Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 18: Chương 18




Kế hoạch khuyên học của Thi Đại thất bại nặng nề.

Thực tế chứng minh, không thể xem thường trí tuệ của quần chúng nhân dân ở bất cứ thời đại nào, vậy mà họ lại đặt được những tựa sách nói trúng tim đen như thế.

Thi Vân Thanh đọc không hiểu, nhưng Thi Vân Thanh sốc nặng.

Nhờ những quyển sách khuyến khích người ta học tập như vậy, chẳng những không giúp cậu nảy sinh chút hứng thú nào với việc học, tuổi còn nhỏ đã phải nếm trải trước nỗi khổ trong đời.

Thi Đại: “...”

Thi Đại quyết định dẫn cậu nhanh chóng rời đi.

Thành Trường An rộn ràng chuẩn bị suốt mấy ngày, trong tiếng khua chiêng gõ trống pháo nổ ầm ỹ, cuối cùng giao thừa đã đến.

Đêm đoàn viên, nhà nhà đèn đuốc sáng rỡ, Thi phủ cũng giăng đèn kết hoa, khách quý chật nhà.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, sắc đêm như rót mực, gió lay bóng trúc, vầng trăng dập dờn. Tuyết mới chưa tan đọng lại trên mái hiên, được đèn lồng đỏ soi tỏ, vờn quanh lớp phấn hồng như gò má e thẹn của thiếu nữ.

Hiển nhiên giao thừa luôn náo nhiệt, gia đình đoàn tụ vui vẻ, cũng có nghĩa là...

Trận đánh luân phiên của bảy cô tám cậu.

Thi Đại có toàn bộ ký ức của nguyên chủ, có thể nhận ra phần lớn những gương mặt ở đây.

Tuy nguyên chủ không nhận hết được tất cả thân thích, nhưng có Mạnh Kha và Thi Kính Thừa bên cạnh nhắc nhở, từ đầu đến cuối không sai sót gì.

Hôm nay nàng chải búi tóc bách hợp, tóc đen quấn lọn, cài tóc lông vũ trắng như tuyết, khoác áo choàng thêu tơ vàng, thấp thoáng trông thấy váy dài vàng nhạt bên trong.

Thoạt nhìn như một đóa hoa đón xuân đầy sức sống, nghiêng mình trên tuyết.

Tính tình Thi Đại hoạt bát đáng yêu, mỉm cười khẽ nói vài câu, có thể chọc cho trưởng bối vui vẻ cười lớn. Vì nàng trưởng thành ở cô nhi viện, dù đối mặt với mấy đứa nhỏ nhà họ hàng tính cách quái gỡ đến mấy, khi ở chung vẫn khá hòa hợp.

Hoàn toàn trái ngược với nàng, từ đầu đến cuối Thi Vân Thanh vẫn ngơ ngác ngồi bên cạnh Mạnh Kha

Phiền quá đi mất.

Thi Vân Thanh khẽ tặc lưỡi.

Tính tình cậu bất thường quái gỡ, với ai cũng không có sắc mặt tốt, trước mặt thân thích bằng hữu lạ lẫm, trở thành hũ nút mặt ủ mày chau.

Thính giác tộc sói nhạy bén, tiếng cười nói xung quanh khiến cậu bực bội, có người giọng nói sắc bén hơn một chút, lọt vào tai cậu, như lưỡi dao thô ráp.

Tại sao loài người cứ nhất quyết phải tụ tập ồn ào như vậy? Đặt ra cái “đêm giao thừa” gì đó, hoàn toàn vô nghĩa, lãng phí thời gian.

Cậu còn muốn suy nghĩ thêm vài từ khác, lại phát hiện đây đã là giới hạn biểu đạt của mình.

Bỏ đi, tóm lại là khó chịu, phiền chết sói rồi.

Lòng cậu mất kiên nhẫn trăm bề, ngặt nỗi là tiểu thiếu gia Thi gia, bị nam nữ già trẻ vây quanh, không thể bỏ trốn giữa đường.

Chẳng như Giang Bạch Nghiễn, lấy lý do luyện kiếm, biến mất dạng từ lâu.

Phiền thật luôn.

Thi Đại chào hỏi một lượt trở về, vừa nhìn đã thấy đứa nhỏ không vui.

