Bùi Kiêu lập tức ngây người. Hắn thật không ngờ Dương Húc Quang lại đột
ngột chuyển đề tài đến cây Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất thế giới như vậy, mà hơn nữa là vừa mở miệng đã nói sẽ giao thanh Bạo Viêm Cự Phủ này cho hắn… Trên thực tế, Bùi Kiêu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ giành được cây
rìu lớn đó. Mặc dù thu hoạch từ ảo giới Phong Đô lớn đến kinh ngạc,
nhưng hắn nghĩ mình cùng lắm là được khoảng mười thanh Thiên Sinh Vũ
Khí, dung lượng cỡ 100 – 200 đơn vị thôi. Thế mà Dương Húc Quang lại
muốn giao cây rìu đó cho hắn?
“Vì sao chứ? Cây Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 1800 đơn vị này không phải là Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất thế giới sao? Chắc hẳn cũng chỉ có cường giả Chân Ma cấp mới sử dụng được nó. Nên dù ngươi có giao nó cho ta thì ta cũng không thể phát huy được hết uy lực của nó. Mà chuyện này Cung
Diệp Vũ có biết hay không?” Bùi Kiêu trầm tư một lát rồi hỏi .
Dương Húc Quang vẫn cười ha hả, rồi hắn còn học bộ dạng của Cung Diệp
Vũ, đưa tay vỗ vỗ vai Bùi Kiêu. Nhưng có vẻ hắn cảm thấy cái động tác
này rất không thích hợp với mình, nên có chút lúng túng vặn vặn cổ tay
mình, sau đó mới nói: “Yên tâm đi! Vì để nhanh chóng giải quyết con Chân Ma cấp kia trong thời gian ngắn nhất và gây ra ít thiệt hại cho Bắc
Kinh nhất, nên hắn đã lại sử dụng Giải Phóng một lần nữa. Mà còn là Giải Phóng bằng cách đồng thời thiêu đốt cả trường khí thế và chấp niệm. Với gánh nặng của hai lần Giải Phóng ở ‘mức độ sâu’ như vậy thì dù có thực
lực như hắn cũng không chịu nổi. Vậy nên, giờ chắc là hắn đã rơi vào
trạng thái ngủ say mất rồi. Dù cho chúng ta là linh hồn thể, nhưng ý
thức và tinh thần cũng vẫn chỉ là loài người mà thôi, những lúc như thế
này lại càng có thể thấy rõ được điều đó...”
“Mặt khác, ngươi cảm thấy hắn sẽ để ý tới “chỉ” một cây Bạo Viêm Cự Phủ
hay sao? Ngươi chính là kẻ mà hắn xem là đồng đội đấy! Vậy nên nếu như
lần này, người bị bắt đi là ngươi, thì chắc chắn hắn cũng sẽ vứt bỏ tất
cả để đi cứu ngươi. Thế nên, không cần phải nghĩ ngợi nhiều về chủ đề
vừa rồi. Người thông minh tự nhiên sẽ cùng người thông minh nói những
điều mà chỉ người thông minh mới hiểu được. Còn đối với một tên ngây thơ và lỗ mãng như Cung Diệp Vũ... những điều này không cần phải nói cho
hắn biết đâu.”
“Ngây thơ… lỗ mãng sao?” Bùi Kiêu lắc đầu cười khổ, sau đó mới nói với
Dương Húc Quang: “Được, ta sẽ nhận Bạo Viêm Cự Phủ. Tuy không biết vì
sao mà chấp niệm của nó bị chấn động, nhưng chắc các ngươi cũng sẽ không yên tâm nổi mà sử dụng nó. Hơn nữa, với kích thước của nó thì cũng chỉ
có trạng thái Giải Phóng của ta mới sử dụng được. Vậy thì để ta giữ nó
đi… Nhưng mà, vũ khí là vũ khí, nhân tài là nhân tài, linh hồn đặc thù
cũng không phải nô lệ của ta, tuy ta cứu bọn họ, chặt đứt tội nghiệt cho bọn họ, nhưng đi hay ở là do bọn họ tự quyết định, ta chỉ là một trong
số các lựa chọn của họ mà thôi.”
