Chúng ta cùng nhau về nhà, trở về nhà của anh
Cho tới bây giờ Tang Vãn Cách cũng không biết thì ra ngồi xe lửa là một chuyện khổ sở đến như vậy.
Nhờ thân hình của Hùng Thần Giai cao lớn, cuối cùng hai người cũng an toàn thành công chen lên xe lửa, tìm được chỗ ngồi của mình, hành lí hai người mang theo cũng không nhiều, chỉ có một cái vali nhỏ tùy thân, bên trong chứa vài bộ quần áo để thay đổi —— tất cả đều do Hùng Thần Giai sắp xếp, còn có một túi thức ăn, tay xách nách mang gì đó, cũng toàn do Hùng Thần Giai mang, trên tay Tang Vãn Cách chỉ có một cái túi xách, bên trong chứa chút khăn giấy và điện thoại di động, nhiêu đây là do cô tăng cường yêu cầu bạn gấu nào đó chia cho cô cầm!
Cô ngồi vào chỗ của mình rồi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hùng Thần Giai nhét cái vali vào ngăn hành lí trên đầu, lại nhìn thân thể nhanh nhẹn của hắn nhảy xuống, còn thuận tiện giúp đỡ một ông lão tuổi hơi lớn bên cạnh đi tới, môi hồng không khỏi tràn ra một đường cong dịu dàng.
"Cười cái gì?" Thân thể cao lớn ngay sau đó ngồi xuống, bẹo mặt cô một cái, Hùng Thần Giai có một loại hưng phấn và mong đợi khó nói lên lời, tính tình của hắn cũng bắt đầu trở nên ôn hòa hơn. "Có phải rất nóng không?" Mặc dù có mở điều hòa, nhưng người thật sự quá nhiều, không khí khó tránh khỏi oi bức hơn.
Tang Vãn Cách mỉm cười lắc đầu một cái, kéo cánh tay của hắn tò mò hỏi: "Xe lửa đều như vậy sao?" Cô ở trong TV thấy cũng không phải như vậy! Trên ti vi xe lửa đều khô sạch rộng rãi, xem ra còn có thể sánh ngang với khoang hạng nhất trên máy bay nữa, còn tình hình trước mắt, vừa chen chúc vừa nóng bức, toàn bộ không gian tràn ngập một loại quái dị không thể gọi tên. Ai kêu hai người tự nhiên cao hứng chuẩn bị trở về thăm cha mẹ của Hùng Thần Giai đây? Có thể mua được vé coi như là tốt rồi, nhiều người thậm chí phải đứng ở lối nhỏ.
"Đến nông thôn chỉ còn một chuyến xe lửa, cho nên so với những chuyến khác chen lấn nhiều hơn, anh nói chúng ta nên ngồi máy bay em lại không chịu." Nói cái gì mà muốn nếm thử một lần cái cảm giác năm đó lúc hắn ngồi xe lửa đến thành phố S, trời mới biết bảy năm rồi, lần này xe lửa mặc dù còn treo móc số gì đó, nhưng không còn như xưa nữa rồi!
"Ở nông thôn có sân bay sao?" Tang Vãn Cách bĩu cái miệng nhỏ nhắn, "Không có phi trường, không phải chúng ta lại phải từ phi trường chuyển xe thêm một lần nữa mới tới nhà anh sao? Ngồi cái này mặc dù chậm một chút lại dơ bẩn chen lấn chút, nhưng nó trực tiếp đến trấn nhỏ sau đó về nhà không phải tiện hơn sao?"
Hùng Thần Giai lẳng lặng nhìn cô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười. Cô là công chúa được yêu chiều ở trong hũ mật lớn lên, vì thế kinh nghiệm chuyến đi này đối với cô mà nói trừ mới lạ thì chỉ có hành hạ thôi, ngay cả hắn năm đó hai mươi, tuổi trẻ tuổi nhiệt huyết cũng ghét ngồi xe lửa đến tận xương tuỷ, huống chi là cô đây? Cô chỉ là muốn xem những thứ quen thuộc trước kia của hắn, từng cái từng cái một bù lại mà thôi. "Vậy thì tự mình lái xe là được? Lái xe là được rồi, thậm chí so với xe lửa còn nhanh hơn đấy chứ!" Xe lửa phải cần ba ngày, lái xe nhiều lắm một ngày là đã đến rồi.
"Em không để cho anh lái xe chạy trên đường cao tốc suốt cả một ngày một đêm đâu." Tang Vãn Cách nhìn hắn một cái, xem thường nói, sau đó buông lỏng cánh tay hắn, ở trong túi nhựa lấy ra một chai nước suối, mở nắp đưa đến bên miệng hắn.
Bạn gấu nào đó vô cùng hưởng ứng liền uống vài ngụm —— hắn cảm thấy rất nóng, so sánh với người bình thường người càng cao tục tằng càng sợ nóng hơn.
"Không biết cha mẹ của anh là người như thế nào nhỉ?" Tang Vãn Cách thu hồi chai nước, đem nắp vặn lại, lầm bầm nói.
Hùng Thần Giai cười cười, cầm tay nhỏ bé của cô hôn lên mu bàn tay mềm mại: "Bọn họ đều là người nhà quê thật thà, cả đời chỉ biết trồng trọt, chưa bao giờ đi qua trấn trên hay nơi xa hơn khác." Đoán chừng khi họ nhìn thấy hắn mang về một cô vợ xinh xắn như vậy sẽ bị dọa sợ không ít. "Bọn họ sẽ thích em, cái người vừa xinh đẹp lại khéo léo này." Ừ, thật ra thì hắn cũng rất vui.
