Lý Đông Thanh nói: “Ta cảm thấy, Y Trĩ Tà đối với ngươi có tâm tư khác.”
Ninh Hòa Trần nhìn hắn, ngậm cười hỏi: “Tâm tư gì?”
“Thì chính là cái tâm tư kia ấy, “ Lý Đông Thanh thật không tiện nói thẳng, “Ngươi biết rõ mà, tâm tư không tốt.”
Ninh Hòa Trần không quan tâm nói: “Quả thực có biết, vậy thì như thế nào?”
Lý Đông Thanh không còn gì để nói, một lát sau, lầm bầm lầu bầu: “Ta nghe nói, bọn họ phụ thân chết rồi, nhi tử có thể lấy bất luận mẫu thân nào ngoại trừ mẹ đẻ của mình, ngươi từng nghe câu chuyện Mạo Đốn tên kêu chưa? Mạo Đốn bắn tên kêu về phía yên thị của chính mình chỉ vì muốn huấn luyện sự trung thành của tướng sĩ, ngươi... Biết rõ hắn...”
Ninh Hòa Trần cảm thấy buồn cười, nói: “Được rồi, cho dù hắn không phải người tốt, lẽ nào ta là sao?”
Lý Đông Thanh: “Ngươi hà tất cứ phải hạ thấp chình mình như vậy, ngươi người này, thật là!”
Hắn vẫn là thân cận Ninh Hòa Trần, giống như chó con thân thiết với người đối tốt với mình, không quản Ninh Hòa Trần nhanh mồm nhanh miệng ra sao, nhưng cũng không thật sự tổn thương hắn một chút, có người chính là muốn tín nhiệm người khác, dựa vào thiện ý của người khác mà sống tiếp, Lý Đông Thanh chính là như vậy.
Lý Đông Thanh nói: “Ta rõ ràng là thật lòng quan tâm ngươi.”
Ninh Hòa Trần thuận miệng nói: “Ngươi rõ ràng là mỗi ngày múa mép khua môi, việc không làm được bao nhiêu, mà lời hay lại nói được cả sọt.”
“Ngươi tại sao lại như vậy chứ?” Lý Đông Thanh không thể nghi ngờ là bị y chễ giễu, nói, “Thôi.”
Ninh Hòa Trần trêu ghẹo hắn: “Lại muốn khóc sao?”
Lý Đông Thanh triệt để không phản ứng y, lại nghĩ đến chuyện phiền lòng của chính mình, nghĩ đến Lâm Tuyết Nương, nghĩ đến thôn Khất Lão, nghĩ đến mấy người phụ nữ kia.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Ninh Hòa Trần nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ, mà thật sự hiểu không ít, cái gì cũng hiểu.”
Lửa than nổ đồm độp, ánh lửa trên mặt Ninh Hòa Trần lóe lên một cái.
“Vậy ngươi cũng phải biết, mạng của ngươi treo ở trong tay Y Trĩ Tà,“ Ninh Hòa Trần nói, “Ở trong tay người Hung Nô, chung quy phải cúi đầu thôi.”
Lý Đông Thanh nói: “Chẳng lẽ là vì mạng của hai người chúng ta sao?”
“Không, “ Ninh Hòa Trần hiếm thấy thẳng thắn, nói, “Ta có lẽ là do quen nhẫn nhục chịu đựng rồi.”
“Cha ta là tội thần,“ Ninh Hòa Trần nói, “Bị Bất Khả Đắc sơn mua về, lên Hoàng Kim Đài, lại ăn nhờ ở đậu mười ba năm,... Mười ba năm, chưa từng nói một chữ 'Không'. Người người nói ta dễ tính. Quý lão tứ trèo lên đầu ta gảy phân, ta cũng nhịn, lại lấy đó gọi ta là 'Khiêm nhượng quân tử', bản chất ti tiện này, sợ là một chốc không đổi được.”
