Cấm dục quả nhiên không nhân đạo
Sau khi kết thúc chuyến đi ba ngày, Tang Vãn Cách có cảm giác xương mình muốn đứt rời hơn phân nửa, cô làm thế nào cũng không nhớ được là cô đã ngồi hô hấp trong cái không khí oi bức đó được bao lâu, và cô lại càng không có được một giấc ngủ ngon lành. Cô khó chịu, Hùng Thần Giai so với cô lại càng khó chịu hơn, hắn chịu khổ ăn quán, cũng không thấy khổ sở chút nào, nhưng nhìn bộ dạng Tang Vãn Cách không thể thích ứng thì lại làm cho lòng hắn như lửa đốt, ba ngày qua hắn cũng rất đau khổ.
Hơn nữa trong chuyến đi ba ngày này, trong toa xe người đi rồi lại đến cứ thay đổi từng tốp, trong đó không thiếu mấy tên cả gan dám mon men đến gần, Hùng Thần Giai có cảm giác mình bị kìm nén muốn nổ tung rồi! Nếu không phải vì Tang Vãn Cách da mặt mỏng, hắn còn không ở ngay trước mắt những tên không biết phân biệt kia mà hôn mặt cô đến chết đi sống lại sao! Thật vất vả vứt được bình dấm chua ra ngoài, nhưng vừa ra trạm xe lửa lại bị người khác nhét tiếp một bình nữa!
Tròng mắt đen trừng còn lớn hơn cái chuông đồng, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng giờ phút này cái gã đứng trước mặt hắn đã chết không dưới mấy trăm lần.
"Tiểu thư, không biết cô muốn đi nơi nào? Nếu như không ghét bỏ, tôi có thể đưa tiểu thư một đoạn." Cái gã đó cười đến mắt cũng híp lại, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn này mặc dù mang theo một tầng mệt mỏi nhưng vẫn không che giấu được khí chất trời sanh, ngũ quan tinh xảo đẹp mắt quả thật không giống như người nhà quê. Tại cái nơi nghèo khổ lại hoang sơ này, bình thường có thể thấy một cô có dáng dấp không tệ đã không dễ dàng rồi, chứ đừng nói chi là cô gái không chỉ có tướng mạo xinh đẹp mà khí chất lại xuất chúng trước mặt hắn đây, nước da trên tay cô ấy giống như bạch ngọc vậy, vừa nhìn biết ngay là một cô gái sống an nhàn sung sướng trong nhà có tiền, nếu như hắn nguyện ý bỏ qua mới có quỷ.
Có xe tốt còn không cưa đổ con gái sao?!
Hùng Thần Giai cắn răng vang lên tiếng cạc cạc, hận không thể cho một quyền vào mắt cái gã đầu heo không biết nhìn người này chết đi!
Hắn vừa định mở miệng mắng người, Tang Vãn Cách lại nói trước hắn một bước: "Cám ơn, tôi không cần." Cứ như vậy, chỉ đơn giản năm chữ, nói xong liền dắt bàn tay Hùng Thần Giai vòng qua cái người đàn ông đang đứng cản đường kia, ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện ý bố thí cho hắn.
Bạn gấu nào đó lập tức cười ngọt như mật, trước khi đi còn không quên nhìn cái gã đang bị đơ, đứng bất động ở hiện trường kia, đưa ra ánh mắt khiêu khích với hắn, mẹ nó, dáng dấp y chang con heo, lại còn dám đối với công chúa của hắn có tư tưởng bất chính?! Quả thật muốn tìm chết! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại... Tại sao hắn có cảm giác tên đầu heo kia nhìn có chút quen mắt vậy ta?
... Không thể nào đâu?! Hắn gần mười năm không trở lại, coi như là nhìn nhầm người ở trong thôn cũng không có gì kỳ quái. Nghĩ như vậy, Hùng Thần Giai cũng thoải mái hơn, để mặc cho bàn tay nhỏ bé dắt mình đi về phía trước.
Tang Vãn Cách cảm thấy mắt có chút mỏi, hơi xót xót, chắc là do ngủ không được ngon giấc rồi, cô mím môi hồng nhìn Hùng Thần Giai một cái, thấy hắn vẫn có tinh thần như vậy, không khỏi thấy chút kỳ quái. Ba ngày qua cô dường như chưa nhìn thấy hắn ngủ, lúc nào cô ngủ đầu gấu này cũng ôm cô vào lòng để cho cô ngủ, theo lý thuyết hắn so với cô phải mệt mỏi hơn mới đúng chứ, làm thế nào mà thần thái hắn lại có thể sáng láng như vậy, mà cô thì lại mệt mỏi đến mức muốn trực tiếp nằm dài ra đất?!
Cô làm thế nào biết được, hắn rời cô bảy năm, trong thời gian đó Hùng Thần Giai đã kiên trì tập nên một loại nghị lực phi thường, cứ như thế sức chịu đựng cứ lớn dần lên, chính vì hắn hy vọng một ngày có thể trở lại, nhét cô vào trong ngực mình, bảo vệ cô thật tốt, để cô trở thành một cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới. Hắn chỉ cầu mong cô được vui vẻ an khang, về phần hắn đã từng gặp qua hay trải qua cái gì, những thứ này đều không quan trọng. Cô không cần biết, hắn cũng sẽ không để cô biết.
