Ngoài những bí mật mà mình không thể nói, Varotian đã nói cho Bùi Kiêu nghe toàn bộ những gì mà hắn biết… Cũng có thể là vẫn còn một vài điều, nhưng chắc hẳn cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Theo lời Varotian, gã thanh niên tóc bạc kia tên là Rocky Constantine, thủ lĩnh – được cho là đã bị tiêu diệt – của tập đoàn những Kẻ Sa Đọa. Tập đoàn những Kẻ Sa Đọa có tên là Những Đôi Cánh Sa Đọa – The Fallen Wings, ý chỉ đôi cánh màu đen của bọn chúng, và chúng cũng dùng luôn cụm từ đó làm tên cho tập đoàn của mình.
Nghe nói, ban đầu gã Rocky này cũng chưa phải là cường giả Chân Ma cấp, nhưng sau khi hắn hấp thụ tội nghiệt, trở nên sa đọa thì lập tức trở thành một gã cường giả Chân Ma cấp. Hơn nữa, vì một vài chuyện mà trước khi sa đọa, hắn đã có được món Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất: Ám khí – Con Mắt Của Loki. Cả hình chiếu của Cung Diệp Vũ và không gian ảo đều là tác phẩm được tạo ra bởi Con Mắt Của Loki.
“Chắc chỉ có ba, bốn người trên thế giới là biết được bí mật này, đó là khi dung lượng của một thanh Thiên Sinh Vũ Khí vượt qua 3000 đơn vị, vậy thì dù thanh Thiên Sinh Vũ Khí này là do quỷ quái Nhập Ma cấp, Chân Ma cấp, hay thậm chí là Ma Vương cấp thực thể hóa ra, nó cũng sẽ xuất hiện tên thật. Dấu hiệu của việc đó là phía trước tên của Thiên Sinh Vũ Khí xuất hiện một tiền tố, ví dụ như Ám Khí là tiền tố của Con Mắt Của Loki, và tên thật của nó là: Ám Khí – Con Mắt Của Loki. Tuy tôi cũng không thực sự hiểu rõ về tên thật của Thiên Sinh Vũ Khí, nhưng chắc chắn rằng tên thật này không chỉ đơn giản là tên của vũ khí thay đổi, mà một khi đọc cái tên thật đó lên thì sẽ sử dụng được uy lực đáng sợ hơn nhiều Giải Phóng. Đó là những điều tôi biết về Thiên Sinh vũ Khí có tên thật.” Varotian nói.
Bùi Kiêu cau mày suy tư thoáng chốc, sau đó mới hỏi: “Thiên Sinh Vũ Khí cấp Ma Vương có dung lượng hơn 3000 đơn vị thì tôi còn có thể hiểu được. Lần trước, tôi và bọn Cung Diệp Vũ tiến vào ảo giới Phong Đô, đã gặp phải hai con quỷ quái Ma Vương cấp, gồm một con Ngưu Đầu và một con Mã Diện. Trong quá trình chiến đấu, Mã Diện bị Ngưu Đầu ăn mất, rồi sau khi con Ngưu Đầu kia đang chuẩn bị chính thức tiến cấp Ma Vương – cũng có thể gọi là Nửa Bước Ma Vương, thì bị chúng tôi hoàn toàn tiêu diệt. Sau đó nó đã thực thể hóa ra thanh Bạo Viêm Cự Phủ dung lượng 1800 đơn vị này. Về sau, tôi nghĩ lại, cảm thấy nếu quỷ quái Ma Vương cấp chính thức mà thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí, thì rất có thể dung lượng sẽ đạt tới 3000 đơn vị. Vậy nên anh nói là Thiên Sinh Vũ Khí cấp ma Vương thì tôi còn hiểu. Nhưng làm thế nào mà Thiên Sinh Vũ Khí do quỷ quái Nhập Ma cấp và Chân Ma cấp thực thể ra lại có dung lượng hơn 3000 đơn vị được?”
Varotian thoáng nở nụ cười, hắn chỉ về phía Dương Đỉnh Thiên nói: “Trước kia ta có một tên đồng bạn, hắn đã tiêu tán trong khi chiến đấu với con quỷ quái Ma Vương cấp đầu tiên mà chúng ta gặp phải. Hắn có một năng lực đặc thù là có thể hòa tan Thiên Sinh Vũ Khí thành chấp niệm tinh khiết, sau đó lại có thể dùng chấp niệm tinh khiết này để tăng cường sức mạnh cho Thiên Sinh Vũ Khí khác. Tuy phần lớn chấp niệm sẽ bị mất mát trong quá trình đó, nhưng chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu và thời gian, thì hắn hoàn toàn có thể làm cho dung lượng của Thiên Sinh Vũ Khí cấp Nhập Ma đạt tới 3000 đơn vị.”
Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đều giật mình, vẻ mặt cả hai người đồng thời hiện lên vẻ quá đỗi vui mừng. Có điều là giờ vẫn đang nói chuyện với Varotian, nên Bùi Kiêu mới cố nén nỗi vui mừng này xuống, hắn tiếp tục hỏi: “Được rồi. Tạm thời gác lại vấn đề này. Tôi muốn hỏi một chút về thông tin của cái gã Rocky kia. Ví dụ như vì sao mà hắn sa đọa? Ví dụ như hắn có thể đang ẩn núp ở nơi nào? Ví dụ như quy mô của cái đám The Fallen Wings này ra sao?”
Varotian nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thành thật xin lỗi. Tôi không thể nói cho anh biết lý do dẫn tới việc hắn sa đọa, vấn đề này có liên quan tới chuyện cá nhân của tôi. Còn về hắn có thể trốn ở chỗ nào? Nếu như tôi biết thì đã mang người đi tiêu diệt hắn lâu rồi, chứ sao lại để cho hắn mò tới ám sát mình như thế này? Về phần quy mô của The Fallen Wings ra sao thì tôi cũng không biết nốt, nguyên nhân cũng như trên. Có điều, tôi có thể khẳng định với anh một chuyện... Chắc chắn hắn sẽ xuất hiện tại Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước tổ chức trên Đảo Phục Sinh. Nếu như anh muốn báo thù cho Jenny, muốn giết hắn, thì đó sẽ chính là cơ hội tốt nhất. Nhưng đồng thời, tôi cũng phải nhắc nhở anh, giống như tôi đã nói lúc trước, uy lực của Ám Khí – Con Mắt Của Loki khủng bố hơn nhiều những gì chúng ta tưởng tượng. Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật đã là điều hoàn toàn khác với Thiên Sinh Vũ Khí bình thường. Nếu như đến lúc ấy mà anh vẫn chưa phải cường giả Chân Ma cấp, thì không những không thể giết được hắn, mà thậm chí chính bản thân anh cũng sẽ vô cùng nguy hiểm! Thế nên, tốt nhất là anh hãy mau chóng bước vào đến Chân Ma cấp đi. Mau chóng dung hợp một ý chí hay cảm xúc nào đó vào chấp niệm đi thôi!”