Dương Húc Quang nghe vậy thì cười khổ. Hắn lắc đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi, nói: “Ta biết ngay là ngươi sẽ hiểu ý của ta… Các năng lực
của đặc thù linh hồn, dù là năng lực tạo ra không gian trong cơ thể, hay là năng lực hòa tan chấp niệm rồi biến nó thành thực phẩm, hoặc có thể
trung hòa tác dụng của trường khí thế, hoặc có thể cảm nhận được sự có
mặt của quỷ quái trong một phạm vi nhất định, những năng lực này đều cực kỳ quý giá. Cho dù là với một cá nhân, một đoàn đội, thậm chí là một
quốc gia, gần như đều không thể thay thế được. Ài! Nói chuyện với người
thông minh đơn giản vậy đấy! Thanh Thiên Sinh Vũ Khí này coi như là tiền đặt cọc cho nhân tài có thể xuất hiện trong tương lại. Mà này, cái tên
Dương Đỉnh Thiên… Dương Đỉnh Thiên đúng không nhỉ? Tên hoàng tráng thật… Năng lực đặc thù của hắn là cái gì vậy?”
Bùi Kiêu cũng có thể coi là người từng trải và cũng không phải tên ngốc, nên đương nhiên là hiểu rõ đạo sinh tồn của thế giới này… Tất cả đều
xoay quanh lợi ích mà thôi. Đương nhiên, kẻ vừa ngây thơ, vừa lỗ mãng
như Cung Diệp Vũ chắc là ngoại lệ. Nhưng tóm lại, thế giới này thực tế
chính là một thế giới được thúc đẩy bởi lợi ích, đặc biệt là với một kẻ
thông minh như Dương Húc Quang, hắn sẽ không thể nào thực hiện một quyết định anh hùng nhưng ngu xuẩn kiểu vậy. Thế nên, nếu hắn lấy thanh Bạo
Viêm Cự Phủ kia ra làm tấm thẻ đánh bạc giá trị lớn, thì đương nhiên là
vì hắn muốn tìm cơ hội đánh bạc thắng được càng nhiều lợi ích hơn nữa.
Và thứ duy nhất của Bùi Kiêu có thể khiến hắn ra tay kiếm lợi… cũng chỉ
có năng lực Valkyrie với tiềm năng vô hạn mà thôi!
Vậy nên, Bùi Kiêu mới nói những điều vừa rồi.
Nghe thấy Dương Húc Quang hỏi năng lực đặc thù của Dương Đỉnh Thiên là
gì, Bùi Kiêu mới liếc nhìn chiếc xe đang chạy bên cạnh qua cửa sổ xe.
Trên chiếc xe đó có Dương Đỉnh Thiên và cô em gái đang mê man của hắn,
hiện tại cả nhóm đang đi đến tòa cao ốc đặt tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, vừa để đi xem Bạo Viêm Cự Phủ, vừa để Cung Diệp Vũ giúp
chữa trị cho em gái của Dương Đỉnh Thiên.
“Ta cũng không biết năng lực đặc thù của hắn là gì nữa. Hắn có thể phát
ra một loại ánh sáng màu bạc, còn có thể đẩy đám U Linh tới gần mình ra
xa, hoàn toàn khác với việc những linh hồn bình thường bị U Linh cắn
nuốt ngay khi chúng tới gần. Không biết đây là cái dạng năng lực đặc thù gì.” Bùi Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói.
Dương Húc Quang giống như chợt thấy hứng thú, hắn vội hỏi thăm đặc tính
cụ thể của thứ ánh sáng bạc mà Dương Đỉnh Thiên tạo ra. Sau đó, hắn ngẫm nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói: “Có vẻ giống như năng lực dung hợp chấp
niệm rồi chuyển hóa thành thực phẩm. Nhưng loại năng lực kia thì lại
không thể dùng để đẩy quỷ quái như vậy được, thế nên năng lực này có
điểm khác rồi… Dù sao thì giờ cũng phải chờ hai ngày sau, lúc đó tình
hình ổn định rồi chúng ta sẽ tìm vài thanh Thiên Sinh Vũ Khí cho hắn thử xem sao. Mà trong giới linh hồn vẫn có câu nói: không có năng lực rác
rưởi, chỉ có kẻ sử dụng rác rưởi. Dù thế nào thì Dương Đỉnh Thiên này
vẫn là một nhân tài quý giá đấy.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện thì chiếc xe đã chạy vào con đường
bên cạnh một quảng trường, mà bắt đầu từ góc cua của ngã tư đó thì quảng trường này bắt đầu khác hẳn với đoạn đường đã đi qua, mặt đất gồ ghề,
đầy hố to nhỏ, như thể mới bị đạn pháo oanh tạc qua một lượt vậy, một
vài căn nhà xung quanh cũng bị hư hại, thậm chí có chỗ còn sụp đổ hoàn
toàn. Qua đó có thể thấy được mức độ kịch liệt của trận chiến lúc đó.
“Còn có mùi thuốc súng… còn cả vỏ đạn nữa? Chẳng lẽ chính phủ phái quân
đội tới chiến đấu với quỷ quái sao? Chả trách mấy khu phố này bị phá
hoại đến vậy! Làm việc vô ích như vậy có phải là quá ngu xuẩn không?”
