Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm một lát rồi cuối cùng cũng chịu mở miệng nói: “Hai tay ta đã nhuốm đầy máu tươi lâu rồi! Vậy nên ta không sợ chiến
đấu hay giết chóc. Yêu cầu duy nhất của ta là: ngươi hoặc các thành viên khác gia nhập trong tương lai, không được làm chậm bước chân ta, không
được cản trở con đường trở nên mạnh mẽ của ta và không được làm bất cứ
điều gì ảnh hưởng tới quyết tâm bảo vệ em ấy của ta... Nếu không, khi đó chúng ta sẽ là kẻ địch! Trên tay ta chắc chắn sẽ nhuốm đầy máu tươi của các ngươi!”
Bùi Kiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn đi tới trước mặt Dương Đỉnh
Thiên, đưa tay ra nói: “Vậy thì, giới thiệu lại một lần nữa: Bùi Kiêu –
đội trưởng tạm thời của đoàn đội này.”
Dương Đỉnh Thiên chần chừ một chút rồi cũng bắt lấy tay Bùi Kiêu. Hắn
nói: “Dương Đỉnh Thiên... một kẻ hai tay nhuốm đầy máu tươi, cõi lòng
tràn ngập dơ bẩn...”
( Dở bẩn sao? Không đâu, đó hẳn là lưu luyến đấy...)
Sau khi rời khỏi Đài Loan vài giờ, phi cơ vận tải quân dụng hạ cánh
xuống một sân bay quân sự bí mật tại ngoại thành Bắc Kinh. Tại đó, Dương Húc Quang, vài tên Tự Do Linh Hồn và hơn mười thành viên là người sống
của tổ chức linh hồn đã chờ từ lâu. Khi Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên
xuống khỏi máy bay thì Dương Húc Quang cũng là người đầu tiên chạy ra
chào đón.
Có điều, mục tiêu chào đón chính của hắn lại không phải là Dương Đỉnh
Thiên, hắn chỉ gật đầu cười chào Dương Đỉnh Thiên cho đúng phép lịch sự
rồi liền nhìn thẳng Bùi Kiêu nói: “Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi hả? Bên
phía Đài Loan khen ngươi tới tận cả mây! Nhưng thật ra thì bọn họ nói
cũng không sai, ngươi quả thật đã là cường giả đứng thứ hai toàn Trung
Quốc, chỉ đứng sau Cung Diệp Vũ! Đúng rồi, hắn chính là linh hồn đặc thù mà ngươi tìm kiếm phải không?”
Bùi Kiêu nhìn nhìn Dương Húc Quang, tên này vẫn còn giữ nguyên cái bộ
dạng mất tay mất chân như trước. Xem ra những thương tổn mà hắn gặp phải tại ảo giới Phong Đô vẫn chưa phục hồi như cũ được, mà cũng không biết
phải làm thế nào mới hồi phục hoàn toàn lại được đây. Ngoài ra, Bùi Kiêu cũng nhận thấy sự lo lắng trong thái độ Dương Húc Quang, hắn vội hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Đã thanh trừ hết quỷ quái thực thể hóa tại Bắc Kinh chưa? Chẳng lẽ đã có mặt Cung Diệp Vũ rồi mà còn không đánh lại
con Chân Ma cấp kia à?”
Dương Húc Quang lắc đầu nói: “Không phải. Con quỷ quái Chân Ma cấp đã
xuất hiện vào đêm ngày hôm qua, và cũng đã bị Cung Diệp Vũ đánh nát lâu
rồi. Nó còn ‘dâng hiến’ cho chúng ta một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung
lượng hơn 700 đơn vị cơ đấy. Có điều, đó không phải vấn đề chính. Mà là… ngươi đã làm gì cái thanh Bạo Viêm Cự Phủ kia vậy hả?”
Bùi Kiêu hơi sững sờ. Hắn cứ nghĩ là quỷ quái thực thể hóa ở Bắc Kinh
quá mức lợi hại nên cần hắn trở về gấp để tham chiến. Ai ngờ lại được
hỏi một cái vấn đề không hiểu thấu như vậy... Bạo Viêm Cự Phủ - Thiên
Sinh Vũ Khí mạnh nhất thế giới hiện nay do Ngưu Đầu Ma Vương cấp thực
thể hóa ra sau khi tiêu tán, có dung lượng 1800 đơn vị, nó có vấn đề gì
mà Dương Húc Quang lại hỏi một câu quỷ dị như vậy?
“Đã xảy ra chuyện gì? Ta không có làm gì cái cây rìu đó đâu nhé! Sao
ngươi lại hỏi như vậy?” Bùi Kiêu trả lời với vẻ ‘chả hiểu gì’.
