Thời điểm Lý Đông Thanh ra khỏi cửa sớm đã không thấy Ninh Hòa Trần, hắn và người Hung Nô ngôn ngữ không thông, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể học được, cho nên sẽ không hỏi Ninh Hòa Trần đi đâu, liền tự mình đi đút ngựa ăn, Thiên Cơ tinh thần đã tốt lên, cũng ăn uống như bình thường rồi.
Kiêu kỵ tướng quân da mặt đỏ sạm, giống như quanh năm phơi nắng, đi qua cứng nhắc nói: “Lý Đông Thanh, vương tử gọi ngươi qua.”
Thiên Cơ nhìn thấy hắn, hí một tiếng, kiêu kỵ tướng quân nói: “Ngươi có một chú ngựa tốt.”
Lý Đông Thanh không phản ứng hắn, quay người phải đi, lại không biết đi chỗ nào, chỉ đành lại nói chuyện với hắn: “Đi chỗ nào?”
Kiêu kỵ tướng quân nói: “Ta dẫn ngươi đi.”
Những người Hung Nô này đa số đều biết nói hai câu tiếng Hán, nhưng chỉ có mấy người nói được nhiều hơn một chút, Lý Đông Thanh vốn nên cùng hắn thân cận, mà bởi vì chuyện của Thiên Cơ lại khó sinh hảo cảm, có lẽ còn phải ghi hận một khoảng thời gian.
Kiêu kỵ tướng quân nói: “Ta tên là Côn Mạt.”
“Côn Mạt,“ Lý Đông Thanh thuận miệng nói, “Ngươi là người của Côn tộc?” ①
“Phải.” Hắn nói, “Ta là vương tử Côn tộc.”
Lý Đông Thanh đúng là trợn tròn mắt.
Côn Mạt nói: “Ta muốn xin lỗi ngươi, làm ngựa của ngươi bị thương rồi.”
“... Thôi, “ Lý Đông Thanh nói, “Người Hung Nô các ngươi, thật nhiều vương tử quá.”
Côn Mạt đàng hoàng nói: “Lâu Phiền, Bạch Dương, Hà Nam, Triều Na, Phu Thi, Đinh Linh... Chưa nhớ ra hết, còn có rất nhiều tộc, mỗi người có quá khứ của chính mình, việc này cũng không thể tránh khỏi, chẳng qua bây giờ đều nghe đại thiền vu điều khiển.”
Lý Đông Thanh có chút thất thần, bởi vì bỗng nhiên nghĩ đến, Côn tộc hình như là bị đại Nguyệt thị diệt quốc, Côn vương Nan Đâu Mị bị đại Nguyệt thị vương giết chết, nhi tử của hắn còn ở trong tã lót được Mạo Đốn thiền vu cứu sống, Côn tộc cũng quy thuận với đại thiền vu. Nói như vậy, hài tử kia hẳn là Côn Mạt.
Lại vừa nghĩ, đại Nguyệt thị vương đã chết, hình như chính là bị Côn Mạt này giết chết? Không sai, đại Nguyệt thị vương bị giết, còn bị cắt lấy đầu làm đồ nhắm rượu. Hung hăng báo thù cho phụ vương của chính mình.
Lý Đông Thanh cả người sợ hãi nổi da gà, quay đầu lại nhìn Côn Mạt, thấy hắn khuôn mặt còn trẻ, có chút chất phác, đôi môi khô khốc, nhìn thấy hắn đánh giá chính mình, còn nở nụ cười.
Côn Mạt nói: “Làm sao vậy?”
Lý Đông Thanh: “... Không có chuyện gì.”
Ở đây, ai cũng không thể chọc, ai có thể nghĩ tới một cái kiêu kỵ tướng quân cũng có chuyện xưa làm người khiếp sợ như vậy.
Côn Mạt cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, thật thà mà nói: “Tối hôm nay có thứ tốt, ngươi nhất định phải ra khỏi trướng đến xem, ta đi gọi ngươi.”
Lý Đông Thanh hỏi: “Thứ gì tốt?”
Côn Mạt lại chỉ cười không đáp.
Đến vương trướng, Y Trĩ Tà đang ngồi giữa một đống vương hầu, có mấy người Lý Đông Thanh chưa từng thấy. Mà đoán cũng đoán được, nam nhân bụng lớn kia là Bạch Dương vương, còn lại đơn giản là thủ hạ tướng quân Đô úy mà thôi.