Bùi Kiêu yên lặng nhẹ gật đầu. Bỗng hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, tò mò hỏi: “ Mà cái Đảo Phục Sinh đó có cái gì đặc biệt vậy? Vì sao Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lại chọn chỗ đó để cử hành? Suốt ngày nghe anh nói hội nghị Đảo Phục Sinh, hội nghị Đảo Phục Sinh... Sao lại cứ thích chọn cái chỗ hoang vu hẻo lánh như vậy để tổ chức hội nghị?”
Varotian há hốc, hắn nhìn Bùi Kiêu với vẻ quái lạ rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh chưa bao giờ đọc hết tài liệu về các ảo giới trên Trái Đất hay sao? Hay là Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc cố tình che đậy thông tin với anh?”
Mặt Bùi Kiêu đỏ bừng lên, hắn cười khổ nói: “Thì tôi mới chết chưa được nửa năm. Bốn tháng đầu tiên tạm thời không nói tới, chỉ mới được công nhận là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả cách đây hơn hai tháng. Sau đó tôi lại tiến vào đến ảo giới Phong Đô, hấp thu Thực Phẩm Chấp Niệm rồi tiếp tục đi vào Nam Bắc Chiến Trường. Gần như cả thời gian ở với người nhà cũng không có. Anh cảm thấy tôi liệu có còn thời gian dư thừa để mà nhàn rỗi đọc kỹ đống tư liệu về ảo giới đó không? Tôi chỉ mới đọc tư liệu về Phong Đô và Nam Bắc Chiến Trường mà thôi.”
Varotian gật đầu nói: “Cũng đúng. Cũng vì anh tiến bộ quá nhanh, nên cả tôi cũng quên mất là anh mới chỉ chết không lâu... Đảo Phục Sinh chính là lối vào của ảo giới Thành Phố Atlantic. Từ nơi ấy, có thể tiến vào ảo giới có độ khó 32 người trong lòng Thái Bình Dương. Đương nhiên, nếu chỉ có vậy thôi thì cũng không có gì là đặc biệt. Mà điều đặc biệt là: không biết vì nguyên nhân gì mà môi trường địa chất của Đảo Phục Sinh lại vô cùng kỳ lạ. Ở đó, linh hồn chẳng những không thể trôi nổi tự do, mà còn không thể xuyên qua vật chất, người sống bình thường cũng có thể nhìn thấy linh hồn thể bằng mắt thường. Trên Đảo Phục Sinh, linh hồn thể dường như có lại cơ thể của người sống, thậm chí cả súng ống bình thường cũng có thể làm tổn thương linh hồn thể. Đó cũng chính là nơi tốt nhất để người sống đối kháng với linh hồn hoặc quỷ quái!”
Bùi Kiêu giật mình nhìn Varotian. Phải một lúc lâu sau, hắn thở dài nói: “Vậy ư? Nói cách khác, loại hợp kim điện từ gì đó có thể tổn thương linh hồn, rất có thể được chế tạo ra từ chính vật chất của đảo này?”
Varotian gật đầu khẳng định: “Chính xác! Hợp Kim Siêu Điện Từ chắc chắn phải được trộn vào một loại nguyên tố vi lượng nào đó có trên đảo này. Thế nên Đảo Phục Sinh hiện đang nằm trong phạm vi quản lý của quân đội. Thực ra, cái mà người đời vẫn gọi là Đảo Phục Sinh chỉ là một hòn đảo không người ở gần đảo thật, được chính phủ các nước dựng lên, rồi tạo ra trên đó mấy bức tượng hình đầu người nhái theo đảo thật. Còn Đảo Phục Sinh thật đã trở thành vùng cấm của tổ chức linh hồn từ lâu rồi. Đừng nói là đến đó du lịch, thăm quan, chỉ ai vô tình nhìn thấy là sẽ lập tức bị diệt khẩu.”
Bùi Kiêu nghe xong những gì Varotian nói, thì hắn mới thực sự hiểu được thời gian còn lại của mình ít ỏi đến cỡ nào. Lúc trước, hắn cho rằng cái gọi là Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước này, chẳng qua chỉ là dịp để mười bảy quốc gia có tổ chức linh hồn lôi kéo lẫn nhau mà thôi. Nhưng đến giờ thì hắn mới hiểu rằng: cái hội nghị mười bảy nước này phải rất quan trọng thì mới được tổ chức tại Đảo Phục Sinh… Mà có thể nói rằng, Đảo Phục Sinh này chính là thành lũy cuối cùng của loài người!
Cứ suy nghĩ một chút đi, nguyên nhân cơ bản khiến đám quỷ quái kia khủng bố đến như vậy, chính là vì người sống bình thường không thể dùng vũ khí và sức lực để đối kháng với chúng. Giá thành chế tạo của đạn Siêu Điện Từ quá đắt đó, số lượng lại cũng quá ít, không thể đủ để cung ứng cho một trận đánh quy mô nhỏ. Nếu muốn như chiến tranh bình thường, đánh một trận mà tiêu tốn hết hơn một trăm nghìn tấn Hợp Kim Siêu Điện Từ, vậy thì đúng là nằm mơ.
Nhưng nếu như cả người sống bình thường cũng có thể thấy được đám quỷ quái kia, rồi đến vũ khí lạnh bình thường cũng có thể tiếp xúc với chúng, có thể làm thương tổn và giết chết chúng, vậy thì đám quỷ quái đó chẳng qua cũng chỉ là một chủng tộc không có văn minh, hình dạng đáng sợ một chút, sức lực lớn một chút, tốc độ nhanh một chút mà thôi. Nếu chúng thật sự muốn đối đầu với đao kiếm, súng ống, máy bay, đại pháo của quân hiện đại đội loài người, thì dù là có vài chục con, vài trăm con, thậm chí là vài nghìn, vài chục nghìn quỷ quái Ma Vương cấp, cũng chắc chắn sẽ bị xóa xổ một cách đơn giản!
Xã hội loài người phát triển mấy nghìn năm qua, cho đến một, hai trăm năm gần đây, trình độ khoa học kỹ thuật đã có những bước nhảy vọt, đã không còn là điều mà đám quỷ quái chỉ biết dựa vào thân thể để chiến đấu kia có thể so sánh được. Nếu như cả hai phe đều có thể nhìn thấy và tiếp xúc lẫn nhau, vậy thì một quả bom nguyên tử ném xuống dưới, dù Ma Vương cấp nào cũng sẽ chết đến không thể chết hơn được nữa, Địa Ngục kia dù có kinh khủng đến mức nào cũng sẽ không làm nên trò trống gì! Nếu một quả bom nguyên tử chưa giết được? Yên tâm! Tài năng khác thì loài người có thể không có, nhưng chế tạo vũ khí giết chóc thì chắc chắn là tài năng hạng nhất, 100% có thể trong thời gian ngắn chế tạo ra vũ khí đủ để hủy diệt cả Trái Đất…
Nhưng điều kiện tiên quyết là vật chất phải tiếp xúc được với quỷ quái. Còn như hiện tại, trừ khi quỷ quái và linh hồn muốn, nếu không thì người sống cơ bản là không thể nhìn thấy được họ, càng không cần nói tới tiếp xúc gì đó. Súng ống vô dụng, bom đạn vô dụng, vũ khí hạt nhân vô dụng, phương pháp khoa học kỹ thuật vô dụng, vậy thì nhân loại còn đánh kiểu gì nữa? Với thể loại chỉ có thể bị đánh, mà không thể đánh trả như vậy thì dù văn minh nhân loại có tiến bộ thêm mấy trăm năm nữa cũng chỉ có thể bị hủy diệt mà thôi.