Nếu như Lý Đông Thanh nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Ninh Hòa Trần cùng hắn tâm sự.
Lý Đông Thanh lại nghĩ đến, hắn mới vừa ở trong mơ nghĩ thông suốt sự tình. Ninh Hòa Trần ngày hôm nay thực sự là ôn nhu, nếu vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.
Lý Đông Thanh nói: “Ngươi đối với ta cũng không như vậy.”
“Ngươi cái nhóc con này, “ Ninh Hòa Trần, “Ta cần ngươi sao?”
Lý Đông Thanh nói: “Hả, thế ngươi cần Y Trĩ Tà sao?”
“Cũng không cần tới,“ Ninh Hòa Trần cười nói, “Trêu hắn thôi, có quan hệ gì đâu.”
“Ta không thích người Hung Nô,“ Lý Đông Thanh nói, “Y Trĩ Tà thấy ngươi dung mạo xinh đẹp mà thôi, hắn có thê tử của chính mình, đang trêu ghẹo ngươi, hắn e rằng còn cảm thấy ngươi là người tùy tiện đấy! Dựa vào cái gì chứ?”
Ninh Hòa Trần lại cảm thấy hắn đang kể chuyện cười, nói: “Ta đúng là người tùy tiện.”
“Lý Đông Thanh, ta với ngươi không giống nhau,“ Ninh Hòa Trần nói, “Ta vì sống sót, chính là người tùy tiện cái gì cũng có thể, ngươi nghĩ gì vậy?”
Lý Đông Thanh yên lặng không lên tiếng.
“Vậy ngươi tại sao còn muốn báo thù chứ?” Lý Đông Thanh một lát sau tìm về suy nghĩ của mình, “Cứ ở Bất Khả Đắc sơn, không tốt sao?”
Ninh Hòa Trần: “Sống sót cũng phải xem sống thế nào, ta chính là muốn sống sót khiến người e ngại như vậy, Lý Đông Thanh, cả nhà ta, suy tàn quá buồn cười, cho dù là súc sinh cũng thể sống tạm bợ được, huống chi ta còn là người.”
“Ngươi rõ ràng đang nói khoác, “ Lý Đông Thanh nói, “Chính ngươi còn chưa nghĩ thông đã tự mình chạy đi báo thù.”
Ninh Hòa Trần trong nháy mắt chấn kinh rồi.
Lý Đông Thanh: “Ngươi ở Bất Khả Đắc sơn, ở trên giang hồ, có bằng hữu, có tri kỷ, cũng có sư huynh đệ cùng hồng nhan tri kỷ, ngươi cố tình không buông tha chính mình, ca ca, ngươi cũng nằm gai nếm mật sao?”
“Đừng nói nữa.” Ninh Hòa Trần vứt da sói lên người hắn, nói, “Nói không thông.”
Nói không thông, hai người mỗi người đều nói theo lý của chính mình, sẽ đều do dự. Thật ra Ninh Hòa Trần quả thực không nên mang theo cái gánh nặng là hắn, Lý Đông Thanh là người liên lụy, nếu như giao cho vận mệnh, có lẽ có thể tự cầu một con đường sống thôi.
Lý Đông Thanh cầm một cái kim, khâu hai mũi cuối cùng, khâu xong áo choàng da sói, sau đó khoác lên trên người y, đầu sói chụp lên bả vai Ninh Hòa Trần, đuôi sói may làm cổ áo, nhìn cũng không tinh tế, thế nhưng từng mũi khâu từng đường chỉ đều được may rất tốt, cũng rất ấm.
Lý Đông Thanh nói: “Ta biết ngày hôm nay ngươi đi làm gì, hôm nay chúng ta phải chia xa rồi, đây là lễ vật ta tặng ngươi, ca ca, ta thật lòng hy vọng ngươi sống tốt, thật lòng muốn nhận thức ngươi làm ca ca, ngươi không thích ta, ta cũng vẫn thích ngươi.”