Y Trĩ Tà gọi hắn tới, nói: “Lưu Chuyết.”
Bạch Dương vương gật gật đầu với hắn, Lý Đông Thanh nói: “Vương tử tìm ta?”
Y Trĩ Tà mở bản đồ ra, tay chỉ vào Hà Sóc, nói: “Ta dự định dẫn ngươi đi gặp phụ thân. Thuận theo Hà Sóc, men theo Hoàng Hà, đi qua Nhạn Môn là tiến vào thảo nguyên, phụ thân vẫn còn đang trong vương trướng du tuần, không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là đang ở dưới Âm Sơn.”
Lý Đông Thanh đương nhiên không muốn đi, nhưng chỉ có thể làm bộ háo hức, nói: “Được.”
Y Trĩ Tà nói: “Ngày mai liền xuất phát.”
Lý Đông Thanh nghĩ thầm: “Đây không phải là xong đời rồi sao?”
Ninh Hòa Trần đến cùng có đáng tin hay không đây, Lý Đông Thanh khó tránh khỏi bồn chồn trong lòng, vì sao còn không có ai đến cứu hắn? Đã đợi gần mười ngày rồi, Y Trĩ Tà hiện tại phải đi, căn bản không đột nhiên, đã cho hắn đầy đủ thời gian cân nhắc, cũng coi như là nhẫn nại lắm rồi.
Ninh Hòa Trần hôm nay cũng không xuất hiện, không biết đi đâu vậy, không chừng là chính mình chạy mất rồi.
Bạch Dương vương dùng tiếng Hung Nô nói: “Vương tử, ta vẫn cảm thấy hay là không nên đi Nhạn Môn, trực tiếp đi về phía Bắc, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
“Hả?” Y Trĩ Tà nói, “Không thể.”
Bạch Dương vương hỏi: “Vì sao?”
Y Trĩ Tà: “Không nên hỏi nhiều.”
Lý Đông Thanh nghe không hiểu, không có việc gì làm, Bạch Dương vương thấy thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt, hỏi: “Ta từ Nhạn Môn trở về, nơi đó nguy cơ tứ phía, ngươi nếu như là vì người Hán kia mà muốn đi Nhạn Môn, đại thiền vu sẽ không đồng ý.”
“Đại thiền vu cũng không nghĩ tới ta tìm được Lưu Chuyết, “ Y Trĩ Tà thuận miệng nói, “Đây không coi là vui mừng ngoài ý muốn sao? Làm người cũng không thể quá tham.”
Bạch Dương vương nói: “... Mấu chốt là cái này không đáng.”
Y Trĩ Tà: “Ngươi lại biết đấy?”
Bạch Dương vương nhất thời căm giận, quay đầu đi rồi. Chức quan của hắn vốn cũng không thấp hơn Y Trĩ Tà, chỉ là nhớ tới dòng máu của hắn mà thôi.
Lý Đông Thanh bỗng nhiên thấy Bạch Dương vương đi, hỏi: “Ô? Làm sao thế?”
“Không có gì,“ Y Trĩ Tà qua hai ngày này tiếng Hán lại có tiến bộ rất lớn, có thể thấy được thật sự bỏ ra nỗ lực, nói với hắn, “Người bảo thủ, không hiểu được như thế nào là cam lòng.”
Lý Đông Thanh nói: “Tiếng Hán của ngươi tốt hơn rất nhiều, có thể nghe hiểu.”
“Tiếng Hung Nô của ngươi cũng không tồi.” Y Trĩ Tà nói một câu như vậy.
Lý Đông Thanh mờ mịt: “Hả? Ta một câu cũng không biết mà.”
Y Trĩ Tà cười to, Lý Đông Thanh cũng cười, nói: “Ngươi cười nhạo ta đây.”
Y Trĩ Tà nói: “Tối hôm nay, có trò hay có thể xem.”
“Rốt cuộc là cái gì?” Lý Đông Thanh hỏi, “Ta nghe Côn Mạt nói rồi.”
“Há,“ Y Trĩ Tà mỉm cười nói, “Ngươi đến buổi tối tự nhiên sẽ biết.”