Chính vì vậy mà khi Bùi Kiêu nghe được hiện tượng của Đảo Phục Sinh thì trong đầu hắn lập tức sinh ra một ý tưởng... biến Đảo Phục Sinh này thành phòng tuyến cuối cùng và cũng là mạnh nhất của loài người, một nơi duy nhất mà những phương pháp khoa học kỹ thuật có tác dụng với quỷ quái!
Chẳng trách sao các quốc gia lại biến nơi đó thành cấm địa! Đảo Phục Sinh này nhỏ như vậy, chỉ sợ không chứa nổi một trăm nghìn người. Một khi ngày tận thế năm 2012 đến, nơi ấy rất có thể sẽ biến thành nơi tránh nạn của những kẻ quyền lực nhất, giàu có nhất thế giới. Vậy thì bọn họ không giữ khư khư mới là lạ.
Varotian thấy Bùi Kiêu đã chìm vào suy tư, hắn mới đứng dậy, vỗ lưng Bùi Kiêu một cái rồi nói: “Tóm lại, hãy làm hết sức để tăng cường thực lực trước khi hội nghĩ diễn ra đi! Tôi có linh cảm, lần hội nghị Đảo Phục Sinh này, rất có thể sẽ biến thành một cuộc chiến tranh giữa Những Kẻ Sa Đọa với linh hồn bình thường chúng ta, và thậm chí là với cả thế giới người sống… Đến lúc đó, sẽ không ai an toàn cả.” Nói rồi, hắn nhấc chân đi về phía cửa lớn.
Bùi Kiêu bị vỗ một cái thì giật nẩy người, bừng tỉnh từ trong dòng suy tư. Cái vỗ này vỗ vào sau lưng của hắn, hơn nữa còn là bị Varotian vỗ, điều đó khiến cho Bùi Kiêu cảm thấy rất cực kỳ mất tự nhiên, không tự chủ mà lại hiện ra ba chữ ‘đồng tính nam’ trong đầu… Thế nhưng hắn vẫn lập tức hỏi: “Muốn trở về nước Mỹ à? Đi một mình thôi sao? Anh không sợ cái thằng Rocky kia lại chạy đến ám sát lần nữa à?”
Bước chân Varotian thoáng ngừng lại, nhưng rồi lại lập tức bước về phía trước. Hắn vừa đi vừa nói: “Không sao. Mặc dù Rocky là Kẻ Sa Đọa, nhưng bản chất của Chân Ma cấp chắc hẳn vẫn sẽ không thay đổi. Trừ khi bản tâm chính là ‘lừa đảo’, nếu không thì Chân Ma cấp sẽ không nói dối… Nếu như hắn đã nói là không giết tôi nữa, vậy chắc hẳn sẽ không ám sát một lần nữa đâu. Nếu có giết, thì có lẽ cũng chỉ giết trong chiến đấu khi chúng tấn công Đảo Phục Sinh thôi.”
Thấy hắn đã sắp bước ra khỏi phòng, Bùi Kiêu lại vội vàng hỏi với theo: “Vấn đề mà Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước muốn thảo luận là gì? Tại sao lại phải chọn một nơi quan trọng như Đảo Phục Sinh để họp? Chỉ vì sợ đám Kẻ Sa Đọa quấy rối sao? Chắc anh phải biết chủ đề của hội nghị này là cái gì chứ?”
Varotian lại hơi dừng lại, đến khi hắn đã bước ra khỏi phòng, giọng nói mới đều đều truyền lại:
“Kế hoạch quân đội linh hồn…”
Kế hoạch quân đội linh hồn… Đó là cái loại kế hoạch gì vậy?
Xế chiều ngày hôm đó, Bùi Kiêu đến nhận từ anh chàng linh hồn đặc thù mập số Thực Phẩm Chấp Niệm khoảng 4500 đơn vị. Rồi cũng ngay tối hôm đó, hắn và Dương Đỉnh Thiên lên máy bay chuyên dụng do Lý Lâm điều khiển, cùng nhau trở về Trung Quốc.
Ngồi trên máy bay, Bùi Kiêu vẫn đang không ngừng suy nghĩ xem kế hoạch quân đội linh hồn kia là cái dạng kế hoạch gì. Nếu như chỉ nhìn vào nghĩa đen của mặt chữ, thì quân đội linh hồn có lẽ là để chỉ việc tiến hành huấn luyện quân đội hóa với Tự Do Linh Hồn. Trước kia, đã từng có quốc gia tiến hành huấn luyện linh hồn theo hình thức quân đội, để có thể thống nhất hành động của linh hồn theo sự chỉ huy, nhưng kết quả là không giải quyết được gì vấn đề gì. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là không có vũ khí đồng bộ để sử dụng.
Thiên Sinh Vũ Khí có số lượng rất thưa thớt, mà lại có rất nhiều kiểu dáng, loại hình khác nhau, phần lớn lại là vũ khí lạnh, nếu là vũ khí nóng thì còn có loại tầm gần, tầm xa. Hơn nữa, linh hồn cũng chẳng thể dùng cách rèn luyện thân thể để nâng cao thể chất. Bởi vì bản chất của linh hồn thật ra chỉ là một luồng tư tưởng mà thôi, rèn luyện thân thể cơ bản là không có ích lợi cái rắm gì cả.
Hơn nữa, sự mẫn cảm của linh hồn thể còn lớn hơn nhiều so với người sống, sự chi phối của cảm xúc với hành động cũng càng dữ dội hơn người sống nhiều. Nên nếu muốn huấn luyện bọn họ thành những cỗ máy chỉ biết tuân theo mệnh lệnh thì độ khó đúng là đã lớn đến mức không thể nào tưởng tượng nổi. Vậy nên kế hoạch này đã không giải quyết được một vấn đề gì cả.
Vậy nên, một kế hoạch như vậy không thể nào là nội dung bàn thảo chính của một hội nghị gồm mười bảy nước và được tổ chức tại một nơi chuyên dùng để phòng ngự quỷ quái và linh hồn như Đảo Phục Sinh. Do đó, có thể khẳng định chắc chắn rằng: chủ đề của hội nghị này không thể đơn giản như vậy được.
