Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 17: Chương 17




Chưa đến hai canh giờ Giang Bạch Nghiễn đã kể xong ba câu chuyện.

Mỗi một câu chuyện đầy rẫy yếu tố linh dị quái lạ, truy sát hung hiểm và những bước ngoặt khó lường.

“Nhịp nhàng ăn khớp, liên kết chặt chẽ, lý luận rõ ràng.”

Thi Đại vô cùng vừa ý, rót cho chàng ly trà nóng:

“Không hổ là huynh, đặc sắc lắm luôn!”

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt không nói gì, cau mày khó phát giác.

Chàng trưởng thành trong địa ngục đắp bằng máu thịt, mọi suy nghĩ đều khác với người thường, ý nghĩ dưới đáy lòng như vũng bùn, ngay cả bản thân chàng cũng thấy nực cười.

Rốt cuộc Thi Đại nghĩ gì vậy?

“Hôm nay chữ của Vân Thanh cũng có tiến bộ này.”

Xem xét cẩn thận nội dung Thi Vân Thanh chép lại một lượt, nụ cười Thi Đại tươi tắn hơn, nắm tay phải nhỏ gầy của đứa nhỏ, xoa cổ tay giúp cậu:

“Viết mệt rồi phải không? Tỷ xoa cho đệ nhé.”

Lần này Thi Vân Thanh không tránh, lặng lẽ trừng Giang Bạch Nghiễn, nghiến răng hàm.

Cậu không thích viết chữ đọc sách, mỗi lần luyện chữ đều cực kỳ qua loa, chữ như quỷ vẽ bùa.

Nhưng hôm nay thì khác.

Thi Đại cố ý nhấn mạnh, đây là bước đầu để tiểu thuyết của họ nổi tiếng khắp Trường An.

Nếu cậu làm loạn, viết mấy câu chữ khiến người ta đọc không hiểu, chẳng những phụ lòng câu chuyện của Giang Bạch Nghiễn, còn bóp chết kế hoạch kiếm tiền của họ từ trong trứng nước.

Thế nên, cậu phải nắn nót từng bút, nét phẩy nét mác, nghiêm túc đến mười hai phần.

Thi Vân Thanh:...Được lắm.

Rồi lại trợn mắt nhìn Giang Bạch Nghiễn.

Thi Vân Thanh căm giận nghĩ, tuy viết chữ rất mệt rất phiền, nhưng Thi Đại chỉ chợt nảy ra ý tưởng, có ý tốt muốn cậu luyện chữ, mới bảo cậu sao chép tiểu thuyết.

Nàng không có ý xấu, tất nhiên không sai, lỗi là do cái tên quấy rầy họ đắp người tuyết, còn kể mấy câu chuyện kinh dị dọa người này.

Cổ tay được Thi Đại xoa bóp, cảm giác nhức mỏi như có như không dần dần biến mất, thay vào đó là sự thoải mái khiến người ta say mê.

Thi Vân Thanh mặc cho nàng xoa, bất tri bất giác lệ khí giữa hai hàng mày đã tan biến.

Bỏ đi, hôm nay xem như làm việc thiện, miễn cưỡng giúp nàng vậy.

“Cơn sốt tiểu thuyết linh dị sẽ đến vào năm mới.”

Thi Đại tràn ngập mong đợi:

“Chờ câu chuyện của Giang công tử được hoàn thiện trau chuốt, đóng thành sách, chắc chắn sẽ bán rất chạy.”

Dùng cách hôm nay, vừa có thể phát huy hoàn hảo tài năng sáng tạo của Giang Bạch Nghiễn, lại có thể đốc thúc đệ đệ nàng nghiêm túc luyện chữ, ai thấy mà chẳng phải thốt lên câu một mũi tên trúng hai con chim.

A Ly: “...”

Có lẽ, cái này gọi là kéo hai người họ cùng chìm xuống.

Ba ngày tiếp theo trôi qua yên bình, mãi đến sáng ngày thứ tư, khi Thi Đại dụi đôi mắt ngái ngủ vào phòng ăn, trông thấy bóng người mặc áo xanh bên cạnh Mạnh Kha.

Thoáng chốc cơn buồn ngủ tan biến hơn phân nửa, Thi Đại mỉm cười rạng rỡ:

“Cha!”

Trước mặt là Thi Kính Thừa vừa bắt yêu từ cực bắc trở về.