Bọn họ từng người từng người giả bộ thần bí như vậy, Lý Đông Thanh tất nhiên không thể nói là không muốn đi rồi, cũng không ngờ tới, đến lúc chập tối, người tới lại là một thương nhân buôn lậu. Thương nhân kia dẫn theo mười chiếc xe ngựa chở đồ Hán đến, tất cả mọi người vây lại, Lý Đông Thanh cho là có vật gì tốt, cũng phải đến gần, nhưng xa xa nhìn thấy Ninh Hòa Trần đi tới, mặc một bộ y phục người Hung Nô màu trắng, thật sự là mặc cái cũng đều thích hợp, đều đẹp hết.
Lý Đông Thanh chạy tới: “Ngươi ban ngày đi đâu vậy?”
“Đi ngủ.” Ninh Hòa Trần nói.
“Ban ngày mà ngủ á?” Lý Đông Thanh nói.
Ninh Hòa Trần nói: “Có lẽ là bởi vì phải trông một con heo cả buổi tối đi, ta đoán người đều là buồn ngủ.”
Lý Đông Thanh cười ngốc nghếch, làm bộ nghe không hiểu, kéo y đến, nói: “Đến xem thứ tốt.”
Hai người chen ở bên ngoài, Lý Đông Thanh chính mình không chen vào được, liền đẩy Ninh Hòa Trần vào bên trong, Ninh Hòa Trần không muốn để người khác va vào mình, bàn tay biến ảo đẩy ra người bên cạnh, quay đầu lại đang muốn quát lớn hắn, Lý Đông Thanh thất vọng nói: “Đây đều cái gì vậy?”
Bông tơ, gạo, đồ uống rượu, trang sức nữ nhân. Vật này cho dù là Lý Đông Thanh ở trong thôn cũng thường gặp, Lý Đông Thanh nhất thời không hề hứng thú, bị Ninh Hòa Trần vặn lỗ tai bắt tới, Ninh Hòa Trần nói: “Có sai hay không?”
Lý Đông Thanh: “Sai rồi sai rồi sai rồi sai rồi mà!”
Âm thanh của Y Trĩ Tà từ phía trên truyền đến, hắn đứng ở trên tinh kỳ cao cao, lớn tiếng nói: “Tuyết Mãn! Ngươi thật khó chờ!”
Lý Đông Thanh còn đang bị xách lỗ tai, vất và mà giương mắt nói: “Hắn đi lên đó làm gì?”
Ninh Hòa Trần: “Vì muốn nói một câu này.”
Quả nhiên, Y Trĩ Tà phi thân một cái nhảy xuống, cười nói với Ninh Hòa Trần: “Ta nghe nói ngươi ngủ một ngày.”
Ninh Hòa Trần nói lời Y Trĩ Tà muốn nghe: “Công phu tốt.”
Y Trĩ Tà khiêm tốn nói: “Nhưng so với ngươi đương nhiên là giống chó con mới sinh ra cùng sói trắng vậy, không so được!”
“Ví dụ của ngươi dùng rất tốt.” Ninh Hòa Trần nói, “Chẳng qua cũng không chuẩn xác, ngươi quá khiêm tốn.”
Y Trĩ Tà liền cười ha hả, nói: “Tuyết Mãn, ta đã dàn xếp xong xuôi, chúng ta ngày mai liền di chuyển, trước đi Nhạn Môn, ngươi cứ việc đi làm chuyện ngươi muốn làm đi, ta dẫn theo ba vạn tinh binh, giải nỗi sầu của ngươi về sau!”
“Chờ một chút,“ Lỗ tai của Lý Đông Thanh còn đang ở trong tay Ninh Hòa Trần, cong lưng nói, “Hai ngươi trò chuyện đi, ngươi buông tay ra trước.”
Ninh Hòa Trần lại giống như không nghe thấy, mỉm cười nói với Y Trĩ Tà: “Đa tạ Tả Cốc Lãi vương.” ②
Y Trĩ Tà cười to: “Khách khí.”
Trên người hắn mới thật là có hào khí của nam tử hán, Lý Đông Thanh dọc đường đi gặp được rất nhiều người như này, nhưng chỉ cảm thấy hắn giống nam nhi đỉnh thiên lập địa nhất, dương cương, thế nhưng là như kiêu hùng, không giống anh hùng.
“Tuyết Mãn,“ Y Trĩ Tà cười nói, “Tối nay ánh trăng của thảo nguyên rất đẹp, chúng ta đi dạo đi!”