Dương Húc Quang cười khổ nói: “Từ lúc ở Nam Kinh, khi ngươi chuyển qua
máy bay khác để tách khỏi bọn ta thì chấp niệm của cây rìu lớn này bắt
đầu trở nên không ổn định, và càng lúc thì tình trạng không ổn định này
càng trở nên rõ ràng. Nói chung thì hiện tượng đó nói lên rằng: thanh
Thiên Sinh Vũ Khí này vẫn còn sót lại ý chí của quỷ quái. Mức độ đáng sợ của chuyện này không hề nhỏ đâu! Thậm chí sẽ có khả năng gây ra một vụ
nổ lớn đấy, nếu một thanh Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 1800 đơn vị phát
nổ, đoán chừng… sẽ thổi bay cả nửa thành phố Bắc Kinh đó. Vậy nên sáng
này, chúng ta đã định đem nó ra ngoài biển để dùng vũ khí hạt nhân tiêu
hủy. Nhưng đúng lúc đó thì cái món Thiên Sinh Vũ Khí này lại bắt đầu ổn
định trở lại, hơn nữa là khi máy bay của ngươi càng về gần tới Bắc Kinh
thì tốc độ ổn định lại của thanh vũ khí này cũng càng nhanh. Đến khi
ngươi vào đến khu vực Bắc Kinh thì thanh vũ khí này đã ổn định lại như
lúc đầu…”
“Hay nói cách khác, nguyên nhân gây ra sự chấn động của món vũ khí này
hoàn toàn là do ngươi đi khỏi đây. Nên ta mới hỏi ngươi đã làm gì nó?
Chẳng lẽ… ngươi đã luyện hóa cái thanh Thiên Sinh Vũ Khí này, giống như
đám người tu chân trong mấy tiểu thuyết tiên hiệp vẫn làm đấy à?!”
***
Theo như lời kể lại của Dương Húc Quang thì tình hình thành phố Bắc Kinh đã ổn định trở lại. Dưới sự trấn áp mạnh mẽ của Cung Diệp Vũ, đám quỷ
quái thực thể hóa kia đã không còn có thể tạo ra bất cứ một sự phá hoại
nào nữa. Tình hình lập tức trở nên giống như Đài Bắc đêm qua, cũng là
những thành viên người sống của tổ chức linh hồn đi tìm kiếm quỷ quái
còn sót lại ở khắp nơi. Dù sao, nếu để lọt một vài con quỷ quái trốn ở
đâu đó giết người thì cũng sẽ rất phiền toái. Nhưng vì ở Bắc Kinh còn có linh hồn mạnh nhất thế giới trấn giữ, vậy nên tình hình sẽ không thể
nào quá mức tệ hại.
“…Thực ra thì cục diện của chúng ta cũng không phải là quá xấu. Tuy lúc
trước tình hình có vẻ như đã tệ tới cực điểm, gần như toàn bộ Tránh
Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của cả nước bị toàn diệt trong
Phong Đô – ít nhất thì đó là điều mà quốc gia nghĩ. Ngươi cho rằng đám
Tránh Thoát Giả đến trợ giúp nước ta đều là đến làm không công à? Hắc
hắc, giữa quốc gia với quốc gia làm gì có cái gì gọi là hữu nghị chứ?
Đều là dùng lợi ích để nói chuyện thôi! Vì nhờ vả mấy tên Tránh Thoát
Giả đó mà nhà nước đã phải bỏ ra rất nhiều tiền tài đấy. Không những
vậy, cái đám đó lại còn đúng là cái kiểu “nhận tiền mà không làm việc”,
chỉ ngồi một chỗ trông coi tòa nhà tổng bộ, vui đùa phè phỡn, làm cho
Cung Diệp Vũ biết được thì tức đến mức xì khói.” Dương Húc Quang nói với Bùi Kiêu tại ghế sau của một chiếc xe hơi.
Điều này thì Bùi Kiêu cũng biết. Lúc trước, Cung Diệp Vũ muốn thừa dịp
sắp tới cuối năm để dẫn mọi người tiến vào ảo giới Phong Đô thám hiểm
một vòng rồi trở lại ngay. Nhưng ai ngờ ảo giới lại xảy ra biến động
lớn, ngay cả thời điểm quỷ quái thực thể hóa tại thế giới hiện thực cũng sớm hơn rất nhiều, thậm chí cả những Tránh Thoát Giả rời khỏi Phong Đô
trước cũng gặp phải tử thương cực lớn. Kết quả là trong đầu của các vị
lãnh đạo chỉ còn lại một ý nghĩ khủng khiếp: toàn bộ lực lượng tinh nhuệ quan trọng nhất của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đã biến mất rồi!
Đây là một kết quả cực kỳ kinh khủng!