Đây là nam nhân trung niên tuấn tú nho nhã, mày mắt dịu dàng, phong thái hiên ngang, vì khoác áo xanh, sống lưng thẳng tắp mà cao lớn tựa cành trúc dẻo dai.

Thi Kính Thừa nổi tiếng tốt tính, phần lớn thời gian đều nở nụ cười, không giống đao khách, ngược lại trông như thư sinh đọc đủ loại thơ từ hơn.

Chỉ có đôi mắt kia, người bên cạnh chỉ cần tập trung nhìn một thoáng, sẽ có thể phát hiện sự sắc bén như chim ưng.

Không lộ sát ý, che giấu sắc bén.

“Đại Đại.”

Thi Kính Thừa cười nói:

“Mau đến cho cha xem, mấy ngày làm việc cho Trấn Ách Ti, có ốm đi không?”

Thi Đại chạy đến trước mặt ông:

“Cha đến cực bắc mới mệt hơn đấy. Thực lực đại yêu cực bắc thế nào ạ? Cha có bị thương không?”

Mấy ngày nàng vừa xuyên vào, Thi Kính Thừa vẫn chưa xuất phát đến cực bắc. Thi Đại thường ở cạnh ông, cảm thấy đây là một người phụ thân hiền hòa khoan dung, vô cùng yêu thương con cái.

Lúc này nhớ lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nàng càng thêm thân thiết với Thi Kính Thừa.

“Cha con vẫn khỏe lắm, không bị thương.”

Thi Kính Thừa mỉm cười, giơ tay phải lên như làm ảo thuật, xòe lòng bàn tay hiện ra một viên bạch ngọc trắng nõn trong suốt.

“Đây là ngọc thiên sơn bị đông cứng suốt mấy trăm năm ở đỉnh núi cực bắc.”

Thi Kính Thừa đưa bạch ngọc cho nàng:

“Cầm vào hơi lạnh, con cẩn thận chút.”

Thi Đại cám ơn rồi nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào bề mặt bạch ngọc, quả nhiên hơi lạnh nhanh chóng lan tràn.

Nhìn kỹ lại mới phát hiện trên bạch ngọc có khí lạnh trắng nhạt bốc lên quanh quẩn, do đã thấm nhuần sự giá lạnh nhiều năm ở cực bắc.

Thi Kính Thừa là chỉ huy sứ Trấn Ách Ti, thường đi nhiều nơi thu phục đại yêu, mỗi khi đến chỗ nào đấy, ông hay mang về cho người nhà những món quà bản địa đặc sắc.

Đến giờ, trong phòng ngủ của Thi Đại đã bày đầy những viên đá từ miệng núi lửa, tranh núi xuân ở Giang Nam, vài món lặt vặt ở phố biển Nam Hải Doanh Châu, thậm chí còn có cả mấy chiếc lông đuôi của yêu phượng hoàng ngàn năm.

Ừ thì, nàng có ảo giác, ngoài việc trừ yêu, thực ra cha nàng rất thích du lịch khắp cửu châu tứ hải bằng chi phí chung.

“Được rồi được rồi.”

Mạnh Kha mỉm cười thúc giục:

“Dùng bữa sáng thôi, sắp nguội mất rồi.”

Thi Đại là người đến phòng ăn muộn nhất, lúc này những người khác đã ngồi vào chỗ, chắc chắn cũng nhận được quà của Thi Kính Thừa.

“Ta nghe nói Đại Đại, Lưu Sương và Bạch Nghiễn chung một đội.”

Thi Kính Thừa nói:

“Kinh nghiệm của Đại Đại còn ít, có gây phiền phức cho các con không?”

Thi Đại vui vẻ thưởng thức đồ ăn, cho một miếng bánh kẹp mạn đà vào miệng, nghe vậy hàng mi dài khẽ run, ngước đôi mắt hạnh trong veo lên.

Chết mất thôi...là cảm giác thầy chủ nhiệm bỗng dưng muốn kiểm tra!

Thẩm Lưu Sương thấy dáng vẻ nàng như vậy, lặng lẽ cong môi:

“Sao lại gây phiền phức được ạ? Phù thuật của Đại Đại tiến bộ, muội ấy có tác dụng rất lớn trong vụ án người điều khiển con rối.”

Có tiến bộ, tác dụng rất lớn.

A Ly cuộn người trong lòng Thi Đại, không hề ngạc nhiên khi Thẩm Lưu Sương nói mấy lời kia, vị này là người mê muội muội điển hình không có nguyên tắc gì.