Nàng hiểu sự náo nhiệt của họ chẳng liên quan gì đến cậu, Thi Vân Thanh chỉ thấy ồn ào.

“Sao vậy.”

Đột ngột bước về trước, Thi Đại khom người, mỉm cười rạng rỡ, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe:

“Đệ thấy chán hả?”

Lúc nàng đến gần mang theo làn gió, hương thơm thoang thoảng khiến Thi Vân Thanh giật mình.

Thi Vân Thanh ngước mắt, xem như ngầm thừa nhận.

“Mỗi năm chỉ có một đêm này thôi.”

Mạnh Kha cười khẽ, nhét miếng bánh hoa quế vào miệng cậu:

“Nào nào nào, ăn chút điểm tâm, năm mới đến cát tinh bánh chiếu.”

Thi Đại gật đầu, tiếp lời chẳng chút chần chừ:

“Tung cánh bánh bay.”

Thẩm Lưu Sương bên cạnh gật đầu:

“Tài bánh bát đẩu.”

Thi Kính Thừa tươi cười ôn hòa, cũng nhét cho Mạnh Kha miếng điểm tâm:

“Từng bước bánh lên.”

Bình thường tính ông nho nhã, tấm lòng rộng mở, cũng chỉ khi bên cạnh Mạnh Kha, mới nói mấy câu đùa giỡn đã tập mãi thành quen này.

Thi Vân Thanh: “...”

Với năng lực ngôn ngữ nghèo nàn của cậu, cuộc đối thoại mã hóa bên trên, thực sự đã vượt mức quy định.

“Đông người như thế, không nhớ hết cũng là chuyện bình thường.”

Mạnh Kha suy nghĩ, quyết định kiểm tra cậu:

“Trước đó không lâu, ta giới thiệu với con vài người thân có quan hệ rất gần gũi, con còn nhớ không? Gồm những ai?”

Tròng mắt Thi Vân Thanh chậm rãi đảo quanh, nhìn theo hướng ngón tay Mạnh Kha chỉ, thấy một nữ nhân trung niên hơi phát tướng.

Tuy lòng cậu mất kiên nhẫn, nhưng thực ra vẫn âm thầm ghi nhớ lời dặn của cha nương, yên lặng một lúc, buồn bực đáp:

“Nhị di mẫu.”

Vốn còn đại di mẫu, nghe nói bà ấy bệnh nặng mất sớm.

Mạnh Kha hài lòng, xoa đầu con trai:

“Mấy người kia thì sao?”

Là hai nam tử trung niên mặc đồ sang trọng.

Thi Vân Thanh:

“Nhị thúc, tam thúc.”

Đứa nhỏ này nhìn như vào tai trái ra tai phải, không ngờ vẫn nhớ rõ ràng những lời họ nói.

Thi Kính Thừa rất vui, đút cho cậu miếng bánh ngọt:

“Chính xác.”

Tuy cực kỳ khinh thường phần thưởng này, nhưng dù sao Thi Vân Thanh vẫn còn nhỏ, nuốt bánh ngọt vào bụng, khóe môi nhếch lên một độ cong khó phát giác.

Bỗng nhận ra gì đó, đứa nhỏ hơi ngẩng đầu:

“Đại thúc thúc của con đâu? Cũng mất sớm à?”

Một đến hai, hai đến ba, nhưng cậu chưa từng nghe nói nhân vật này, chỉ có nhị thúc, tam thúc.

Thi Kính Thừa: “...”

Thi Kính Thừa chỉ vào mình:

“Có lẽ, ông ấy vẫn còn sống, đang đút điểm tâm cho con đây này.”

Thi Đại vội vàng giải thích:

“Là cha chúng ta đó.”

Đáng tiếc thời đại này không có mấy kiểu vè thuận miệng như “bố của bố gọi là ông nội”, hay là...nàng viết cho Thi Vân Thanh một bản nhỉ?

Con người, phiền chết mất thôi.

Lại lần nữa bị nhốt vào mê cung ngôn ngữ, Thi Vân Thanh cau mày, chìm vào suy nghĩ.

“Ta và cha các con đi tiếp khách.”

Mạnh Kha nói:

“Lát nữa rảnh con đến thăm Bạch Nghiễn đi. Thằng bé đến Trường An không lâu, chưa quen cuộc sống nơi đây.”