"Mệt hả?" Hùng Thần Giai tinh mắt phát hiện công chúa của mình ngáp một cái, hắn liền rút tay từ tay nhỏ bé của cô ra, sau đó sờ sờ đầu cô, lại vòng tay qua bả vai gầy nhỏ của cô, "Nếu vậy chúng ta tìm một phòng trọ nhỏ nghỉ ngơi trước đi?"
Tang Vãn Cách vốn là muốn cự tuyệt, nhưng khi cô nghĩ tới bản thân đã không tắm ba ngày, lại không thay quần áo nữa, mùi trên người khẳng định rất khó ngửi, cô một chút cũng không muốn để như vậy đi gặp cha mẹ của gấu, lại nói đi thăm trưởng bối rốt cuộc cũng phải mua chút đồ, cho nên liền gật đầu đồng ý. Thấy cô đồng ý, Hùng Thần Giai liền vòng tay qua vai cô, tròng mắt đen quét qua một vòng xung quanh, cũng không để ý tới kể từ khi ra khỏi cửa trạm xe liền có một đám người tới vây xung quanh hai người, mãnh liệt muốn lôi kéo bọn họ dừng chân ở nhà nghỉ, hắn dịu dàng mang Tang Vãn Cách đi tới một nhà nghỉ nhỏ gần đấy. Thuê một gian phòng, cầm cái chìa khóa đi lên lầu.
Vào phòng rồi thì nên làm chuyện gì? Theo ý tưởng của Hùng Thần Giai là trước tiên kéo người yêu vào trong ngực yêu thương một hồi, nhưng chuyện Tang Vãn Cách muốn làm nhất là phải tắm trước, quan niệm hai người bất đồng, tự nhiên sẽ có xung đột nhỏ.
Bị đầu gấu đè trên ván cửa, Tang Vãn Cách vừa bực mình vừa buồn cười: "Anh làm gì vậy?"
"Hôn em." Hùng Thần Giai trả lời nhanh chóng, đơn giản có lực thốt ra hai chữ rồi cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ dụ hoặc của cô, đầu lưỡi có lực xâm nhập vào miệng cô, liếm hai hàm răng đều như hạt bắp nhiều lần, rồi mới vừa cuộn lấy hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi cô mà mút, hắn hôn cho đến khi Tang Vãn Cách yêu kiều hổn hển, thân thể bủn rủn, cả người hóa thành một vũng nước mềm mại tựa vào trong ngực hắn.
"Đừng làm rộn... Ư..." Bị bạn gấu nào đó hôn đến mức một câu cũng nói không đầy đủ, "Em muốn tắm ——"ba ngày không tắm rồi, hắn không ghét bỏ, còn dám hôn nhiệt tình như vậy.
"Vậy chúng ta cùng nhau tắm." Hùng Thần Giai ở giữa bờ môi cô nỉ non, nội tâm bởi vì sắp sửa được tắm uyên ương mà cảm thấy một hồi nhiệt huyết sôi trào, thanh âm cũng không khỏi tự chủ trở nên khàn khàn, "Anh kỳ lưng cho em."
Nghe vậy, toàn thân Tang Vãn Cách liền cứng đờ, cô mới không muốn cùng hắn tắm! Không bị ăn sạch sành sanh mới là lạ!
Xem thấu ý đồ muốn chạy trốn của cô, Hùng Thần Giai liền đánh đòn phủ đầu chế trụ cái eo nhỏ nhắn của giai nhân trong ngực, "Hắc hắc" hắn cười toét ra hàm răng trắng sáng, "Cùng nhau tắm, cùng nhau tắm nào!" Nói xong hắn liền ôm ngang Tang Vãn Cách rồi đi tới phòng tắm, đột nhiên hắn tấn công làm cô sợ tới mức theo bản năng đưa tay vòng lên cái cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồng đến mức không chịu được.
Thấy thế, Hùng Thần Giai liền buông lỏng phòng bị, cho là Tang Vãn Cách thật đã khoanh tay chịu trói, hắn đã có thể tùy ý làm loạn, ai mà biết mới vừa ôm cô đi vào lại phát hiện không mang theo đồ để thay. Hắn tuy không ngại lõa thể trình diễn..., nhưng công chúa khẳng định không muốn, cho nên bạn gấu nào đó không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái rồi tự động đi ra ngoài cầm quần áo để thay, ai biết hắn chỉ vừa mới mở vali hành lý, liền nghe thấy tiếng "Cùm cụp" khóa cửa sau lưng, bạn gấu nhà ta lập tức quay đầu xem, phát hiện cửa phòng tắm đã bị khóa chặt!
Hùng Thần Giai co quắp khóe miệng, không thể tin được mình bị cô gái của mình lừa gạt, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, cái này không phải muốn hắn cấm dục sao? Có phải quá không nhân đạo không, cô không lưu tình chút nào sao?!
Nhưng đã bị khóa bên ngoài, còn có thể làm thế nào đây? Hắn sao có thể xông vào..., tuy một cái khóa cửa nho nhỏ cũng không thể làm khó được hắn, nhưng công chúa nhất định sẽ trở mặt.
Một hồi lâu sau khi cân nhắc một chút thiệt hơn, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi chồm hổm chống cằm nhìn phòng tắm, nhìn thấy cái cửa nhà tắm bằng thủy tinh đục gần như trong suốt chiếu ra hình bóng mảnh khảnh yểu điệu thướt tha mềm mại, hắn chợt cảm thấy một hồi lửa dục ở dưới bụng đang thiêu đốt thật lợi hại, hắn hận hiện tại không thể vọt vào trong phòng tắm đem cái cô gái không có lương tâm kia đè xuống phía dưới để cô cầu xin tha thứ!