Có thể nói, nó gần như đại biểu cho việc Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đã diệt vong!
Hơn hai mươi năm tích lũy và nghiên cứu, rồi tiêu tan chỉ trong một
khoảnh khắc! Không một ai có thể tiếp nhận được chuyện như vậy! Mà đáng
sợ hơn nữa là đã gần tới năm 2012, Trung Quốc đã không còn có ‘vài chục
năm’ để đi tích lũy lại từ đầu nữa rồi. Rất có thể… rất có thể đến năm
2012, sẽ không chỉ là tổ chức linh hồn diệt vong, mà là cả quốc gia đều
sẽ…
“Nhưng rồi cũng may! Những chiến lực chính là chúng ta đều đã bình an
trở về, nhưng quan trọng nhất là Cung Diệp Vũ đã trở về. Ha ha, ngươi là người mới, nên không thể tưởng tượng được tầm quan trọng của Cung Diệp
Vũ đâu. Thực tế thì có thể nói rằng: chỉ cần hắn chưa chết, thì Tổ Chức
Linh Hồn Trung Quốc cũng vẫn chưa chết.” Dương Húc Quang vừa cười vừa
nói.
Nhưng Bùi Kiêu lại lắc đầu: “Chuyện đó thì ta biết chứ! Thực ra, linh
hồn thể và người sống đã là hai hình thái hoàn toàn khác nhau. Với linh
hồn thể thì không thể có chuyện cứ cầm một khẩu súng là có sức chiến đấu như người sống. Hơn nữa, cho dù một người sống mạnh tới mức nào, dù là
võ sĩ vô địch thế giới, nhưng nếu phải đối diện với một cô gái yếu ớt
cầm súng, vậy thì chỉ cần khoảng cách không quá gần và cô gái kia không
yếu đuối tới mức không dám nổ súng, thế thì nhà vô địch của chúng ta sẽ
không có bất kỳ một cơ hội chiến thắng nào. Nhưng với các linh hồn thì
lại hoàn toàn khác, với một cường giả Chân Ma cấp như Cung Diệp Vũ, dù
một mình địch vạn người cũng chẳng phải là nói quá. Một mình hắn… còn
quan trọng hơn toàn bộ những người còn lại trong tổ chức này cộng lại!”
Dương Húc Quang khẽ nở nụ cười rồi nói: “Cần phải sửa lại cho chính xác
một chút! Trước kia thì có lẽ đúng như vậy, nhưng hiện tại thì đã khác
một chút… Tầm quan trọng của ngươi cũng không kém hắn chút nào đâu!”
“Bởi vì… năng lực Valkyrie ư?” Bùi Kiêu sửng sốt một chút, nhưng rồi vẫn khẽ lắc đầu.
“Không sai! Chính là năng lực đó! Nó là thứ còn quan trọng hơn cả sinh
mạng của ngươi!” Dương Húc Quang vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy nghiêm túc. Hắn nhìn thật sâu Bùi Kiêu rồi nói:
“Biết vì sao vừa rồi ta không bắt chuyện với linh hồn đặc thù kia không? Vì hắn là thành viên trong đoàn đội của ngươi, ta sẽ không vượt mặt
ngươi để làm những chuyện mờ ám như kiểu ‘đi đêm’ hay gì đó. Ta chỉ cần
ngươi hứa một điều…”
“… Không đối địch với các ngươi ư? Hay nói cách khác là: hứa sẽ không
phản đội quốc gia, không phản bội Cung Diệp Vũ ư?” Bùi Kiêu thoáng nhíu
mày, nhưng vẫn lập tức nói.
“Nói chuyện với kẻ thông minh luôn dễ chịu như vậy đấy! Chả bao giờ cần
phải nói toạch những điều khó nói ra… Vậy thì câu trả lời của ngươi là
thế nào? Khi ngươi và đoàn đội của ngươi còn nhỏ yếu, chúng ta sẽ là
bằng hữu và là người hỗ trợ cho bọn ngươi. Tới khi đoàn đội các ngươi đã mạnh mẽ rồi, chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu và những người hỗ trợ cho bọn
ngươi.” Dương Húc Quang mỉm cười nhìn Bùi Kiêu.
“…Ơn cứu mạng, ơn giúp đỡ, hai ân tình này đã đủ để ta dùng mạng trả
lại. Giống như những gì ta đã làm tại Phong Đô… Mãi cho đến chết!” Bùi
Kiêu cũng nhìn thẳng Dương Húc Quang rồi nói một cách nghiêm túc.
“Ha ha ha. Tốt! Vậy thì… cây Bạo Viêm Cự Phủ kia là của ngươi rồi đấy.”
Dương Húc Quang xoay đầu qua một bên cười lớn. Nụ cười dường như… vô
cùng sảng khoái.