Ninh Hòa Trần thật lâu không nói gì.
“Trời đất không ngừng lớn mạnh, quân tử cũng theo đó mà không ngừng vươn lên,“ Lý Đông Thanh nói, “Ca, ngươi là người làm nên đại sự, phải không ngừng vươn lên, lúc trước ta đã nói, người với người gặp gỡ đều là duyên phận, ta cả đời này chưa từng thấy cha mẹ ruột, thế nhưng là một đường gặp may, được cha mẹ nuôi tốt bụng nuôi lớn, dạy ta lễ nghi học vấn, bảo ta làm người tốt, làm việc tốt, sau đó lại gặp ngươi, ngươi cũng tốt với ta, ta đều nhớ kỹ, các ngươi đều là ân nhân của ta, ta sẽ không trách ngươi.”
“Hôm nay từ biệt, có lẽ sẽ rất khó gặp lại, “ Lý Đông Thanh vành mắt ửng hồng, nói, “Ta tặng ngươi một câu đi.”
Lý Đông Thanh nói: “Khi ta còn bé lão sư nói ‘Vết thương do dao cắt có thuốc chữa được là tốt, nhưng không bị đứt thì vẫn tốt hơn’*. Người luôn nói, không phá thì không xây được, lại nói, nếu muốn hòa bình, trước tiên phải có chiến tranh, nhưng ta lại hi vọng sau này ngươi không cần phá bỏ cũng có thể đứng vững, trân trọng chính mình.”
*Ngạn ngữ: 刀伤药虽好,不破手为高: Tuy rằng có biện pháp có thể cứu vãn, nhưng vì an toàn mà tránh mắc sai lầm vẫn là tốt nhất.
Bên ngoài vang lên tiếng tên kêu, chiến hỏa cũng nổi lên rồi.
Người giang hồ đánh trận đầu, trong lúc nhất thời ám khí cùng tiếng nhạc cụ cùng vang lên. mũi chân của ca nữ tiểu Nguyệt Thị trước tiên điểm vào đỉnh trướng, tiếng tỳ bà cùng tiếng đàn tranh hòa vào nhau.
Lý Đông Thanh từ bên cạnh lò lửa đứng lên liền kiên quyết đi ra ngoài. Lần này Ninh Hòa Trần không đi theo.
Người Hung Nô lớn tiếng la lên, Y Trĩ Tà từ trên trời giáng xuống, lấy một địch trăm, lại không ngăn nổi mấy trăm cao thủ du hiệp, Y Trĩ Tà lớn tiếng hét: “Liệp Kiêu Mỹ ở đâu!”
Liệp Kiêu Mỹ tay cầm loan đao, chém vào bụng kẻ định, hét to: “Giết!”
Lý Đông Thanh đứng ở trong chiến hỏa, Y Trĩ Tà một tay tóm chặt cổ áo hắn, cả giận nói: “Ninh Hòa Trần đâu!”
“Y chưa từng nghĩ tới cùng ngươi về vương đình, “ Lý Đông Thanh nói, “Đã đi rồi.”
Y Trĩ Tà giận dữ! Lý Đông Thanh lại không sợ hãi, thời điểm ra khỏi trướng đã có lòng muốn chết. Cho dù phải chết thì cũng có gì đáng sợ, một cái mệnh tiện mà thôi, cứ việc đến lấy!
Y Trĩ Tà nói liên tục ba chữ được, tàn nhẫn mà ném đi Lý Đông Thanh, lại giết thêm mấy người, nói: “Nhốt hắn lại!”
Nhưng Lý Đông Thanh lại bị một nam nhân bắt đi, nam nhân kia cánh tay như sắt thép, người của tiểu Nguyệt thị bày trận, bao vây nam nhân, chiến loạn nổi lên bốn phía, căn bản không biết là địch hay bạn. Dù là tướng quân đã có kinh nghiệm phong phú, hoặc cho dù là để Lý Quảng đến cũng tuyệt đối chưa đánh qua trận nào như vậy!