“Dương Đỉnh Thiên, và cả các vị, các ngươi hiểu như thế nào về ‘sức chiến đấu của quân đội’ ?” Bùi Kiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên bên cạnh và năm tên thành viên của tổ hậu cần rồi hỏi.
Dương Đỉnh Thiên dường như đang suy nghĩ về những điều Varotian nói lúc trước về năng lực của mình, làm sao để có thể dùng chấp niệm của Thiên Sinh Vũ Khí này để làm tăng lên chấp niệm cho Thiên Sinh Vũ Khí khác? Đang nghĩ tới ngây người thì đột nhiên nghe Bùi Kiêu hỏi vậy, hắn cũng thuận miệng trả lời:
“ Hiểu thế nào về sức chiến đấu của quân đội à? Kỷ luật và đồng bộ ư?”
Năm người kia cũng đều hơi ngạc nhiên một chút, mỗi người trong số đó đều có giải thích của riêng mình:
“Huấn luyện nghiêm khắc và kỷ luật nghiêm minh.”
“Phối hợp công thủ rõ ràng.”
“… sử dụng vũ khí quy mô lớn và đồng loạt.”
“…”
Các loại đáp án được đưa ra tầng tầng lớp lớp, nhưng Bùi Kiêu lại tinh ý nhận ra một điểm chung trong số đó… chính là số lượng! Một người đương nhiên không thể nào là quân đội! Mười người cũng không được… trăm người, nghìn người, cũng chỉ là một bộ phận nhỏ của quân đội mà thôi. Phải là những đội ngũ hàng chục nghìn người, thậm chí trăm nghìn người trở lên mới có thể được gọi là quân đội! Hay nói cách khác, như vậy mới có thể phát huy được sức chiến đấu khi tác chiến theo đơn vị hàng tập đoàn…
“Đúng vậy! Chính là số lượng rồi.”
Bùi Kiêu thì thào lầm bầm mấy câu này. Sau đó, hắn đột nhiên như hoảng sợ, lập tức suy nghĩ lại thật kỹ về mối quan hệ của kế hoạch quân đội linh hồn và ‘số lượng’. Càng suy nghĩ, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi hơn. Một lúc thật lâu sau, hắn bỗng ngẩng đầu, nói với Dương Đỉnh Thiên: “Lần này, sau khi trở về Bắc Kinh, ta muốn lập tức hấp thu Thực Phẩm Chấp Niệm, cũng không đi ảo giới Phong Đô hoặc ảo giới có độ khó cao khác nữa. Đến khi lượng chấp niệm đạt tới 500 đơn vị, ta sẽ lập tức bắt đầu dung hợp ý chí vào trong chấp niệm… Cứ lựa chọn ý chí phẫn nộ đi, dù sao thì uy lực của nó cũng lớn nhất, chỉ là độ phù hợp với bản tâm có hơi thấp mà thôi. Nhưng đó cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, sau này ta chỉ cần thường xuyên có cảm xúc phẫn nộ nhiều hơn là được. Rồi sẽ có phương pháp để tăng độ phù hợp lên thôi!”
Dương Đỉnh Thiên thoáng sửng sốt nói: “Chẳng phải ngươi làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đối với sự phát triển sau này của mình sao? Thật ra, ta nghĩ ngươi cũng không cần lo lắng quá mức về những điều Varotian đã nói đâu. Dù tập đoàn Kẻ Sa Đọa có mạnh tới đâu đi nữa thì cũng chỉ có ba, bốn tên Chân Ma cấp là cùng, phe chúng ta cũng có ba cường giả Chân Ma cấp, mà còn có Kẻ Đứng Đầu là Cung Diệp Vũ trấn giữ, ngươi lại có cả một con quỷ quái Chân Ma cấp là Ngụy Ngưu Đầu nữa, vậy nên có thêm ngươi thì cũng chỉ làm chiến đấu nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi. Ngươi mà dung hợp bây giờ, về sau có khi sẽ phải hối hận đấy! Thậm chí ta còn nghi ngờ Varotian cố ý xui dại để ngươi nhanh chóng dung hợp đó. Làm sao mà việc tập đoàn Kẻ Sa Đọa tấn công Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lại có thể mang tới nguy hiểm lớn đến vậy chứ?”
Nhưng Bùi Kiêu lại lắc đầu cười khổ: “Không phải, lúc trước chúng ta đều đã hiểu sai ý của Varotian. Hắn đâu có nói là nguy hiểm đến từ sự tập kích của tập đoàn Kẻ Sa Đọa? Rõ ràng là hắn đang cố nói rằng… Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước, hay nói cách khác là mười bảy quốc gia có tổ chức linh hồn mới là mối nguy hiểm thực sự!”
Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn về phía năm tên nhân viên của tổ hậu cần, rồi mới quay lại nói với Dương Đỉnh Thiên: “Ta nói thật nhé, tuy đây mới chỉ là phán đoán trước mắt của ta, nhưng nếu như cái tên kế hoạch ‘quân đội linh hồn’ mà Varotian nói cho chúng ta biết là chính xác – mà khả năng hắn nói lung tung ra cái tên đó là không hề lớn, thế thì: quân đội! Đương nhiên là phải có số lượng thành viên đủ lớn thì mới có thể tạo thành quân đội, mà ngươi nghĩ thử xem: hiện tại trên thế giới có tất cả bao nhiêu Tự Do Linh Hồn? Làm thế nào mà huấn luyện bọn họ thành quân đội được? Thế nên, khả năng nêu trên là không thể tồn tại, vậy thì chỉ còn lại một khả năng khác… Đó chính là: chính phủ thế giới, rất có thể đang nắm trong tay một phương pháp để chế tạo linh hồn đặc thù ở quy mô lớn, nhưng vì một nguyên nhân hoặc thiếu sót nào đó, khiến trước đây bọn họ không dám sử dụng loại phương pháp này. Và lúc này đây, bọn họ đang có ý định sử dụng loại phương pháp này để chế tạo quân đội linh hồn…”
“Cái gọi là kế hoạch quân đội linh hồn, rất có thể chính là việc dùng linh hồn làm cơ sở để phát triển binh khí! Bọn họ đang có ý định biến linh hồn thành vật phẩm tiêu hao và nguyên vật liệu đó!”
“Nếu như chuyện đó là có thật… Vậy thì trước khi hội nghị bắt đầu, ta nhất định phải có được thực lực Chân Ma cấp! Ngươi cứ suy nghĩ một chút đi: nếu chuyện này là thật, vậy thì phản ứng của Cung Diệp Vũ sẽ như thế nào?”
“Đến lúc đó, ta tất sẽ phải cùng tiến, cùng lùi với hắn!”