Thi Đại cười, làm tư thế nghe lệnh:

“Tuân lệnh!”

Ngây thơ.

Thi Vân Thanh oán thầm, trong lúc lơ đãng cảm nhận vài ánh mắt như có như không.

Những tầm mắt khiến cả người cậu khó chịu, xen lẫn lời thì thầm.

“Đó là tiểu thiếu gia của Thi phủ à? Nghe nói hồi nhỏ bị bắt cóc, sống cùng sói tận mấy năm.”

“Sói hả? Đáng thương thế...”

“Nói đến cũng chua xót, mấy năm trước đứa nhỏ kia bỗng dưng mất tích, sống không thấy người chết chẳng thấy xác, tất cả mọi người đều nghĩ cậu ấy đã mất mạng, chỉ có phu thê hai người vẫn luôn tìm kiếm.”

“Giờ đây cả nhà đoàn tụ, cũng là chuyện vui.”

“Chỉ là khổ cho đứa nhỏ kia. Ăn lông ở lỗ trong núi sâu, e rằng chẳng được ăn no mặc ấm, ngày nào cũng chém giết cầu sinh, mới có tính cách quái lạ như vậy. Hôm nay ta gặp cậu ấy, bỗng hoảng hốt như thấy một con sói thật sự...”

Lại nữa rồi.

Thi Vân Thanh âm thầm nghiến răng.

Lúc cậu được đón về Thi phủ, từng chịu đựng quá nhiều ánh mắt khác biệt, cũng nghe qua vài câu hoặc tốt hoặc xấu, hoặc thân thiết hoặc giễu cợt.

Có người sợ yêu đan trong cơ thể cậu, có người chán ghét tính tình quái gỡ của cậu, cũng có người đồng tình thương xót cho cậu, làm như cậu đáng thương lắm vậy.

Thi Vân Thanh chán ghét kiểu bố thí đó.

Cậu thà bị người ta cười nhạo nhục nhã, như vậy cậu còn có thể đánh một trận đương nhiên với kẻ đó, dùng nắm đấm đòi lại mặt mũi, mà không như bây giờ...

Điều đó khiến cậu trông thật sự đáng thương.

Đáy mắt dần dần u ám, Thi Vân Thanh siết chặt ống tay áo.

Gần như cùng một lúc, mái đầu bị người nào đó vuốt ve, cậu nghe thấy giọng nói của Thi Đại:

“Không muốn ở đây nữa phải không?”

Thi Vân Thanh gật đầu.

“Vậy thì...”

Thi Đại mỉm cười rất khẽ, âm cuối hơi nâng cao, như vuốt mèo cào nhẹ bên tai:

“Ta và Lưu Sương tỷ tỷ, dẫn đệ đến chỗ tốt nhé.”

Thi phủ tối nay vô cùng ồn ào, tiếng pháo, tiếng nói cười, vài chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, rơi vào tai, tăng thêm phiền chán.

So với nó, viện của Giang Bạch Nghiễn thanh tịnh hơn rất nhiều.

Chàng và Thi phủ không có quan hệ gì, chẳng cần thiết lá mặt lá trái với khách khứa qua lại, dùng xong bữa tối, chàng tùy tiện tìm cớ rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngọn đèn le lói trong phòng, chập chờn phát sáng. Giang Bạch Nghiễn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng ồn ào kéo dài không ngớt, rủ mắt, lật xem cổ tịch binh pháp trong tay.

Tất nhiên chàng hiểu hàm nghĩa tượng trưng cho đêm giao thừa, cả nhà đoàn tụ, cầu mong năm mới vạn sự thuận lợi.

Nhưng chàng nào có người thân, lấy đâu ra đoàn tụ.

Từ khi Giang gia diệt môn, đã nhiều năm rồi Giang Bạch Nghiễn chưa từng đón giao thừa. Với chàng mà nói tối nay cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua tiếng pháo trúc quá ồn, quấy nhiễu giấc mộng tĩnh lặng của người khác mà thôi.

Đôi lúc, cũng sẽ quấy rầy chàng giết người.

Bóng đêm dày đặc, làn gió phất qua.

Lật mở một tờ giấy tuyên thành, trong tiếng vang loạt xoạt, có người gõ cửa phòng.