Lý Đông Thanh lại nghe được chút cảm giác không đúng. Y Trĩ Tà từ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Hòa Trần, ánh mắt đã dính chặt vào Ninh Hòa Trần, rất kỳ quái, giống như chim ưng đang bay lượn trên bầu trời thấy được con chuột, Ninh Hòa Trần tiện tay thả Lý Đông Thanh ra, nói: “Được.”
“Trở về kiểm điểm, “ Ninh Hòa Trần nhắc nhở hắn nói, “Đừng ra ngoài.”
Lỗ tai của Lý Đông Thanh đau như bị lửa đốt, cảnh giác nhìn Y Trĩ Tà, Ninh Hòa Trần hỏi hắn: “Ngươi điếc hay là câm hả?”
Thấy Y Trĩ Tà tao nhã lễ phép mời Ninh Hòa Trần lên ngựa, ánh mắt tha thiết, dắt Ninh Hòa Trần ngồi vững vàng rồi mới trở lại xoay người lên ngựa đuổi theo.
Trong lòng Lý Đông Thanh cảm thấy kỳ quái, có chút không hiểu ra sao, thế nhưng trong lòng tựa hồ lại có chút rõ ràng.
Côn Mạt khiêng hai túi gạo đi ngang qua hắn, Lý Đông Thanh nhường đường cho hắn, Côn Mạt lại ném cho hắn một túi, nói: “Cho ngươi.”
Lý Đông Thanh: “?”
Côn Mạt nói: “Bù đắp tội lỗi.”
“Việc này không trách ngươi, “ Lý Đông Thanh đã không muốn truy cứu, “Cũng không chỉ là ngươi sai, hai ngày trước đối với ngươi trong lòng có tức giận, là tự ta nghĩ không thông, ngươi đừng để tâm.”
Côn Mạt nói: “Ngươi nói chậm một chút, nghe không hiểu lắm.”
Lý Đông Thanh: “Cầm về đi, ta không cần.”
“Cho ngươi,“ Côn Mạt nói, “Cho ngựa ăn. Ngựa tốt ăn gạo thơm, ngày đi trăm dặm.”
Lý Đông Thanh: “Thiên Cơ cho dù là ăn vàng cũng chạy không được trăm dặm, ta không cần gạo, quá nặng, lấy đi!”
Côn Mạt nghe hiểu câu nói này, liền khiêng gạo lên, nói: “Ta đi đây.”
Lý Đông Thanh chỉ đành đi theo hắn, nhìn hắn vác gạo tiến vào chuồng cũng không có cách nào cự tuyệt. Côn Mạt mởtúi gạo ra, ném vào bên trong máng ăn, nói với hắn: “Vương tử vốn phải phạt ta bị đánh roi, ngươi nói lời hay với hắn, ta mới không cần chịu phạt nữa.”
“Hả,“ Lý Đông Thanh nói, “Cái này ngược lại là cho ít thôi, ta còn chưa từng ăn gạo tốt như vậy đâu.”
Côn Mạt cười rộ lên, nói: “Ngươi cái người Hán này!”
Lý Đông Thanh cũng cười, Côn Mạt nói với hắn: “Ta thích người Hán.”
Vào lúc này, Lý Đông Thanh khó tránh khỏi có chút mẫn cảm, có chút phòng bị, Côn Mạt lại nói: “Ta có một Thái phó là người Hán. Sau khi phụ thân qua đời, hắn mang ta tới bên người Mạo Đốn thiền vu ta mới sống được, ta thích người Hán, cảm ơn.”
“Hóa ra là như vậy,“ Lý Đông Thanh nói, “Cũng tùy từng người, không hoàn toàn là như vậy.”
Côn Mạt: “Ngươi đối xử tốt với ngựa, cũng là người tốt.”
Lý Đông Thanh nói: “Làm không nổi.”
Côn Mạt không coi là việc to tát, nắm chặt bờ vai hắn, nói: “Đêm nay có chuyện tốt, đi theo ta.”
“Không được, “ Lý Đông Thanh ngoan ngoãn mà nói, “Ta phải trở về kiểm điểm, sợ bị đánh.”
Côn Mạt lại nghe không hiểu, tự nhiên nói: “Không đánh ngươi!”