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên:

“Vâng.”

Chàng được Thi Kính Thừa giữ lại Thi phủ với danh nghĩa đệ tử, xét đến cùng cũng không phải người của Thi phủ.

Một thân một mình đã lâu, Giang Bạch Nghiễn không quen những trường hợp náo nhiệt ồn ào như vậy, tiếng cười của người khác chỉ khiến chàng thấy vô vị khó hiểu, trong lòng phiền chán, muốn chém giết thứ gì đó.

Trước đây khi cả nhà này cười nói chuyện trò, chàng thường yên tĩnh ngồi bên bàn, cong môi cười nhẹ.

Giang Bạch Nghiễn đã tập mãi thành quen với vẻ ngụy trang như thế.

Hờ hững nhìn thoáng qua Thi Đại, rất nhanh Giang Bạch Nghiễn đã rời mắt:

“Thi tiểu thư rất có năng khiếu.”

Chàng nói câu này rất tùy ý, chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc đến, hiển nhiên chẳng được mấy phần thật lòng.

A Ly còn đang suy nghĩ rốt cuộc câu nói kia được mấy phần thật mấy phần giả, đã nghe Thi Đại hân hoan cười bảo:

“Đa tạ Lưu Sương tỷ tỷ, đa tạ Giang công tử. Hai người mạnh hơn muội nhiều.”

Rồi vui vẻ ăn ba cái bánh ngọc đoàn liên tiếp.

A Ly: “...”

Rất tốt, nàng hoàn toàn không định phân tích thật giả, cứ nhận vơ hết.

Thật sự chẳng hao tổn chút gì.

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt không lên tiếng, như đang cười nhạo sự ngây thơ của nàng, khóe môi hơi co giật.

“Đúng rồi.”

Thi Kính Thừa nói:

“Về chuyện huyết cổ...ta không tìm được manh mối giải cổ ở cực bắc, hôm khác sẽ hỏi tăng lữ đất Tạng, xem họ có cách phá giải hay không.”

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên đáp:

“Đa tạ sư phụ.”

Động tác Thi Đại khựng lại, nuốt miếng bánh ngọc đoàn thứ tư.

Chuyện huyết cổ, nói ra cũng hơi phức tạp.

Lúc đầu Giang Bạch Nghiễn được Thi Kính Thừa nhận làm đệ tử, dẫn về Thi phủ, khiến nguyên chủ cực kỳ bất mãn.

Thực ra Thi Đại có thể hiểu được tâm trạng của nguyên chủ.

Giang Bạch Nghiễn lai lịch bất minh, lại sống cạnh tà tu giết người như ngóe nhiều năm, đôi tay nhuốm đầy máu, không được coi là sạch sẽ.

Nếu Giang Bạch Nghiễn là kẻ ác ôn lòng mang ý xấu, giữ chàng bên cạnh sẽ dẫn đến tai họa.

Nhưng mặt khác, Giang Bạch Nghiễn cần sự trợ giúp của Thi Kính Thừa để tra rõ chân tướng diệt môn Giang gia năm đó.

Mâu thuẫn giữa hai người rất khó hòa giải, thế nên một ngày nọ, Giang Bạch Nghiễn chủ động tìm nguyên chủ, nhắc đến huyết cổ.

Nói đến cùng, nguyên chủ chỉ là một tiểu cô nương bình thường, dù trong lòng nghi ngờ, vẫn có thiện ý.

Tuy cảnh giác muôn phần với Giang Bạch Nghiễn, nhưng...

Nếu chàng thật sự là người tốt thì sao? Nếu...chàng thật sự chỉ muốn điều tra chân tướng vụ thảm sát cả nhà thì sao?

Nàng dùng trăm phương ngàn kế thuyết phục cha nương đuổi chàng đi, chẳng phải trở thành tội nhân, gây chuyện tội ác tày trời rồi ư.

Trong lòng nghi ngờ không yên, cuối cùng nguyên chủ đồng ý trói buộc huyết cổ.

Đây là kế sách vẹn toàn, vừa đảm bảo Giang Bạch Nghiễn không làm chuyện xấu hại nàng, lại có thể để chàng đi theo Thi Kính Thừa, mượn sức Trấn Ách Ti điều tra chân tướng.

Điều đáng nhắc đến là hai người tự ý ký kết huyết cổ, không nói với Thi Kính Thừa và Mạnh Kha.