Ngay sau đó là giọng nói của Thi Đại:

“Giang công tử ơi?”

Nàng đến đây làm gì?

Đặt cổ tịch lên bàn, Giang Bạch Nghiễn chần chừ đứng dậy, ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa là Thi Đại, Thẩm Lưu Sương và Thi Vân Thanh đang đứng.

Thẩm Lưu Sương vẫn lười biếng ngơ ngác như thường, Thi Vân Thanh trừng chàng theo thói quen.

Chỉ có Thi Đại với con hồ ly đang nằm bẹp trên vai, dáng vẻ hứng thú dạt dào, mỉm cười rạng rỡ với chàng:

“Giang công tử, chúng ta bắn pháo hoa nhé!”

Giang Bạch Nghiễn: “?”

Chàng thật sự hoang mang cực độ trong một thoáng ngắn ngủi.

“Đêm giao thừa mà, sao lại ở một mình được.”

Thi Đại ôm một đống pháo hoa trong tay, lắc lắc với chàng:

“Ở ngọn núi phía sau viện của huynh thôi, gần lắm.”

Giang Bạch Nghiễn thấy hơi buồn cười.

Bất kể là cơm giao thừa hay đốt pháo hoa, theo lý đều là chuyện của Thi gia bọn họ, người ngoài như chàng, tham gia làm gì?

Huống hồ, chàng không hề hứng thú với mấy chuyện đó.

Tùy ý mỉm cười loáng thoáng chút châm chọc, Giang Bạch Nghiễn đang muốn từ chối, đã nghe lời thì thầm ác ma của Thi Đại:

“Nếu huynh cứ ở suốt trong phòng ngủ, cẩn thật chốc nữa cha nương ta đến, kéo huynh thức đêm đón giao thừa đấy.”

Giang Bạch Nghiễn: “...”

Chắc chắn là nàng cố ý.

Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt:

“Làm phiền Thi tiểu thư dẫn đường.”

Vầng trăng treo giữa trời đông, le lói ánh chiều tà.

Con đường sau núi bằng phẳng, Thi Đại tiến thẳng về trước, không lâu sau đã thuận lợi đến đỉnh núi.

Bóng cây đung đưa trên đỉnh đầu, chừng như muốn sụp xuống, tách cành khô lá úa ra, khung cảnh trước mắt chợt thoáng đãng.

Gió đêm vờn qua mặt, ánh trăng chiếu rọi. Đứng trên ngọn núi phía sau Thi phủ, có thể ngắm nhìn hơn phân nửa thành Trường An, tựa bức tranh vẩy mực chậm rãi mở ra.

Đây là chỗ do nguyên chủ và Thẩm Lưu Sương phát hiện, khi còn bé trong lúc rảnh rỗi, hai người thường ra sau núi chơi đùa.

Thi Vân Thanh tiến lên một bước, bất giác nín thở.

Cậu sống nơi hoang dã hẻo lánh không người đã nhiều năm, chưa từng nhìn ngắm khung cảnh như tối nay.

Lọt vào tầm mắt là sắc đêm sáng rỡ, phố dài mười dặm như phủ lớp bạc, đèn hoa rực rỡ. Ánh trăng từ vòm trời chảy xuống, uốn quanh phố dài rợp đèn lồng, ánh đèn mờ ảo như loang mực đỏ, đong đầy ấm áp.

Ngôi sao rải rác trên bầu trời hòa cùng ánh đèn trong thành thêm phần rực rỡ, pháo hoa vờn quanh điểm tô bên trong, phác họa thành trăm ngàn ngọn đèn.

Khiến cậu bỗng sinh nảy sinh ảo giác quái lạ, dường như mình thật sự đã đến nhân gian, đắm mình giữa muôn vạn người từ rất lâu rồi...

Khói lửa nhân gian, nằm trong tầm tay.

Đây là chỗ tốt mà nàng nói sao?

Thi Vân Thanh nghĩ, quả thật rất tuyệt, thậm chí còn thú vị hơn nhiều so với ở lại trong phủ ồn ào nhàm chán.

“Thế nào, đẹp chứ?”

Sau lưng Thi Đại là pháo hoa khắp thành, nàng quay đầu nhìn cậu, đáy mắt sáng ngời:

“Đây là căn cứ bí mật của ta và Lưu Sương tỷ tỷ.”

