều hiện ra sự thất vọng. Nhưng
đúng lúc đó, Dương Húc Quang bỗng nhiên nhấn nút Enter một cái, trên màn hình máy tính lập tức hiện ra một sơ đồ địa hình lập thể. Ba người nhìn kỹ thì thấy đúng là bản vẽ cấu tạo của khu tầng ngầm này. Có điều, theo như những gì hiện ra trên màn hình thì đây chỉ là bản đồ của những tầng cách mặt đất từ 190m trở lên, dưới mức đó thì không hiển thị bất cứ một thứ gì khác. Rất hiển nhiên là từ tầng 190m trở xuống, ngay cả nhân
viên nghiên cứu và nhân viên công tác cũng đều không được phép tiến vào.
“Mọi người nhìn xem: bắt đầu từ tầng 180m thì mới bắt đầu có các khu vực đặt máy nội bộ. Chắc hẳn đó đều là những khu vực nghiên cứu rất quan trọng, phải sử dụng tới công năng tính toán của các máy chủ lớn, các loại máy
tính thông thường không thể nào thực hiện được những chức năng tính toán như vậy. Nếu như có được loại máy này, dù không đảm bảo phá được tường
lửa nhưng ta chắc hẳn sẽ lấy được những tài liệu không quá quan trọng.”
Dương Húc Quang cười cười nhìn về phía ba người: “Tính thế nào đây? Có muốn
đặt cược một lần không? Đây chính là cơ hội tốt để có thể khám phá những bí mật mà chính phủ đang che giấu đấy. Nhưng tiền cược sẽ chính là tính mạng của chúng ta! Nguy cơ không chỉ đến từ năm tên Kẻ Sa Đọa mà còn
tới từ chính phủ thế giới nữa. Những bí mật kia rất có thể đủ khiến bọn
họ giết chúng ta diệt khẩu đó.”
Ba người còn lại đều trầm ngâm
không nói. Một lát sau, Dương Đỉnh Thiên mới cười khẩy nói: “Tuy thực
lực của mấy người chúng ta còn chẳng đáng gì, chỉ sợ bất kỳ một tên Chân Ma mặc giáp nào cũng có thể giết sạch chúng ta, thế nhưng chính phủ thế giới có dám làm vậy không? Chưa cần nói tới Cung Diệp Vũ đang trên
đường chạy tới đây, chỉ thực lực của Bùi Kiêu đã đủ khiến bọn họ phải dè chừng! Vậy nên ta không tin chính phủ thế giới có can đảm ra tay với
chúng ta.”
Trương Hằng và Nhậm Trăn cùng khẽ gật đầu, Dương Húc
Quang thì cười hắc hắc nói: “ Được lắm! Vậy mục tiêu của chúng ta là
tầng 180m!