Nguyên chủ biết với tính tình của cha nương mình, chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện đó, bèn dứt khoát tiền trảm hậu tấu.

Tất nhiên hôm sau đã bị dạy dỗ đàng hoàng một trận.

Thi Kính Thừa và Mạnh Kha đều là người thẳng thắn vô tư, trước nay luôn khinh thường dùng những tà thuật gần như là gông xiềng với tiểu bối.

Ngặt nỗi ván đã đóng thuyền, không còn cách nào khác, đành cố hết sức tìm thuốc giải huyết cổ.

Nghĩ đến đây, Thi Đại lẳng lặng uống hớp trà nóng.

Thuật pháp tà tu rườm ra hay thay đổi, không có hệ thống truyền lại cho đời sau, gần như chẳng ai hay biết phải giải huyết cổ như thế nào.

Nhưng mà...cũng phải có cách thôi nhỉ?

Nếu cả đời nàng phải trói chặt với Giang Bạch Nghiễn, cách nửa tháng phải đút máu cho chàng một lần, thế thì cũng kỳ quá.

“Sắp đến giao thừa rồi.”

Mạnh Kha vẫn nhướng mày vui vẻ, nói một câu cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Thi Đại:

“Vân Thanh và Bạch Nghiễn vẫn chưa thấy Trường An độ xuân sang phải không? Mấy ngày nay khá nhộn nhịp, hay là để Thi Đại và Lưu Sương dẫn các con đi dạo nhé?”

Sắp đến tết, chợ phía đông thành Trường An rất náo nhiệt.

Tuyết phủ đầy tường trắng ngói xanh, làn gió thổi tung đèn màu lụa đỏ. Dòng người qua lại như thoi đưa, xe ngựa nối liền không ngớt, trong làn sương lạnh lẽo, có thể nghe thấy tiếng nói cười vui đùa khắp chốn, truyền đến ngàn vạn gia đình.

Giữa trưa mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp, bầu trời không một gợn mây. Thi Đại mặc áo khoác màu xanh nhạt, vừa lên tiếng đã mang theo làn sương mờ:

“Đông người quá.”

Ấn tượng của nàng về Trường An cuối năm đều đến từ ký ức của nguyên chủ.

Nhưng những gì đến từ trang giấy vẫn cảm thấy mơ hồ, hôm nay tận mắt chứng kiến, nàng mới cảm nhận rõ rệt sự kích thích thị giác đến từ thời đại thịnh thế.

Đây chỉ là đoạn mở đầu của lễ tết, chờ đến giao thừa mới là đèn đuốc sáng tỏ, đèn hoa rực rỡ.

Tiểu thương tôi tớ qua lại trên đường, Thi Đại vô thức vươn tay phải, nắm ống tay áo của Thi Vân Thanh.

Không thể để đệ đệ của nàng đi lạc được.

Động tác này xuất hiện không hề báo trước, Thi Vân Thanh không kịp phản ứng, bỗng ngây ngẩn.

Cánh tay muốn rút về theo phản xạ có điều kiện, lại bị cậu gắng gượng ngăn lại, yên lặng thoáng chốc, Thi Vân Thanh mất tự nhiên quay đầu đi.

Tò mò sinh sôi trong lòng, đứa nhỏ vờ như không thèm để ý, ánh mắt lại chuyển động không ngớt, cuối cùng dừng lại ở một góc.

Đang làm gì nhỉ?

Nhận ra động tác của cậu, Thi Đại thuận thế nhìn qua.

Đó là một sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường, ông lão với mái tóc trắng xóa ngồi ngay ngắn phía trước, động tác trong thay thành thạo mượt mà, chỉ vài nét như nước chảy mây trôi đã có ngay một chú thỏ bằng đường.

Chất đường ngọt ngào trong vắt, phản chiếu dưới ánh nắng, tràn ra màu vàng nâu đặc sệt tựa hổ phách, quá đỗi xinh đẹp.

Thi Đại: Tốt lắm, nàng cũng thèm mất rồi.

Giật nhẹ tay áo Thi Vân Thanh, giọng nói Thi Đại đè nén ý cười:

“Muốn ăn không?”

Bị nói trúng tâm tư ngay trước mặt, mắt thường cũng có thể trông thấy sống lưng Thi Vân Thanh căng cứng.

Sao nàng biết cậu muốn...không đúng, cậu có muốn ăn đâu. Đó là thứ chỉ trẻ con mới thích.