Nàng nói đoạn chia que pháo cho mọi người, động tác nhanh nhẹn như gió:

“Bắn pháo hoa nào, cẩn thận kẻo bỏng.”

Thi Đại biết Thi Vân Thanh không biết đốt pháo, phải chỉ cho cậu, bất ngờ là Giang Bạch Nghiễn nhận que pháo trong tay nàng, vậy mà cũng bối rối thoáng qua.

Chàng khoác lên người bạch y, sắc da trắng lạnh, lúc này được ánh trắng nhuộm màu, như phủ một lớp sương giá, tôn vẻ lạnh lẽo trong trẻo giữa hàng mày.

Cố tình vẻ mặt Giang Bạch Nghiễn lại hơi giật mình, mi dài rũ xuống, băng tuyết tan chảy, lớp sương mù lượn lờ trong trẻo.

Nhất là khi chàng cầm que pháo, ngón tay với khớp xương rõ ràng khẽ nhúc nhích, tò mò xoay nó vài vòng, trông có chút trẻ con.

Thi Đại ngơ ngác, nhớ lại những chuyện chàng đã trải qua mấy năm nay, chợt hiểu:

“Giang công tử, trước đây huynh chưa từng bắn pháo hoa?”

Giang Bạch Nghiễn dịu dàng cười:

“Chê cười rồi.”

Chàng nắm rõ kiếm pháp và bùa chú phức tạp tột cùng trong lòng bàn tay, vậy mà lúc này thoáng chút ngây ngốc.

Cuối cùng.

Bình thường toàn là Giang Bạch Nghiễn điều tra manh mối, chém giết yêu ma, dạy nàng vẽ bùa, giờ thì nàng có thể dạy lại chàng một lần rồi!

Cảm giác sứ mệnh trỗi dậy, Thi Đại tiến lên một bước, điều chỉnh que pháo trong tay giúp chàng:

“Phải cầm như vậy nè, nếu không tia lửa sẽ bắn trúng huynh mất.”

A Ly nằm trên đầu vai nàng, không khỏi rùng mình.

Cũng chỉ có Thi Đại mới xem Giang Bạch Nghiễn như nhóc đáng thương, nó nghi ngờ hết sức hợp lý rằng năm mới khi Giang Bạch Nghiễn không bắn pháo hoa, là đang đi giết người.

Giang Bạch Nghiễn yên lặng.

Chàng trải qua quá nhiều đêm giao thừa, đôi tay cầm trường kiếm dính đầy máu, từng bóp nát đầu của vô số yêu tà, cũng từng bẻ gãy cổ của người khác.

Ngày xưa dẫu có thể nào chàng cũng chưa từng nghĩ, mình sẽ sóng vai đứng cùng ai đó, tay cầm...que pháo.

Thậm chí Thi Đại còn giúp chàng điều chỉnh góc độ từng chút một như dạy trẻ nhỏ.

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, liếc nhìn cần cổ trắng nõn của nàng.

Tay phải của chàng bỗng siết chặt lại một cách vô thức.

“Như vậy là được rồi này.”

Động tác này chỉ thoáng qua vài giây ngắn ngủi, rất nhanh Thi Đại đã lùi ra sau.

Còn muốn nói gì đó, bỗng nghe Thi Vân Thanh sau lưng buồn bực mở lời:

“Ta cũng không biết.”

Giang Bạch Nghiễn hờ hững liếc cậu.

Thi Vân Thanh hung hăng trừng trở lại.

“Rồi rồi rồi.”

Thi Đại không khỏi bật cười, giúp đứa nhỏ chỉnh lại que pháo trong tay, lấy đồ châm lửa ra:

“Phải đốt nó lên, tiếng rất lớn, đệ phải chuẩn bị trước, đừng để giật mình nha.”

Thi Vân Thanh phồng má:

“Ngươi mới giật mình đấy.”

Thi Đại cười càng tươi hơn, châm mồi lửa, đặt gần que pháo.

Một tiếng nổ chói tai vang lên, ngay sau đó, pháo hoa nở rộ, soi sáng nửa vùng trời.

“Giang công tử, Giang công tử ơi!”

Nàng rất thành thạo, giúp Thẩm Lưu Sương dẫn ngòi nổ, rồi lại huơ đồ châm lửa với Giang Bạch Nghiễn:

“Có cần ta châm giúp huynh không?”