Trong thảo nguyên đốt lên lửa trại, có mấy trăm người đang vây quanh ánh lửa múa hát, thảo nguyên bao la rộng lớn, giọng hát của người Hung Nô vô cùng hùng hồn, quả nhiên là giỏi múa hát, hứng lấy làn khói của lửa trại, tiếng hát truyền đi khắp nơi, Lý Đông Thanh nhìn về phía cuối của thảo nguyên, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tăm tối, Ninh Hòa Trần vẫn chưa trở lại? Tán ngẫu cái gì vậy chứ.
Hình như cũng chưa đi lâu lắm, Lý Đông Thanh lại nghĩ.
Hắn bị kéo đến, vừa không biết hát cũng không biết nhảy, chỉ có thể cùng vỗ tay, từ từ hứng thú cũng nổi lên, cho đến giờ phút này, phần chính mới bắt đầu.
Có ba người phụ nữ chỉ mặc một tấm da thú bị lôi đến đây, ngã ở giữa lửa trại.
Bầu không khí trên thảo nguyên trong nháy mắt nóng lên, mà Lý Đông Thanh cũng trong nháy mắt bối rối.
Nữ nhân phát ra tiếng gào thét, liều mạng bò về phía sau, trên người gần như trần truồng, lúc di chuyển lộ ra bộ vị mấu chốt, đoàn người giống như bị gợi hỏa. Mấy người Hung Nô to như con gấu vây quanh bốn phía, Lý Đông Thanh nhận ra những người này, hắn ở trong lều của Y Trĩ Tà từng nhìn thấy những người này.
Lý Đông Thanh “Ô” một tiếng đứng lên, rốt cuộc hiểu rõ đây là một tràng cuồng hoan ra sao rồi.
Bạch Dương vương lại đánh thắng trận ở Đại Quận, cướp quý tộc nữ nhân về, nữ nhân xinh đẹp. Mà người Hung Nô sẽ chiếm hữu những nữ nhân này, dã hợp ngay ngoài trời.
Đây là một tràng tiệc khánh công.
Lý Đông Thanh cả người run rẩy, trong đầu ong ong không ngừng, Côn Mạt ở bên cạnh hắn, cười lay lay bờ vai hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Người Hán cùng Hung Nô làm sao làm bạn đây?
Quy củ của Hung Nô là cái gì: Huynh chết đệ tới, phụ chết tử kế, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Bọn họ thậm chí không cảm thấy, cưỡng gian đến chết một người phụ nữ như vậy là tội ác tày trời!
Lý Đông Thanh hai tay run rẩy, hai chân run rẩy, hắn từ từ đưa tay ra, cầm loan đao bên hông Côn Mạt.
Côn Mạt: “?”
Côn Mạt yên lặng mà đè lại tay hắn, đôi mắt đen kịt, nhìn hắn nói: “Làm gì?”
Lý Đông Thanh nói: “... Ta không thể.”
“Thật không tiện,“ Âm thanh của Ninh Hòa Trần từ phía sau lưng truyền đến, lồng ngực của y dán sát vào lưng Lý Đông Thanh, một tay đặt trên tay Côn Mạt, áp chế hắn lại, nói, “Người bạn nhỏ này của ta, thân thể không thoải mái lắm.”
Y kéo mạnh Lý Đông Thanh, lôi hắn ra hai bước, Lý Đông Thanh giãy dụa, muốn tránh khỏi trói buộc của Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần lại trở tay quăng cho hắn một cái tát, mắng: “Tỉnh lại đi!”
Lý Đông Thanh bị y đánh cho đầu óc trống rỗng, hỏi y: “Ngươi quản ta làm gì?”
“Ta bảo ngươi về trong lều chờ ta.” Ninh Hòa Trần bình tĩnh mà nói.
Lúc này, thanh âm lọt vào tai là tiếng khóc kêu của nữ nhân, thanh âm kia giống như một ngọn đuốc, thiêu đốt Lý Đông Thanh, hắn cảm thấy bi ai.
Ninh Hòa Trần không đợi Lý Đông Thanh phản ứng, đưa một tay đánh tới, Lý Đông Thanh im lặng ngã xuống. Y Trĩ Tà còn ở ngoài đoàn người, chắp tay sau lưng nhìn Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần khiêng Lý Đông Thanh lên, đi ngang qua hắn, Y Trĩ Tà nói: “Trên thảo nguyên của chúng ta, có một câu nói như này.”