Che giấu tất cả những cảm xúc bối rối dưới đáy mắt, Thi Vân Thanh lắc đầu:

“Không muốn.”

“Vậy sao?”

Lặng yên một lúc, Thi Đại mỉm cười mở lời:

“Nhưng tỷ rất muốn ăn, dù sao đệ cũng rảnh rỗi không có gì làm, ăn với tỷ một cái nhé?”

Nàng nói được làm được, năng lực hành động cực mạnh, không lâu sau, mua cho bốn người đồ chơi làm bằng đường với hình dạng khác nhau:

“Đây, mọi người chọn trước đi.”

Nàng không muốn Thi Vân Thanh xấu hổ, nên mua cho mỗi người một phần.

Thẩm Lưu Sương vừa nhìn đã hiểu suy nghĩ của nàng, mỉm cười nhận kẹo đường có hình chim ưng:

“Đa tạ.”

Giang Bạch Nghiễn cũng cám ơn, tiện tay lấy một con hồ ly.

Còn lại thỏ và sói.

Thi Vân Thanh: “...”

Như bị chọc trúng tâm sự bí mật, vành tai ửng đỏ. Thi Vân Thanh nhận sói con, hai tay cầm xiên tre, cúi đầu cẩn thận liếm mút.

Không giống sói, giống mèo hơn.

Khóe môi Thi Đại lại nở nụ cười bà dì:

“Thế nào?”

Bị nàng cười đến độ xấu hổ, Thi Vân Thanh vội vàng trừng nàng, siết chặt xiên tre trong tay, ăn một miếng lớn:

“Cũng được.”

Hì hì.

Giơ tay lau vụn đường dính bên khóe miệng giúp cậu, Thi Đại vui vẻ mỉm cười:

“Lát nữa mua thêm bánh hoa quế, hoa lê, kẹo đậu phộng cho đệ nếm thử, ngon lắm đó.”

Sự thân mật và dịu dàng như vậy, khiến người ta chẳng thể quen nổi.

Vành tai càng nóng hơn, lòng Thi Vân Thanh bỗng hoảng loạn, dứt khoát rũ mắt, không nhìn nàng nữa:

“Ừm.”

Tiếp tục dạo sâu hơn trên con phố dài, mua thêm rất nhiều bánh ngọt đa dạng. Sau khi xếp hàng dài mua được bánh hoa mai ở Vị Phương Trai, ánh mắt Thi Đại liếc sang bên cạnh, lướt qua Giang Bạch Nghiễn.

Dường như chàng không hứng thú với đồ chơi làm bằng đường, sở dĩ nhận con hồ ly kia, chẳng qua cũng chỉ tiện tay mà thôi.

Đến tận lúc này, Thi Vân Thanh đã ăn hết kẹo đường mà Giang Bạch Nghiễn còn chưa đụng miếng nào.

“Giang công tử.”

Thi Đại tò mò:

“Huynh không thích ăn kẹo sao?”

Thi Vân Thanh cảnh giác ngẩng đầu.

Nàng hỏi Giang Bạch Nghiễn làm gì?! Giang Bạch Nghiễn đâu phải trẻ con.

Chẳng ngờ nàng bỗng dưng gợi chuyện, Giang Bạch Nghiễn cười:

“Ít lắm.”

Câu này là thật, chàng gần như không có dục vọng với chuyện ăn uống.

Thuở nhỏ bị tà tu giam cầm, phần lớn chỉ dùng canh thừa thịt nguội, dần dà với Giang Bạch Nghiễn mà nói, đồ ăn chỉ cần no bụng là được.

Những món điểm tâm bánh trái làm người ta hoa mắt, ngược lại khiến lòng chàng chán ngấy.

Ít khi, chứ không phải không ăn.

Thi Đại cong môi cười, mở gói giấy dầu trong tay ra, thoải mái đưa đến trước mặt chàng:

“Mua cho huynh này.”

Bốn chữ nằm ngoài dự đoán của chàng, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn khẽ động, lẳng lặng nhìn nàng.

“Giang công tử quên rồi ư? Ở biệt trang núi Minh Nguyệt hôm đó, ta từng nói sẽ dẫn huynh đi ăn bánh ngọt khắp Trường An.”

Thi Đại nhét gói giấy dầu cho chàng:

“Ta vẫn nhớ mà.”

Trong gói giấy dầu là bánh hoa mai mới mua ban nãy, vừa ra lò không lâu, hơi nóng nghi ngút, khói trắng lượn lờ tản ra, làm mờ mày mắt nàng.