Thấy đối phương gật đầu, Thi Đại nhanh nhẹn đến gần, thắp sáng pháo hoa trong tay chàng.

Thoáng chốc bùng nổ ánh sáng rực rỡ, Giang Bạch Nghiễn lại hơi nghiêng mắt, nhìn sang người bên cạnh.

Thi Đại đang ngẩng đầu nhìn lên trời, pháo hoa rực rỡ, hóa thành những đốm sáng lấp lánh từ trên trời rơi xuống, len vào đáy mắt đuôi mày nàng. Hàng mi dày cong vuốt phủ một lớp bóng mờ, đôi mắt hạnh trong veo ướt át tựa đốm sao vỡ vụn.

Quá mức sáng rỡ.

Giang Bạch Nghiễn bỗng vô cớ nảy sinh sát niệm lạ lùng, khó hiểu.

Nụ cười của nàng cũng vậy, pháo hoa trong mắt cũng thế, tối nay cực kỳ chói mắt, khiến lòng người hỗn loạn.

Chàng không khỏi suy nghĩ, nếu khoét đôi mắt ấy ra, liệu mình có ổn hơn chăng?

Nhưng nếu thật sự khoét đi, mặc cho nó mờ nhạt tắt lịm...

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt che giấu nhiều suy nghĩ hơn.

Thế lại quá vô vị.

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Thi Đại đi đến trước mặt Thi Vân Thanh, cong khóe môi:

“Đệ biết tập tục đêm giao thừa không?”

Không chờ cậu trả lời, Thi Đại đã mỉm cười gian xảo như chú mèo, giơ tay phải lên như làm ảo thuật, trong tay cầm một phong bì đỏ vừa to vừa dày:

“Tèn ten! Cho đệ này.”

Thi Vân Thanh: “?”

Ánh mắt cậu thoáng bối rối:

“Cái gì vậy?”

“Là lì xì.”

Thi Đại đưa phong bì đến trước mặt cậu:

“Người lớn tặng cho con nít, phù hộ năm mới bình an, cát tường như ý.”

Quy tắc quái lạ của con người.

Phiền phức ghê.

Thi Vân Thanh cau mày, lại nghe nàng mềm mại nói tiếp:

“Nhận đi mà, nhận đi mà. Đây là tấm lòng của tỷ tỷ, nếu bị từ chối vào đêm giao thừa, cả năm tiếp theo, ta sẽ rất đau lòng.”

Mồm miệng dẻo quẹo, miệng lưỡi trơn tru...

Cậu trai mất tự nhiên quay đầu đi, động tác vụng về, nhận lì xì trong tay nàng.

Thi Đại vẫn tươi cười:

“Mở ra xem thử đi, xé phần đầu là được rồi.”

Thi Vân Thanh:

“Ta biết.”

Cúi đầu mở giấy đỏ ra, động tác của cậu bỗng khựng lại.

Chẳng trách bao lì xì này trông dày hơn bình thường, hóa ra bên trong còn vài phong bì nhỏ rải rác nữa.

Loáng thoáng nhận ra gì đó, Thi Vân Thanh mím chặt môi, siết nó chặt hơn, khớp xương trắng bệch.

Mở phong bì nhỏ đầu tiên ra, bên trong là một tờ ngân phiếu giá trị không nhỏ.

Còn có tờ giấy cầu phúc đỏ rực.

“Vân Thanh năm tuổi, hạnh phúc an khang.”

Trái tim vốn đã không yên ổn lại càng rối bời, vành mắt nóng bừng, khiến suy nghĩ của cậu thêm loạn.

Bụng ngón tay với vết chai mỏng siết tờ giấy, hơi ngứa ngáy cũng thoáng nóng bỏng.

Trong phong thư nhỏ thứ hai, vẫn là ngân phiếu và giấy cầu phúc

Tờ giấy được người ta nắn nót viết từng nét:

“Vân Thanh bảy tuổi, năm mới thuận lợi.”

“Vân Thanh tám tuổi, không kiêng kỵ gì.”

“Vân Thanh mười ba tuổi, cả nhà vui vẻ.”

Năm nay cậu vừa tròn mười ba.