Giờ đã là hai mươi ngày sau khi Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên trở về ngôi biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian này, Bùi Kiêu đã liên tục hấp thu Thực Phẩm Chấp Niệm. Vậy nên lúc này, hơn 4500 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm nhận được lúc trước đã chỉ còn lại khoảng 1000 đơn vị, 3500 đơn vị còn lại đã được Bùi Kiêu hấp thu dung hợp hết. Lúc này, chấp niệm của bản thân hắn đã tăng một mạch vượt qua mốc tiêu chuẩn 500 đơn vị, thậm chí còn đạt đến con số 700 đơn vị. Nguyên nhân là vì chấp niệm của hắn có cường độ chứa gấp bốn lần, nên ngoài việc mỗi ngày có thể hấp thụ nhiều Thực Phẩm Chấp Niệm hơn người khác, thì tỷ lệ chấp niệm hắn hấp thụ được cũng tăng rất nhiều. Vậy nên, sau khi hắn hấp thu 3500 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm, thì đã khiến cho chấp niệm của bản thân tăng lên đến 600 đơn vị. Tỷ lệ này đã vượt xa so với tỷ lệ hấp thụ Thực Phẩm Chấp Niệm của linh hồn bình thường!
Nhưng sau khi chấp niệm vượt qua mốc 500 đơn vị, hắn vẫn chưa thể đạp đổ rào cản cuối cùng, để có thể hoàn toàn tiến vào Chân Ma cấp. Vấn đề nằm ở chỗ hắn vẫn chưa có được ý chí có mức độ phù hợp cao với bản tâm của mình.
Linh hồn muốn tiến giai từ Nhập Ma cấp đến Chân Ma cấp, ngoài việc phải nhận biết, tìm được bản tâm ‘nhân’ của mình, còn phải làm được việc quan trọng nhất là quán triệt bản tâm ‘nhân’ đó. Mà cái gọi là ‘quán triệt’, chính là đem một cái ý chí hoặc cảm xúc nào đó dung nhập vào trong chấp niệm của chính mình, làm cho chấp niệm xảy ra biến đổi và thăng hoa, từ một linh hồn bình thường tiến giai thành sinh mạng thể dạng linh hồn ở tầng thứ cao hơn. Nói vậy cũng có thể hiểu được độ khó trong đó lớn thế nào.
Có thể nói rằng: Chân Ma cấp và Nhập Ma cấp, tuy đều là linh hồn nhưng đã là hai loại sinh vật hoàn toàn khác nhau! Cũng giống như mèo và sư tử đều là động vật, cùng thuộc họ nhà mèo, nhưng mèo thì vẫn chỉ là mèo, không thể nào là sư tử!
Ban đầu Bùi Kiêu nghĩ rằng, nếu như đã quyết định phải tiến cấp Chân Ma trong thời gian sớm nhất có thể, vậy hắn sẽ chọn ý chí phẫn nộ có uy lực lớn nhất để làm bản tâm của mình. Mặc dù độ phù hợp của ý chí phẫn nộ với bản tâm của hắn không cao, nhưng chắc hẳn uy lực sẽ đủ để bù lại sự thiếu hụt đó, sau này hắn sẽ thật cố gắng để hiểu thêm về ý chí phẫn nộ. Có lẽ vậy cũng là một biện pháp tốt.
Nhưng ai ngờ, khi hắn muốn dung hợp ý chí phẫn nộ vào chấp niệm của bản thân, thì mới phát hiện ra đó là một chuyện cực kỳ khó khăn. Chẳng biết có phải là do độ phù hợp của ý chí này với bản tính của hắn quá thấp hay không mà hắn lại không tài nào dung hợp nổi!?
Bùi Kiêu lúc này đã đứng ở đoạn cuối trên Tầm Chân Chi Lộ, chấp niệm đã trong vắt như ngọc lưu ly, đã nắm chắc bản tâm mình, sự cảm nhận và thấu hiểu với cảm xúc và ý chí đã đủ, cường độ mạnh yếu của chấp niệm đã đạt yêu cầu, số lượng chấp niệm nhiều hay ít cũng đã đạt tiêu chuẩn, thế mà ai ngờ vẫn không dung hợp nổi… Nguyên nhân cơ bản vẫn là vì độ phù hợp của ý chí phẫn nộ với bản tính của hắn quá thấp.
Bùi Kiêu biết tính tình của chính mình là kiểu kiên nghị, thông minh và có đôi chút lười biếng, dã tâm không quá lớn, sẽ không vì tiền tài vật chất mà làm gì mạo hiểm. Cách xử sự trong cuộc sống dường như là trung dung, nhưng thật ra, tình cảm ẩn sâu trong lòng lại rất mãnh liệt, chỉ cần người khác dám vì hắn mà không tiếc tính mạng, vậy thì hắn cũng sẽ vì một lời hứa mà không để ý tới mạng mình, giống như lúc trong ảo giới Phong Đô, khi hắn cuối cùng đã quyết định chọn ở lại.
Với bản tính như vậy, đúng là ý chí phẫn nộ cũng không quá phù hợp với hắn bản tâm của hắn. Tuy ý chí phẫn nộ có uy lực cực lớn, nhưng đúng ra thì nó phù hợp hơn với những linh hồn có tâm lý phản nghịch, trong lòng họ lại có những lý tưởng xa vời không thể thực hiện, luôn phải gánh chịu áp lực. Nói cách khác là ý chí phẫn nộ rất thích hợp với những thanh niên hay giận giữ, hoặc là loại người nung nấu ý định báo thù, mang trong người nỗi thù hận như biển, chứ không phù hợp với người vừa có chút tư tưởng thực tế, lại có cả tư tưởng theo chủ nghĩa anh hùng lãng mạn như hắn.
“Ài! Giá mà có cách gì có thể dung nạp hết mọi ý chí thì tốt quá! Trong những loại ý chí và cảm xúc mà ta cảm nhận được, thật ra thì kiên nghị là vô cùng phù hợp với bản tâm, một khi dung hợp thì chắc chắn sẽ thành công ngay lập tức. Nhưng có lẽ áp lực của trường khí thế do ý chí kiên nghị sinh ra sẽ rất yếu, sợ là làm suy yếu 30% năng lực của kẻ địch cũng khó. Vậy là tối đa cũng chỉ có thể áp chế cho thực lực đối phương giảm xuống khoảng một tầng mà thôi, so ra còn không bằng hiệu quả triệt tiêu áp lực của trường khí thế khác. Như vậy thật quá yếu!” Bùi Kiêu ngồi trên ghế sa lông, than thở kêu lên.
Nơi Bùi Kiêu đang ngồi là ngay tại phòng khách nhà mình. Dương Đỉnh Thiên thì đang luyện tập năng lực đặc thù trong căn phòng trên gác mái của hắn, em gái Bùi Kiêu thì đang đi học chưa về, còn người đang ngồi đối diện với Bùi Kiêu là Cung Diệp Vũ và cô bạn gái Vu Nữ Trần của hắn. Hai người này đang ôm nhau cười đùa rúc rích, mà chẳng hề bận tâm là mình đang ngồi ngay trong phòng khách và Bùi Kiêu thì đang ngồi yên vị ngay trước mặt họ.