Vị Phương Trai làm ăn phát đạt, trước cửa xếp một hàng dài. Thi Đại hào hứng chờ đợi rất lâu mới mua được túi điểm tâm này, Giang Bạch Nghiễn chỉ nghĩ là nàng thích, không ngờ lại tặng cho chàng.

“Ngon...lắm luôn đó.”

Thi Đại nói:

“Bánh hoa mai này nổi tiếng nhất Trường An, ăn vào cả khoang miệng thơm ngát, khiến mọi người lưu luyến, mấy đứa nhỏ khắp Trường An phải thèm phát khóc.”

Giang Bạch Nghiễn: “...”

Đôi mắt của nàng trắng đen rõ ràng, lúc chăm chú nhìn ai đó, sẽ như tia lửa nóng bỏng, lặng lẽ đốt cháy đáy mắt chàng.

Rõ ràng đang vào đông, lại sinh ra cảm giác bỏng rát thoáng qua.

Bánh hoa mai thơm ngát, ngọt thanh dịu nhẹ, hòa cùng túi thơm treo nơi thắt lưng nàng lại càng nồng đượm.

Điều này khiến Giang Bạch Nghiễn chẳng thể phân biệt nổi, hương mai thoang thoảng vờn quanh chóp mũi, rốt cuộc đến từ chốn nào.

Chàng chợt vô cớ nghĩ, trên đời này sao lại có cô nương như nàng?

Không nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của Thi Đại nữa, Giang Bạch Nghiễn tước vũ khí đầu hàng vươn tay phải ra, nhón một miếng bánh hoa mai:

“Đa tạ Thi tiểu thư.”

Cho nên Thi Đại mỉm cười vừa lòng thỏa ý, lộ ra chiếc răng nanh trắng sáng, không hề rời mắt, chờ chàng ăn nó.

Giang Bạch Nghiễn hé miệng, cắn một miếng nhỏ.

Trước lúc này, Thi Đại rất khó liên tưởng chàng với những món bánh trái ngọt ngấy lại với nhau.

Hầu hết thời gian Giang Bạch Nghiễn đều yên lặng xa cách, tựa gió mát núi xa, tranh thủy mặc của danh gia, khi rút kiếm lại là một kẻ giết người lạnh lùng và sắc bén.

Hoặc là quá lạnh, hoặc là quá tàn nhẫn, xa rời khói lửa nhân gian.

Chỉ có khoảnh khắc này là khác.

Thiếu niên rũ mắt, ngậm miếng bánh hoa mai vào miệng, ánh sáng dễ chịu đọng lại giữa hàng mày chàng, điểm thêm vài gam màu ấm dịu dàng. Khi Giang Bạch Nghiễn bắt đầu nhấm nháp, gò má hơi phồng lên, biên độ rất nhỏ, quai hàm như nét vẽ tỉ mỉ trong tranh.

Hẳn đây là lần đầu chàng ăn bánh hoa mai, mi dài khẽ run.

Thi Đại tươi cười đắc ý:

“Ngon mà phải không?”

Khẩu vị của nàng, trước nay chưa từng sai.

“Ừm.”

Tầm mắt lơ đãng lướt qua túi thơm mai đỏ nơi thắt lưng nàng, hương hoa thơm ngát lại lặng lẽ lan ra giữa kẽ răng, Giang Bạch Nghiễn nhếch môi rất nhẹ:

“Đa tạ.”

Nhớ ra rồi.

Mấy ngày trước huyết cổ phát tác, khi chàng uống máu của Thi Đại, loáng thoáng ngửi được, chính là hương mai này.

So với bánh ngọt, chàng càng mê mẩn hương vị máu tươi hơn.

“Trong thành Trường An, vẫn còn rất nhiều món ngon những trò thú vị.”

Lại chia chút điểm tâm cho Thi Vân Thanh và Thẩm Lưu Sương, Thi Đại giới thiệu với họ chẳng ngại phiền phức:

“Như bánh hồ, bánh tất la, rượu hoa quế này...ôi, bên đó có súp ớt cay kìa.”

Súp ớt cay là món ăn vặt nổi tiếng của thành Trường An, mùi ớt cay nồng, vị súp thơm ngon, vừa khéo có thể trung hòa vị ngọt ngấy của bánh kẹo.