Chia cách đã lâu, tối nay Thi Đại đã tặng hết cho cậu những câu chúc phúc, những lời chưa nói khi cậu vắng mặt suốt ngần ấy năm.

Thi Vân Thanh chưa từng trải qua cảm xúc như lúc này, trong lòng chua xót khó nhịn, nhưng lại đong đầy đến căng tràn, khiến tay chân cậu luống cuống, khóe mắt nóng bừng.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng đứa nhỏ cũng khó khăn cất lời. Giọng cậu hơi khàn, nhưng lại mềm mại trôi chảy:

“...Cám ơn.”

Yên lặng một lúc, lại khẽ nói:

“Ta có nhà sao?”

Cả nhà vui vẻ.

Một thân một mình ròng rã suốt chín năm, với cậu mà nói, từ này chẳng có ý nghĩa gì, như trăng trong nước, hoa trong gương.

Thi Đại giơ tay, nhéo gò má lạnh lẽo của cậu:

“Tỷ, cha nương và Lưu Sương tỷ tỷ chính là nhà của đệ kia mà.”

“Nhưng.”

Cổ họng khàn khàn, cậu cúi đầu:

“Mọi người không cần ta.”

Thi phủ có cậu hay không, chẳng có gì khác biệt.

Tính tình cậu quái gỡ, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, chẳng được người ta yêu mến...

Họ sẽ coi cậu như gánh nặng? Họ sẽ ghét cậu, xem thường cậu, hoặc đồng tình với cậu như những người khác?

Từ khi về nhà đến nay, Thi Vân Thanh luôn giấu những cảm xúc sâu kín dưới đáy lòng, vui vẻ, buồn bã, mất mát, dường như đã bị cậu nhốt vào chiếc vỏ chẳng thể cạy mở.

Lần đầu nghe cậu nói thẳng như vậy, Thi Đại cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp chặt.

Cẩn thận nắm tay phải gầy gò của đứa nhỏ, đáy lòng nàng xót xa:

“Nếu bỏ đi quan hệ huyết thống, thực ra trên đời này không một ai ngay từ lúc bắt đầu đã cần đến người khác. Mỗi người đều phải dần dần xây dựng mối quan hệ mới có thể trở thành người không thể thiếu của đối phương. Giờ đệ đã về nhà, với tỷ mà nói, đệ là Thi Vân Thanh duy nhất, không thể thiếu được.”

Thi Vân Thanh ngơ ngác nhìn nàng.

“Nhưng mà...”

Thi Đại đột nhiên mỉm cười, lại lần nữa nhéo má cậu, truyền cho cậu nhiệt độ ấm áp của mình.

Nửa gương mặt nàng vùi trong cổ áo lông thỏ của lớp áo choàng, để lộ đôi mắt to tròn sáng tỏ, vì phản chiếu pháo hoa mà nhuộm thêm một tầng rực rỡ.

“Những gì tỷ nói ban nãy đều dựa trên tiền đề gạt bỏ huyết thống. Ta và đệ huyết mạch liền nhau, huyết mạch áp chế hiểu không nào? Bắt đầu từ khi sinh ra, đệ được định sẵn mãi mãi là đệ đệ của ta, ta cần đệ, đệ cũng cần ta, chúng ta có mối liên hệ sâu sắc nhất.”

Trái tim khẽ run lên, tâm trạng phức tạp khó hiểu nổi lên như bọt khí.

Thi Vân Thanh hít mũi, ra sức căng chặt gò má, không để mình chảy nước mắt mất mặt đến vậy.

Cậu không thèm khóc đâu.

“Cho nên...”

Thi Đại nói:

“Từ sau khi đệ về nhà, chưa từng gọi ta tỷ tỷ đâu đấy?”

Gần nửa đêm, thành Trường An bỗng rực cháy nhiều pháo hoa hơn.

Âm thanh tanh tách kéo dài không ngớt, như dải ngân hà đổ xuống, ánh sáng lưu chuyển.

Tại thời khắc năm cũ sắp qua, năm mới kéo đến, cuối cùng Thi Vân Thanh cũng ngước mắt, chăm chú nhìn vào mắt nàng.

Giọng cậu khẽ khàng, nhưng lại vang vọng rõ ràng bên tai, hình như cảm thấy xấu hổ, có chút ngượng nghịu lúng túng:

“...Tỷ tỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.