Bất Khả Đắc sơn Lý Ẩm Phong nhíu mày lại, phát hiện không đúng nói: “Ninh Hòa Trần đâu?”
Y Trĩ Tà cười to, nói: “Chạy rồi! Chúng ta đều trúng kế của y, một chiêu kim thiền thoát xác này hay lắm!”
Ai cũng không nghĩ tới, nguyên lai Ninh Hòa Trần căn bản không muốn Lý Đông Thanh.
Lý Ẩm Phong nói với chúng đệ tử: “Chạy không được, đừng tham chiến, đuổi theo!”
“Hẳn là đuổi không kịp rồi, “ Lý Đông Thanh nói, “Có người tới cứu y.”
Đại ca nữ cười đến tự phụ, trào phúng hỏi: “Ngươi trung thành tuyệt đối, y không mang ngươi đi sao?”
“Ta lưu lại cứu vớt mặt mũi của các ngươi, “ Lý Đông Thanh ngửa đầu nhìn nàng, cười nói, “Nếu như làn trúc múc nước, dã tràng xe cát, vậy chẳng phải là mất mặt sao?”
Đại ca nữ vung ống tay áo một cái, lạnh giọng nói: “Điếc không sợ súng.”
Lý Đông Thanh đối với những người này mà nói liền tựa như là một miếng thịt rơi vào trong đám hổ đói, có người tới giết hắn, có người tới cứu hắn, có người dự định nếu là cứu không được hắn, sẽ giết hắn. Lý Đông Thanh nhìn cao thủ so chiêu, hoa cả mắt, cũng chịu vô số thương tổn, trong nháy mắt, y phục rách tan, máu thịt chảy ra.
Kiếm của Quách Giải giết thẳng hai ca nữ, mở một đường máu, tha trọng kiếm mà đến, chặn ngang xách Lý Đông Thanh lên, ném hắn lên ngựa, lại bị một kiếm chém đứt móng ngựa, Lý Đông Thanh nhất thời bị lật qua mới ngã xuống đất, một hắc y nam nhân đánh ngựa chạy nhanh đến, đưa tay về phía hắn, Lý Đông Thanh không đón, hắn kéo lại một cánh tay của Lý Đông Thanh xách hắn lên, Lý Đông Thanh bị xóc nảy khiến lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, khom lưng ho ra một búng máu.
Trước mặt một tiếng ngựa hí lên, Lý Đông Thanh giống như ở trong hỗn độn bị một đường sét đánh cho tỉnh lại, Thiên Cơ ở trước mặt chạy nhanh đến, sắp đụng phải con ngựa dưới thân này rồi!
Lý Đông Thanh hét lên: “Cút!”
Thiên Cơ trực tiếp đâm thẳng vào, bị nam nhân phía sau đâm một kiếm rách tan da thịt! Lý Đông Thanh vô cùng đau đớn, lại hung tợn phun ra một ngụm máu.
Thiên Cơ vẫn dốc sức mà va vào thân ngựa, Lý Đông Thanh bị quăng xuống dưới, Thiên Cơ bốn vó quỳ xuống, gào lên một tiếng, rơi xuống huyết lệ, đầu nặng nề buông xuống, đập xuống đất. Lý Đông Thanh quỳ xuống, hét lên khóc lớn, huyết lệ giàn giụa. Quá mức thống khổ!
Cả đời này, ta hiếu thuận với cha mẹ, đối xử tử tế với người khác, chưa từng hận, chưa từng oán trách ai, ta vì cái gì lại ra nông nỗi này!
Lý Đông Thanh nhặt lên một thanh kiếm, hận ý đã nảy sinh, hắn mới vừa đứng lên hứng gió, nhưng lại thấy một vị ngọt đập tới.