Ninh Hòa Trần dừng bước, nghe thấy Y Trĩ Tà nói: “Thiện ý cũng như lửa, không cất tất tự thiêu.” ③
Y Trĩ Tà xoay người lại, hỏi y: “Tuyết Mãn, ngươi phải biết, hắn là con tin ngươi mang về, là người ngươi muốn giao cho đại thiền vu.”
Ninh Hòa Trần hỏi ngược lại: “Thì lại làm sao?”
“Hắn không có kết quả tốt, “ Y Trĩ Tà nói, “Bất kể là đứng ở chỗ nào, cũng sẽ không có, cuối cùng chỉ có một con đường chết. Đến ngày ấy, nếu như ta bắt ngươi giết hắn, ngươi sẽ làm sao?”
“Tả Cốc Lãi vương, những lời này của ngươi nói sai rồi, “ Ninh Hòa Trần nói, “Câu nói kia nhớ rõ ràng là 'Binh cũng như lửa, không cất tất tự thiêu'. Ta đọc sách nhiều lắm, ngươi không lừa được ta.” ④
Y Trĩ Tà: “Là mẫu thân ta nói cho ta, e rằng nàng nói sai thôi. Ta một mình hành tẩu trên thảo nguyên, mẫu thân ta luôn sợ ta làm ra chuyện cắt thịt nuôi chim ưng, dùng thân nuôi hổ.”
Ninh Hòa Trần trầm mặc trong chốc lát, vốn muốn nói gì đó, lại chỉ lạnh nhạt nói: “Đã biết.”
Sau nửa đêm.
Lý Đông Thanh trong một trận đau đớn tỉnh lại, Ninh Hòa Trần đang lật bộ da sói hắn đang khâu dở, trong lều đốt một lò lửa, ánh lửa lập lòe ở trên mặt y, dáng vẻ rất nhã nhặn lịch sự.
Lý Đông Thanh trầm mặc ngồi dậy, không lên tiếng.
Ninh Hòa Trần mắt lạnh nhìn hắn, Lý Đông Thanh cũng tức giận, cảm thấy chính mình cái gì cũng không thể làm, rất ảo não.
Lý Đông Thanh nói: “Cái da sói này, đã sắp khâu xong rồi.”
“Nhìn ra rồi.” Ninh Hòa Trần thuận miệng nói.
Lý Đông Thanh do dự chốc lát, vẫn là không dám hỏi ra mấy người phụ nữ kia thế nào rồi, bởi vì trong lòng kỳ thực đã biết.
Ninh Hòa Trần là vì tốt cho hắn mới ngăn cản hắn, nhưng là hắn bởi vì bị ngăn cản mà khoanh tay đứng nhìn, cũng là làm việc ác.
Hắn tiến đến bên cạnh lò lửa, dịch về phía bên người Ninh Hòa Trần, cũng cầm lấy bộ da sói kia đắp lên đùi của chính mình. Một lát sau hỏi: “Y Trĩ Tà cùng ngươi nói cái gì?”
Ninh Hòa Trần liếc nhìn hắn: “Không hận ta nữa à?”
“Không có trách ngươi,“ Lý Đông Thanh nói: “Là ta không có bản lĩnh, người không có bản lĩnh mới nổi nóng.”
“Không quản có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không thể tùy ý làm chuyện mình thích, “ Ninh Hòa Trần nhìn bộ da sói kia, tựa hồ có hơi xuất thần, nói, “Nhân gian có quy củ của mình.”
Lý Đông Thanh nói: “Vậy thì thay đổi quy củ này đi.”
Ninh Hòa Trần sửng sốt một chút, lại cười nói: “Đứa ngốc.”
Chú thích:
①: Tộc Ô Tôn sau thời Tần, trước khi Trương Khiên đi sứ Tây Vực, tên Côn, cái tên Ô Tôn này là dưới sự truyền bá của Hán cùng Trương Khiên mới xuất hiện ;
②: Chữ: Tả Cốc Lãi vương, chức quan của Y Trĩ Tà, địa vị đại khái là dưới Tả Hiền vương;
③: Y Trĩ Tà nói ý là: Người mang thiện ý đối đãi với người khác cũng giống như lửa vậy, không kịp thời dừng lại liền tự đốt chính mình.
④: Ninh Hòa Trần nói mới mới là câu gốc, ý là: Tác chiến đối ngoại giống như lửa, dừng lại chậm liền đốt cháy chính mình.