Bùi Kiêu nhìn quảng trường trước mắt, thì thào nói.
Dương Húc Quang lại chỉ lắc đầu: “Thực ra làm vậy cũng không phải là ngu xuẩn, nhưng đúng là quá sức xa xỉ… Giới khoa học, nói chính xác hơn là
các nhà khoa học của tổ chức linh hồn vẫn luôn gắng sức nghiên cứu một
loại vũ khí để người bình thường có thể đánh trả được quỷ quái. Mà cũng
vì mục tiêu đó mà đã làm hao phí rất nhiều Thiên Sinh Vũ Khí và tiền
tài. Tuy tiến độ nghiên cứu vẫn rất chậm, nhưng dù sao cũng đã chế tạo
ra được một loại kim loại mà linh hồn thể có thể chạm vào ngay cả khi
không thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn. À, nghĩa là nó giống như các loại vật chất trong ảo giới vậy. Nếu như lấy loại kim loại này làm đạn dùng
cho súng, thì đạn này có thể chạm vào được quỷ quái. Chỉ có điều…”
“Có điều là chế tạo thứ kim loại này vô cùng phức tạp, mà còn phải tiêu
tốn một lượng nhất định Thiên Sinh Vũ Khí mới được. Tình trung bình thì
giá trị của 1000 gram kim loại điện từ phải bằng 5000 gram vàng. Vậy nên có người nói rằng: kim loại điện từ chả khác nào hợp kim của vàng
trắng, vậy mà lại lấy cái đó ra để chế tạo đạn và đạn pháo. Tuy nhiên,
chỉ cần quỷ quái có chấp niệm hơi mạnh một chút là sẽ không bị thứ này
làm tổn thương. Mà còn vì giá thành chế tạo quá đắt đỏ, lại còn phải
tiêu tốn Thiên Sinh Vũ Khí nên trừ tổ chức linh hồn ra thì không nơi nào làm ra nổi loại kim loại điện từ này. Giống như lần Bắc Kinh bị quỷ
quái thực thể hóa tấn công này, số lượng kim loại điên từ đã tiêu hao
chắc chắn phải hơn một tỷ Nhân Dân Tệ. Đó chính là sự xa xỉ đấy!”
Bùi Kiêu nghe vậy mới nhớ ra: người quân nhân trẻ lái máy bay đưa hắn
tới Đài Loan rồi lại lái cả xe jeep đưa hắn đi lại ở đó dường như cũng
sử dụng loại đạn vật chất này?
Mà người lái chiếc xe đang chở Bùi Kiêu lúc này cũng chính là tên quân
nhân trẻ tuổi đó, Bùi Kiêu liền tò mò hỏi: “Này, anh bạn quân nhân đang
lái xe! Ngươi chỉ là một nhân viên hậu cần bình thường mà sao lại được
trang bị cả loại đạn điện từ đắt đỏ này vậy?”
Người quân nhân trẻ nghe vậy thì lập tức nhảy dựng, nói: “Nhân viên hậu
cần bình...bình thường? Đừng có đùa! Ta chính là một nhân viên hậu cần
đã hoàn thành vố số nhiệm vụ hậu cần mà chưa từng gặp phải bất kỳ sai
sót nào đấy! Người cho là một nhân viên ưu tú như ta mà không xứng được
mang vũ khí và trang bị tốt nhất hay sao?”
( Cái tên lắm lời này... Hắn mà cũng được coi là một nhân viên ưu tú hả? )
Bùi Kiêu thấy trán mình dường như sắp vã hết mồ hôi rồi. Đúng lúc này
thì Dương Húc Quang ngồi cạnh hắn bỗng chen ngang vào nói: “Lý Lâm, hình như ngươi được phát đạn điện từ không phải vì thành tích ưu tú đâu! Ha
ha, ngươi là một thành viên của Thái Tử Đảng (1), nhưng lại nhất quyết
đòi gia nhập nơi nguy hiểm như tổ chức linh hồn. Ta đoán chắc cha mẹ và
ông của ngươi vì vậy mà đã rất buồn phiền phải không? Thế nên dù điều
ngươi vào bộ phận hậu cần nhưng lại trang bị cho ngươi đạn điện từ, là
thứ mà ngay cả bộ phận trinh sát - những người làm nhiệm vụ nguy hiểm
nhất - cũng không được phát... Là như vậy phải không?”
Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức hiểu ra. Hắn mới vừa nhớ ra biểu hiện vui
sướng mà người quân nhân này thể hiện khi hắn lần đầu tiên chạm trán với quỷ quái trong nhiệm vụ của mình, rồi cả những tác phong của quân nhân
dường như đã ngấm vào máu thịt, và cả tinh thần xả thân làm nhiệm vụ,
cùng với đạn điện từ trên người hắn...
Gã quân nhân trẻ tuổi Lý Lâm này nghe vậy thì dường như vừa phải chịu
một nỗi xỉ nhục to lớn, khuôn mặt bỏ bừng lên. Tuy nhiên hắn lại cắn
chặt hầm răng mà không hề phản bác lại. Cả nửa ngày xau, hắn mới thản
nhiên nói: “Ta biết rõ điều mà mình muốn theo đuổi! Và cũng tương lai
nên đi theo hướng nào! Sau khi ta biết lý luận về ngày tận thế và sự tồn tại của linh hồn, ta đã hạ quyết tâm phải tiến vào tổ chức linh hồn
bằng mọi giá! Hơn nữa, còn phải lập được chiến công của mình cho tổ
chức! Không phải là ta ngu xuẩn, mà là bọn họ ngu muội! Quyền lực đã làm mờ mắt bọn họ. Ta... tin tưởng chắc chắn vào quyết định của mình!”
( Cảm giác này... A, không phải! Đây là một cỗ ý chí rất nhạt! Chẳng lẽ
hắn cũng là một đặc thù linh hồn sao? Đây là ý chí của sự bảo vệ... )
Vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt Bùi Kiêu. Ngay khi Lý Lâm nói về sự tin tưởng vững chắc vào quyết định của mình, Bùi Kiêu đã cảm nhận
được trên người Lý Lâm có một thứ giống như của Dương Đỉnh Thiên: sự tồn tại của một cỗ ý chí. Chỉ khác là ý chí của Lý Lâm là ý chí muốn bảo
vệ, hoàn toàn khác với ý chí lưu luyến của Dương Đỉnh Thiên. Hơn nữa, cỗ ý chí này rất nhạt nhòa, chắc hẳn là nếu không ngồi cùng một xe thì Bùi Kiêu đã không thể cảm nhận được.
Nhưng Bùi Kiêu vẫn lập tức khôi phục biểu cảm bình thường, hơn nữa còn
đưa tay vỗ nhẹ vai Lý Lâm nói: “Hãy tin tưởng vững chắc vào quyết định
của ngươi đi! Có lẽ, trong tương lai, tính mạng của cha mẹ và ông
ngươi... đều sẽ cần nhờ ngươi bảo vệ đấy.”
Vẻ kinh ngạc cũng hiện lên trên gương mặt Lý Lâm, nhưng rồi nét mặt của
hắn lại nhanh chóng khôi phục, trở lại biểu hiện nghiêm túc của một quân nhân. Hắn không nói thêm gì nữa mà chỉ chăm chú để ý con đường trước
mặt, lái xe tiếp tục đi về phía trước.
Mà Dương Húc Quang ngồi cạnh Bùi Kiêu thì cặp mắt chợt lóe sáng, dường
như vừa nghĩ tới một điều gì đó. Nhưng rồi hắn cũng không nói gì nữa,
chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Bỗng chốc, không khí trong chiếc xe chìm vào tĩnh lặng.
Cứ như vậy, chiếc xe chạy qua những con đường đổ nát như một bãi chiến
trường, rồi không biết bao lâu sau, chiếc xe cũng đã tới được nơi mà nó
hướng đến...
Tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc!
Ngay khi xe vừa dừng lại, Bùi Kiêu lập tức cảm nhận được từ trong tổng
bộ của tổ chức truyền tới một cỗ ý chí rất mãng liệt. Đúng vậy! Đó là cỗ ý chí phẫn nộ mà chỉ riêng Bạo Viêm Cự Phủ mới có. Chỉ có điều, dường
như ngoài cỗ ý chí phẫn nộ đó ra, ý chí này còn có một chút tâm tình vui sướng. Mà hơn nữa, tâm tình vui sướng kia... lại chỉ nhằm vào Bùi Kiêu!
Lời bình:
Bùi Kiêu và Dương Húc Quang đã cùng “ký kết” hiệp định hợp tác cùng phát triển. Nhưng liệu mối hợp tác này có lâu dài? Điều gì xảy ra với Bạo
Viêm Cự Phủ? Nó sẽ đem lại bất ngờ nào cho Bùi Kiêu? Liệu em gái của
Dương Đỉnh Thiên có được chưa khỏi? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1. Thái Tử Đảng: tiếng lóng chỉ những thanh niên có gia cảnh máu mặt ở
Trung Quốc. Ở Việt Nam đơn giản gọi là “con ông cháu cha”.