Mắt to long lanh tức giận thoáng nhìn hắn, Tang Vãn Cách nghiêng đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng vành tai ửng hồng lại nói rõ tâm sự ngượng ngùng của cô. Hùng Thần Giai cười híp mắt nhìn chằm chằm cổ cô, tầm mắt hắn nóng hừng hực làm Tang Vãn Cách không chịu được quay trở lại, chống lại ánh mắt không chút kiêng kỵ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến mức muốn nhỏ ra máu: "Anh nhìn cái gì đó!"
"Anh xem vợ anh đẹp mắt." Hắn không chút nào ngượng ngùng nói lớn, một chút cũng không để ý trong toa xe đang có rất nhiều người, tự nhiên muốn ôm giai nhân vào lòng, hắn bị Tang Vãn Cách đẩy cái mặt ra nên vô cùng bất mãn nhìn một vòng mấy người xung quanh trợn mắt, vẻ mặt cực kì hung ác làm người ta sợ tới mức không ai dám đưa mắt nhìn về hướng bên này nữa.
Mặt Tang Vãn Cách càng ngày càng hồng, thấy thế, Hùng Thần Giai cũng không dám tiếp tục trêu chọc cô, chỉ ôm cô nhẹ nhàng đung đưa, cúi đầu hỏi: "Em còn chưa nói cho anh biết ngày hôm qua em dùng lý do gì đi theo anh?" Cô chỉ đi vào một chút liền trở ra, theo điều tra của hắn, ba vợ tương lai hẳn không phải là người dễ thương lượng như vậy.
Đôi mắt lung linh nhìn về phía hắn, Tang Vãn Cách mím môi cười cười: "Em nói trường học cần phải thêm người đổi bài thi, cứ như vậy." Ai kêu ba cô là quân nhân quan niệm hết sức nghiêm trọng, cho dù không muốn cô đi cũng sẽ không làm trái với ý của cấp trên —— cho dù đó là cấp trên của cô.
Bất đắc dĩ: "Thật là lý do tốt, vậy còn em làm thế nào mà xin hiệu trưởng nghỉ được vậy?" Vừa trở lại không bồi hắn mà lại thu xếp đồ nói muốn cùng hắn hồi hương thăm hai ông bà già, còn mạnh mẽ vang dội lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng xin hai mươi ngày nghỉ, lão già kia cũng đồng ý thật mới ghê chứ! Trường học không phải đang cần giáo viên sao? Thời gian thi tốt nghiệp trung học cũng sắp đến rồi, lão già kia lại còn đáp ứng ngày phép?!
Tang Vãn Cách nhún nhún vai, lắc lắc tay, bộ dáng yêu kiều chọc cho lòng Hùng Thần Giai bị đả động, không nhịn được hôn cô một cái, cũng may lần này không ai thấy, Tang Vãn Cách cũng mắt nhắm mắt mở tha cho hắn lần này: "Em chỉ nói muốn cùng thầy Hùng xin hai mươi ngày phép, ông ấy liền không hề nghĩ ngợi mà đồng ý liền, em cũng không biết tại sao nữa." Cảm giác là lạ.
Tròng mắt đen nhíu lại, Hùng Thần Giai cố gắng nén cười, suy nghĩ cả buổi, thì ra bởi vì hắn, đoán chừng lão già kia đối với khí thế ngày đó khi hắn xông vào phòng làm việc vẫn còn sợ lắm, nếu không làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy chứ?
"Gấu, anh nói xem vào trong trấn mình nên mua thứ gì làm quà đây?" Tang Vãn Cách lại làm vẻ mặt khổ não níu lấy ngón tay của hắn kéo kéo, trong lòng cực kì rối rắm. Cô chưa từng gặp qua vợ chồng nông thôn chất phác nào, nên tặng gì cho phải đây? Vốn là cô định là mua ở thành phố S rồi mang về, nhưng Hùng Thần Giai nhất quyết không chịu để cho cô cầm nhiều đồ như vậy, cuối cùng làm cho cô không thể mua được gì. Trước kia có chú bác cô dì nào sinh nhật, họ chỉ muốn thứ đắt tiền không cần tâm ý, nhưng lần này rõ ràng không giống nhau.
"Đừng nóng vội." Hùng Thần Giai sờ sờ đầu cô, hắn thật sự yêu cực kỳ bộ dạng như cô gái nhỏ đáng yêu này của công chúa, "Em có mua thuốc bổ quý giá gì cho họ thì họ cũng không biết, nói không chừng còn không dám ăn mà để đến quá hạn luôn đấy. Chờ đến trấn trên chúng ta từ từ đi mua, được không?"
Tang Vãn Cách nhìn hắn, gật đầu một cái, lại tiến sát vào trong ngực hắn, trời sanh cô thể chất yếu đuối, sợ lạnh không sợ nóng, cho dù mùa hè trên người cô vẫn lạnh như băng, Hùng Thần Giai ôm cô hết sức thoải mái.
Cô cứ như vậy mà nằm trong ngực hắn, khéo léo đặt đầu trên bả vai hắn, môi anh đào nhẹ nhàng khép mở, nhỏ giọng nói: "Gấu, chúng ta cùng nhau về nhà." Trở về nhà của anh, để cho lòng của anh thêm trọn vẹn, không còn có tiếc nuối nữa, để cho anh hạnh phúc, cũng là cho chính cô hạnh phúc.
Tròng mắt đen rõ ràng sửng sốt một chút, bàn tay ngay sau đó ôm cô càng chặt hơn, Hùng Thần Giai cũng từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng và thỏa mãn.