Cửa tiệm làm ăn rất tốt, vừa chờ trước cửa, Thi Đại vừa giới thiệu:

“Đây là cửa tiệm súp ớt cay ngon nhất, có thể tự do lựa chọn độ cay. Nếu bình thường mọi người không thể ăn cay, cứ chọn độ cay nhỏ nhất nhé.”

Thi Vân Thanh quan sát xung quanh, thấy từng chén súp được bưng lên bàn gỗ, nước súp bốc hơi nóng nghi ngút, cậu nuốt nước bọt.

Thi phủ từng nấu súp ớt cay vài lần, mùi vị rất ngon, cậu mãi không quên được.

Chỉ là hơi cay một chút, cậu không thể ăn được vị quá nồng...cay vừa hay cay ít nhỉ? Nên thêm món gì vào sẽ ngon hơn?

Nghĩ mãi có chút buồn bực, cậu không biết gọi món, lại không muốn người ta nhận ra mình dốt đặc cán mai.

Cậu đã mười ba tuổi rồi.

Lẳng lặng chờ bên cạnh, Thi Vân Thanh len lén nghe khách gọi món.

Xếp hàng trước mặt họ là một cặp phụ tử.

Người trẻ tuổi lẩm bẩm một lúc lâu, chỉ vào phụ thân bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi tiểu nhị:

“Hơi cay ông lão ăn được không?”

“Tất nhiên.”

Tiểu nhị cười bảo:

“Như vậy là ngon nhất, không hại sức khỏe.”

Người trẻ tuổi:

“Vậy cho ta hai phần.”

Thế nên Thi Vân Thanh đã hiểu.

Tiểu nhị hỏi xong bàn đó, quay đầu sang bên này, thấy ánh mắt cậu nóng rực, nhiệt tình hỏi:

“Vị công tử này, cậu muốn ăn gì?”

Thi Vân Thanh nhếch môi, lưu loát nói:

“Cho một phần hơi cay ông lão.”

Thi Đại giật thót: “!”

Tay phải tiểu nhị run lên: “!!”

Ông lão xa lạ đang ăn súp bàn bên cạnh rùng mình: “!!!”

Món đó sao làm được chứ!

Ra khỏi tiệm súp ớt cay, Thi Đại vẫn không ngừng cười được, bờ vai run rẩy, vui vẻ không thôi.

Suýt nữa đã quên, lượng từ của đệ đệ nàng ít đến đáng thương, nhất thời không thể hiểu “hơi cay ông lão” có ý gì.

Thi Vân Thanh bị nàng cười mà mặt đỏ tai hồng, ngay cả dái tai cũng như bị đốt cháy, phồng má chẳng nói tiếng nào, thỉnh thoảng lại giậm chân.

Cậu ghét con người!

Trùng hợp ven đường có một tiệm sách, với quyết tâm dạy bổ túc văn hóa cho sói con nhà mình, Thi Đại kéo tay áo Thi Vân Thanh vào trong.

Trong tiệm, loại sách bán chạy nhất được bày cạnh cửa không phải tứ thư ngũ kinh, mà là những quyển tiểu thuyết khiến người ta hoa mắt.

Nàng đã đoán đúng, từ sau vụ án người điều khiển con rối, văn phong linh dị trong thành Trường An trở nên phổ biến, chỉ vài ngày ngắn ngủi, trong tiệm sách toàn là tiểu thuyết thể loại này.

“Tiểu thuyết của mọi người...”

Đầu ngón tay khẽ vuốt một quyển sách, Thẩm Lưu Sương tò mò hỏi:

“Tiến triển thế nào rồi?”

Thi Đại cười:

“Giang công tử là tác giả, muội trau chuốt lại, đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ còn thiếu phần kết và tên sách nữa thôi.”

Thẩm Lưu Sương nhướng mày:

“Tên sách à?”

Trong một quyển sách, tựa đề là thứ cực kỳ quan trọng, quyết định xem có thể thu hút sự chú ý của người ta ngay lập tức hay không.

Nhìn quanh tiệm sách, Thẩm Lưu Sương quan sát tựa đề của mỗi một quyển.

“Ôi chao, vị cô nương này định ra tiểu thuyết ư?”

Ông chủ tiệm sách cách đó không xa, nghe vậy cười bảo:

“Không giấu gì cô, ở chỗ ta những quyển bán được nhiều nhất, có mánh lới nhất chính là Chuyện ma cửa sổ đỏ, Đêm mưa kinh mộng, Độc khiếp...Cô xem, chỉ dựa vào tên sách thôi cũng đủ để thu hút người ta. Cô nương đã nghĩ được tên chưa? Ta có thể giúp cô tham khảo.”