Bùi Kiêu than thở một câu xong, chợt nhận ra hai người kia chẳng thèm để ý tới lời hắn nói chút nào, ngược lại còn càng bày ra mấy lời tình tứ ngọt ngào. Trên trán hắn lập tức nổi đầy gân xanh, xiết chặt quả đấm rồi rít lên: “Muốn hôn hít thì lên phòng đi! Đừng có làm mấy việc tế nhị ở ngay phòng khách như vậy!”
Nhưng Cung Diệp Vũ chỉ vừa cười ha ha vừa trả lời: “Chúng ta thân mật ở chỗ của chúng ta, ngươi cứ việc suy nghĩ ở chỗ của ngươi, chẳng ảnh hưởng gì đến nhau cả! Mà ngươi vội vàng cái gì chứ? Dù sao thì cũng đã tiến vào Tầm Chân Chi Lộ rồi đó thôi? Một tháng trước, ta vừa mới đi vào tuần tra vòng ngoài của ảo giới Phong Đô, nếu không thì lúc ấy ta cũng chạy tới Mỹ tìm ngươi rồi. Lại nói tiếp, đây mới là lần đầu tiên ta thấy một người tiến vào Tầm Chân Chi Lộ đấy. Ha ha ha…”
Bùi Kiêu tức giận nói: “ Đừng có ở đó mà khoác lác. Ngươi nói đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy một người tiến vào Tầm Chân Chi Lộ à? Thế lúc trước ngươi tiến cấp Chân Ma kiểu gì hả? Chẳng lẽ không trải qua Tầm Chân Chi Lộ hay sao?”
Vẻ tươi cười của Cung Diệp Vũ chợt tắt, hắn nghiêm túc nói: “Ừ, trước kia ta không hề trải qua Tầm Chân Chi Lộ. Chẳng qua là sau mỗi lần chiến đấu với quỷ quái Chân Ma cấp, ta lại cảm thấy quen thuộc và cảm nhận rõ hơn với ý chí do trường khí thế của quỷ quái phát ra. Sau đó dung lượng chứa của chấp niệm tăng lên, chất lượng của chấp niệm cũng tăng lên. Rồi đến lúc ta chém giết một trận thật lớn ở Châu Âu, ta đột nhiên cảm thấy đám da trắng kia đúng là một bọn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, và ta cần phải dùng một bài học thật bá đạo để dạy dỗ chúng mới được. Tiếp theo, chẳng biết ta đã có cái trường khí thế bá đạo này từ lúc nào. Vậy là thành Chân Ma cấp! Thế nên lúc đầu ta mới nói các ngươi phải thuận theo bản tâm của mình mới được, nhưng còn quá trình tiến cấp từ Nhập Ma lên Chân Ma thế nào thì ta lại không biết. Đến bây giờ, ngươi tự tổng kết ra rằng: phải thường xuyên cảm thụ, trải nghiệm các loại cảm xúc và ý chí để có thể tôi luyện và gột rửa chấp niệm của mình, cuối cùng mới dung hợp một cảm xúc hoặc ý chí phù hợp với bản tâm nhất. Nếu như ngươi không tổng kết ra quá trình này, thì có khi ta tiến cấp Ma Vương rồi cũng vẫn không biết ấy chứ!”
“囧!”
Bùi Kiêu cảm thấy nét mặt của mình chắc chắn là đang giống như cái ký hiệu kia. Hắn đã không còn biết nên hình dung về Cung Diệp Vũ như thế nào nữa! Gọi hắn là một tên thiếu não mới đúng? Hay gọi là một kẻ lỗ mãng không tim không phổi mới hợp đây? Đã tiến cấp từ lâu rồi mà còn không biết mình tiến cấp bằng cách nào? Xem ra, hắn có thể đến được cảnh giới hiện tại, hoàn toàn là vì thiên phú quá mức đáng sợ đấy!
Lúc này, Vu Nữ Trần đang được Cung Diệp Vũ ôm trong lòng bỗng nhoẻn miệng cười, rồi nói: “Mấy ngày này, tôi cữ nghĩ mãi về những điều mà anh đã nói. Là những chuyện mà anh đã gặp sau khi tiến vào Tầm Chân Chi Lộ vài ngày đấy…”
Bùi Kiêu nghe vậy thì hai mắt sáng ngời. Hắn vội vàng hỏi: “Hả? Cô có suy đoán gì với mấy chữ ‘quân đội linh hồn’ sao? Theo cô thì ý nghĩa của cụm từ đó là gì? Tôi cũng đã hỏi Dương Húc Quang, những gì hắn nghĩ cũng không khác với suy luận của tôi là mấy. Ít nhất có thể khẳng định một điều: muốn tạo thành quân đội thì chính phủ thế giới chắc chắn phải có phương pháp để tạo ra số lượng rất lớn Tự Do Linh Hồn. Mà cho dù biện pháp đó là gì đi nữa, thì chắc hẳn cũng đều là cách cực kỳ tàn ác…”
Nhưng Vu Nữ Trần lại lắc đầu. Cô vừa cười vừa nói: “Tôi không nói tới chuyện đó. Bởi vì dù có rút ra kết luận gì về sự kiện đó đi nữa, tôi cũng đều rất tán thành với quan điểm của Diệp Vũ. Chính là ‘nước tới thì lấy đất ngăn, binh tới thì tướng ra đỡ’, chỉ cần không trái với bản tâm chính mình, vậy thì dù phải đối mặt với ‘thiên quân vạn mã’ cũng sẽ không hối hận. Hơn nữa, dù sao thì chính phủ thế giới cũng là chính phủ do người sống tạo thành, bọn họ chắc hẳn sẽ không dám làm càn quá mức. Bởi vì nếu bọn họ dám làm như vậy, thế thì chưa cần nói tới tập đoàn Kẻ Sa Đọa, mà ngay cả đám linh hồn các ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Vậy nên mới cần mở hội nghị để lãnh đạo mười bảy nước bàn bạc. Lý do chính là như vậy! Điều mà tôi đang nói tới là chuyện khác, chuyện liên quan tới Ám Khí – Con Mắt Của Loki mà tên Rocky kia sở hữu.”
Bùi Kiêu lắc đầu cười khổ: “Đương nhiên là tôi biết tên Rocky kia và Ám Khí – Con Mắt Của Loki đều đang che giấu một bí mật nào đó rất to lớn. Ví dụ như sao lại có chuyện, trong một ảo giới nào đó từng tồn tại một con quỷ quái Ma Vương cấp mà chúng ta lại không hề hay biết? Mà dường như cũng không ai trên đời biết về chuyện đó? Chính phủ thế giới cũng chưa từng nói tới. Đúng là có rất nhiều những bí ẩn trong chuyện này…”
Vu Nữ Trần vẫn bình thản mỉm cười, cô chậm rãi nói: “Tôi cũng không nói tới chuyện đó… Tôi đang muốn nói về ý chí bóng tối mà anh đã nhắc đến lúc trước.”