Đây là những quyển tiểu thuyết nổi nhất mấy ngày nay, nói một cách công bằng, ông ta thấy chẳng còn tựa đề nào hấp dẫn người khác hơn chúng.

“Ma”, “Mộng, “Khiếp”, có những chữ này mới khiến mọi người chú ý.

Thi Đại nghiêm túc suy nghĩ:

“Quả thật chúng tôi có vài phương án dự phòng, làm phiền ông chủ rồi.”

Ông chủ tiệm sách mỉm cười gật đầu.

Bỗng nghe nàng nói:

“Kinh! Thế mà nữ tử lại phát hiện thứ này trong tuyết! Đọc xong sợ ngu người!”

Ông chủ tiệm sách: “?”

Từ từ, đây, gì thế này? Nữ tử kia rốt cuộc phát hiện cái gì?!

Thi Đại: “Hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của ngươi! Trong người tuyết lại che giấu chân tướng như vậy!”

Ông chủ tiệm sách: “?”

Chân tướng gì kia? Sao lại lật đổ tưởng tượng? Ngươi nói ra đi chứ!!!

Thi Đại: “Hiện tượng linh dị nghe rợn cả người, sau khi biết chân tướng, cả thành Trường An nổ tung!”

Ông chủ tiệm sách: “...”

Ông chủ tiệm sách nhắm mắt, hít sâu một hơi:

“Sách của cô nương, khi nào bán ra?”

Cả thành Trường An có nổ hay không thì ông ta không biết, nếu không nhanh chóng đọc nó, ông ta sẽ nổ tung mất.

Vốn tưởng gần đây tiểu thuyết dậy sóng, không còn tựa sách nào nổi bật nữa, chẳng ngờ không thể làm khó được nàng.

Muốn đọc quá, muốn biết lắm rồi.

Người Đại Chiêu chất phác, nào đỡ nổi đảng giật tít bá chiếm trang đầu ở thế kỷ 21.

Thi Đại lặng lẽ chắp tay trong lòng, thành kính cúi lạy các bậc tiền bối đã khám phá ra con đường này.

Nàng không quên chuyện chính, hỏi ông chủ vị trí để sách vỡ lòng, nhìn thoáng qua một lượt.

Thi Vân Thanh rầu rĩ đi bên cạnh nàng, nhìn tựa sách trong tay nàng, không vui nhíu mày.

“Vỡ lòng, quan trọng cả đời.”

“Hành trình vạn dặm, phải bắt đầu từng bước mà.”

Thi Đại xoa mái tóc mềm mượt của cậu:

“Chỉ cần xây dựng nền tảng quan trọng nhất ở bước vỡ lòng, về sau không thành vấn đề nữa.”

Thi Vân Thanh yên lặng không nói gì một lúc, mặt mày vô cảm rút một quyển sách bên cạnh, nhét vào tay nàng.

Thi Đại cúi đầu nhìn...

“Học đường sau vỡ lòng, quan trọng cả đời.”

Thi Đại: “...”

Thi Đại:

“Sau này vào học đường quả thật cũng rất quan trọng. Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, chờ đệ học xong học đường sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều...”

Nàng nói đoạn ngước mắt, ánh mắt khựng lại, mi tâm nhảy dựng.

Một loạt sách vở được sắp xếp ngay ngắn trên giá gỗ, từng tiêu đề bắt mắt, chữ nào chữ nấy như châu ngọc.

“Sau khi xuất sư chốn học đường, bắt đầu cuộc sống khó khăn”

“Tìm việc, cả đời gian nan”

“Làm sao đặt chân chốn quan trường? Nhớ kỹ, những năm nhi lập, quan trọng nhất đời!”

Quyển cuối cùng.

“Tử vong, sự giải thoát chân chính”

Trong tiệm sách, tĩnh mịch kéo dài.

Giang Bạch Nghiễn mím môi lặng thinh.

Thẩm Lưu Sương khẽ ho một tiếng, giả vờ ngắm cảnh xung quanh.

Mặt mày Thi Vân Thanh trắng bệch, cảm thấy con người sao mà đáng sợ đến thế.

Thi Đại khổ sở nắm tóc, hàng mày cau chặt.

Ai bảo Đại Chiêu không biết đặt tên sách hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.