Bùi Kiêu cảm thấy gân xanh đã lại bắt đầu nổi đầy trán mình. Cái đôi tình nhân trước mắt này, một kẻ thì lỗ mãng, một người giảo hoạt! Nhất là cái cô nàng Vu Nữ Trần này, giọng nói thì dịu dàng dễ nghe, vẻ ngoài thì xinh đẹp chẳng kém tiên nữ, nhưng tính cách thì đúng là quá đáng sợ, làm cho người ta cảm thấy tức lộn ruột mà không làm gì được.
Thế nhưng! Vu Nữ Trần quả thật có được trí tuệ rất đáng nể. Bùi Kiêu nghe được câu nói của cô thì lập tức cảm thấy như có ánh sáng lóe lên trong đầu, vội nhớ lại thời điểm mà mình cảm nhận được ý chí bóng tối kia.
Vu Nữ Trần lại nói tiếp: “Tuy tôi không phải là linh hồn, không thể nào tưởng tượng nổi các loại ý chí, cảm xúc, hay trường khí thế mà các anh nói tới cụ thể là như thế nào, nhưng tôi cũng cho rằng: những cái gọi là ý chí, cảm xúc đều là những thứ được sinh ra từ chủ thể là con người. Ví dụ như phẫn nộ, kiên nghị, bá đạo gì gì đó, đối tượng tạo ra chúng chẳng phải đều là con người sao? Đã như vậy, tại sao lại có thể xuất hiện ý chí thuần túy là bóng tối đây? Anh nói rằng lúc ấy anh đã cảm nhận được rất rõ ràng, ý chí đó đúng là bóng tối thuần túy, không có thiện, không có ác, chỉ thuần túy là bóng tối mà thôi. Diệp Vũ cũng nói là đến giờ thì bản tâm của anh đã rất vững chắc, không hề thua kém cường giả Chân Ma cấp chút nào. Thế nên, nếu anh đã cảm thấy đó là ý chí của bóng tối, vậy thì chắc hẳn nó đúng là ý chí bóng tối rồi. Nếu đã vậy thì tôi lại suy luận một chút: có ý chí của bóng tối, vậy liệu có ý chí nguy nga của núi non trùng điệp? Có ý chí bao la của biển rộng vô bờ? Có ý chí Đại Đạo của trời đất vô biên?”
Bùi Kiêu nghe vậy thì hai mắt sáng rực, giống như trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cánh cửa lớn. Tuy rằng hắn vẫn đang phải ở bên ngoài cửa, chưa thể biết được đằng sau cánh cửa lớn đó là gì, nhưng điều ẩn sau cánh cửa đó lại có sức hấp dẫn vô cùng lớn với hắn, khiến cho hắn ngóng trông đến đỏ cả mắt.
( Tùy tâm sở dục, không cần phải đắn đo quá nhiều!)
Bùi Kiêu lập tức đứng bật dậy: “Còn một tháng nữa là hội nghị mười bảy nước tại Đảo Phục Sinh chính thức khai mạc. Tôi quyết định sẽ dành thời gian một tháng này để đi du lịch khắp Trung Quốc, để xem có thể cảm nhận được ý chí của trời đất hay không. Hãy yên tâm! Cho dù có cảm nhận được hay không, một tháng sau, tôi cũng sẽ nhanh chóng trở về tham dự hội nghị. Trong thời gian này, xin nhờ hai người quan tâm giúp người nhà của tôi và Dương Đỉnh Thiên.” Nói xong, hắn cũng chẳng kịp tới tạm biệt Dương Đỉnh Thiên một tiếng, đã lập tức bay thẳng ra khỏi biệt thự.
Phải đến khi Bùi Kiêu đã bay mất được một hồi lâu, Cung Diệp Vũ mới trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Vu Nữ Trần: “ Những gì em nói không phải là thật đấy chứ? Trời đất vũ trụ cũng có các loại ý chí của riêng mình thật đấy à? Nếu đúng là vậy, một khi hắn mà cảm nhận được, hiểu được thì trường khí thế sẽ mạnh đến cỡ nào đây! Mẹ nó! Nếu biết trước chuyện này, thì mình đã lấy trường khí thế Đại Đạo trong truyền thuyết rồi. Không thì kém hơn một chút, lấy trường khí thế Thiên Đạo cũng được, thậm chí hạ thấp chút nữa, dùng trường khí thế ‘thánh nhân chi đạo’(1) cũng tạm ổn. Ôi, thua lỗ rồi! Thua lỗ rồi!”
Vu Nữ Trần nghe hắn nói thì đã ôm bụng cười bò lăn. Cô nhìn hắn cười tủm tỉm: “Đấy cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Hơn nữa, tuy linh hồn thể là do tinh thần, chấp niệm tạo thành, nhưng dù vậy cũng là tinh thần và chấp niệm của con người. Dùng một sinh mạng thể nhỏ bé để tìm hiểu ý chí của thiên nhiên bao la khổng lồ sẽ khó khăn tới mức nào? Mà nhất là chưa nói tới việc liệu vạn vật trong trời đất có ý chí thật hay không. Về phần Đại Đạo, Thiên Đạo, ‘thánh nhân chi đạo’ mà anh vừa nói... Anh không cảm thấy là gần đây mình đã xem quá nhiều tiểu thuyết huyền ảo trên internet à? Hì hì, nếu dạo này anh nhàn rỗi tới vậy, thì tốt nhất là ngày mai hãy dành thời gian đưa em đi dạo phố nhé!”
Cung Diệp Vũ vốn đang nghe rất chăm chú, nhưng đến khi nghe được hai chữ ‘dạo phố’ cuối cùng thì vẻ mặt nhanh chóng biến thành nhăn nhó khổ sở, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng cười vang như chuông bạc của Vu Nữ Trần...
Bùi Kiêu đương nhiên là không hề biết những lời mà Vu Nữ Trần vừa nói. Lúc này, hắn đang dùng toàn bộ tâm trí để cảm nhận và thấu hiểu ý chí của cả thế giới. Trước kia, để có thể tồn tại, hắn vẫn luôn tuân theo những quy luật của xã hội một cách vô thức, chính vì vậy nên mới bị trói buộc vào xã hội. Ví như làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ, giao tiếp, thậm chí là bợ đỡ, nịnh nọt, liều mạng bò tới nơi có địa vị cao hơn, tiền tài, quyền lực, địa vị… Hết thảy những điều ấy đều trói buộc ước mơ, ý chí và tư tưởng của con người!
Mà lúc này đây, tuy Bùi Kiêu vẫn còn những điều phải lo lắng, cũng đã trải nghiệm đủ loại sinh tử chiến đấu, nhưng nếu so với một người sống bình thường, thì những gì trói buộc hắn đã là ít hơn rất rất nhiều. Nhất là sau khi hắn bước vào Tầm Chân Chi Lộ, hiểu thấu tâm, tâm tình cởi mở, bản tính chân thật, bản tâm tĩnh lặng như ánh trăng dưới giếng cổ… Tất cả những điều đó giúp hắn một lần nữa thoát khỏi sự trói buộc của thế tục. Nhất là khi hắn đang muốn quan sát được thế giới tự nhiên như lúc này, loại cảm giác tâm linh thoát khỏi trần thế này lại càng tăng lên rất rõ ràng.
Bay khỏi Bắc Kinh, nơi đầu tiên mà Bùi Kiêu đến là sa mạc Gobi mênh mông. Hắn ngắm nhìn mặt đất bao la như vô cùng vô tận, một gốc cây, ngọn cỏ hiếm hoi vươn lên từ lòng đất, thế giới không một bóng người, chỉ có một linh hồn là hắn bồng bềnh giữ hư không. Mà càng đi sâu vào sa mạc, từ nơi đó, trong tầm mắt chỉ còn là ‘cát vàng vạn dặm, tinh không vô biên’, cả không gian tràn ngập một cỗ ý chí thê lương mà bao la, trời cao và đất rộng, khổng lồ đến mức không thể hình dung nổi!
“Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên”
( Sa mạc cô đơn một cột khói, sông dài sắp tắt mặt trời tròn.)
Bùi Kiêu lơ lửng giữ không trung cách mặt đất mấy chục mét, nhìn cảnh tượng mặt trời lặn và cảm nhận ý chí thê lương của sa mạc. Tuy hắn không thể cảm nhận được ý chí đó một cách rõ ràng như khi cảm nhận trường khí thế của quỷ quái Chân Ma cấp, cũng không cụ thể như ý chí hay cảm xúc mà linh hồn đặc thù phát tán, nhưng nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt, hắn vẫn có thể cảm nhận được một chút loại ý chí khổng lồ đến khó mà hình dung của đại tự nhiên này. Tuy chỉ có thể cảm nhận được một phần rất nhỏ, nhưng loại ý chí này thật sự vô cùng khổng lồ, rõ ràng chỉ có một chút như vậy mà đã khiến cho cường độ chấp niệm của hắn lại lần nữa tăng lên một cấp, đạt tới dung lượng chứa gấp năm lần!
Bùi Kiêu không hề dừng lại, thậm chí cả quá trình cảm ngộ kia cũng đã được hắn hoàn thành trong vô thức. Tốc độ bay của hắn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua sa mạc rộng lớn, đi đến vùng núi tuyết Tây Tạng.
Nơi này lại cho hắn cảm nhận hoàn toàn khác với sa mạc. Khắp nơi là những dãy núi cao vút trong mây, dưới chân núi là rừng xanh cây biếc, phủ trên núi là tuyết trắng tinh khôi. Nếu như ý chí của sa mạc là thê lương mà rộng lớn, vậy thì ý chí của những dãy núi tuyết trập trùng này là vĩnh hằng mà nguy nga, vô cùng khổng lồ, là sự vĩnh hằng từ những thời đại xa xưa tới tận lúc này, không thể nào hình dung, chỉ có thể cảm nhận...
Tiếp sau núi tuyết là biển rộng. Bùi Kiêu dường như đã đi vào một trạng thái vô thức rất khó hình dung, trong đầu hắn chỉ còn lại ước muốn được cảm nhận hết thảy vô cùng vô tận những ý chí của đại tự nhiên. Cho đến khi hắn đi đến cửa biển, từ trên cao hàng trăm mét nhìn xuống đại dương bao la như vô biên vô hạn, nhìn dòng Trường Giang cuồn cuộn đổ vào biển lớn. Ý chí này… là bao dung!
Kiên nghị! Anh Dũng! Phẫn nộ! Uy nghiêm! Thậm chí là giết chóc, tàn độc, nóng nảy, khủng bố, tử vong...
Đó là tất cả những cảm xúc và ý chí mà Bùi Kiêu đã có, hoặc đã từng thấy qua, cảm nhận qua, tiếp xúc qua. Khi hắn đi tới nơi Trường Giang hòa vào biển lớn, ngẩng đầu trông về phía biển rộng xa xa, hắn đã tiếp xúc được một ý chí dường như có thể bao dung hết thảy mọi ý chí trên thế gian này. Hết thảy mọi ý chí hắn đã từng thấy đều lập tức hòa tan vào với nhau thành một khối, dần dần trở thành một khối cầu hoàn mỹ, như một viên trân châu. Sau đó, cả khối ý chí, cảm xúc ngưng tụ lại về một điểm, dung hợp vào trong chấp niệm của hắn, hòa làm một thể...
“Trăm sông đổ về biển lớn, chứa đựng tất thảy...”
Bùi Kiêu bỗng nhiên rống to một tiếng, hai luồng hào quang lập lòe bắn ra từ trong mắt của hắn, một luồng hóa thành Anh Dũng Súng, một luồng hóa thành Bạo Viêm Cự Phủ, lại có mười luồng ánh sáng khác bắn ra từ U Minh Nhẫn của hắn, cũng đồng dạng hóa thành mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí khác nhau. Mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí này chính là những gì mà hắn thu được sau khi tiêu diệt tiểu đội của Kẻ Sa Đọa ở nước Pháp, nhưng có điều là trong mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí này lại có những tia tội nghiệt rất nhỏ, bám chắc như giòi trong xương. Vì có chấp niệm của Thiên Sinh Vũ Khí bao bọc bên ngoài, nên lôi điện của hắn không thể đánh được tới chúng. Lúc này, tất cả chúng đều đang bay lơ lửng phía sau hắn.
Mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí vừa xuất hiện thì đều đồng loạt chớp lên ánh hào quang của chính mình, giống như cả mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí đều đang sử dụng năng lực đặc thù của mình vậy. Mà theo nhịp chớp nháy của ánh hào quang, liên tục có các tia tội nghiệt chui ra từ trong Thiên Sinh Vũ Khí rồi nhanh chóng tan rã vào trong hư không. Ngay sau đó, hào quang của cả mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí đồng loạt ánh lên rực rỡ, như thể chúng đang vui mừng vì đã thoát khỏi sự kí sinh của tội nghiệt.
Bùi Kiêu khẽ vẫy tay, mười hai thanh Thiên Sinh Vũ Khí chợt đồng loạt bay lên, xoay tròn xung quanh cơ thể hắn giống như đang được những cánh tay vô hình nào đó điều khiển, mà khi hắn vẫy tay một lần nữa thì tất cả chúng lại đồng loạt dừng chuyển động, nhìn qua có vẻ vô cùng huyền diệu.
“Đây chính là trường khí thế của ta...”
“Bao dung!”
Chú thích:
1. Thánh nhân chi đạo: đạo của thánh nhân.